Sau khi xong chuyện, Hàn Trạch Vũ buồn buồn phun khói lên, cảm nhận được cô khô khốc, anh hiểu được động tác mới vừa rồi của mình thô lỗ nhất định thương tổn tới cô, trong lòng của anh dâng lên một tia đau lòng.
Lãnh Tiếu Tiếu hờ hững sửa sang lại y phục, cô hơi hoạt động thân thể một chút, hạ thân đau đớn để cho cô nhíu mày, mùi thuốc lá nồng nặc càng thêm sặc đến cô, chịu đựng không nổi ho khan.
Hàn Trạch Vũ dùng mắt liếc cô một cái, yên lặng mở cửa sổ xe ra.
Gió đêm mát mẻ đập vào mặt, Lãnh Tiếu Tiếu tham lam hít sâu, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo lại.
Lãnh Tiếu Tiếu, em chết cái ý nghĩ này đi, tôi sẽ không để cho em rời đi?
Những lời này của Hàn Trạch Vũ vẫn còn vọng về ở bên tai của cô.
"Phải thời điểm nào?" Lãnh Tiếu Tiếu bỗng chốc mở miệng hỏi.
"Cái gì?" Hàn Trạch Vũ bị cô bất thình lình hỏi tại sao, có chút không hiểu ra sao.
"Phải đến thời điểm nào thì anh có thể thả tôi rời đi?" Đáy mắt Lãnh Tiếu Tiếu lạnh lùng cất giấu ưu thương không dễ dàng phát giác.
Thật ra thì cô không muốn rời đi, thật sự, vừa nghĩ tới việc phải rời khỏi anh, tâm sẽ đau giống như kim châm. Nhưng, cô không cách nào lưu lại, bởi vì, vô luận trong lòng của anh hay bên người anh, đều không có vị trí của cô.
Hàn Trạch Vũ lại nghe cô nói muốn rời đi, một tia đau lòng mới vừa dâng lên trong lòng biến mất trong nháy mắt, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt hờ hững của Lãnh Tiếu Tiếu, trong lòng mãnh liệt co rút đau đớn.
"Anh ta đến cùng có chỗ nào tốt? Khiến em nhớ mãi không quên? Bây giờ anh ta đã là chồng của người khác, em muốn làm người tình của anh ta? Làm sao em cứ tiện như vậy?"
Hàn Trạch Vũ vừa nghĩ tới cô yêu thật sâu đậm người đàn ông kia, trong lòng của anh liền nổi điên, ghen tỵ.
Chắc hẳn, cái đêm mưa đó, lệ đều là anh chảy?
Lãnh Tiếu Tiếu nghe anh nói mình như thế, thật không chịu nổi, trong lòng càng thêm khổ sở. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ đi phá hư nhà của người khác, tại sao anh phải nghĩ cô tiện như vậy?
Chẳng lẽ mình ở trong lòng anh chính là cô gái như vậy sao?
Có lẽ?
Không phải mình biết rất rõ ràng anh có vị hôn thê, lại cùng anh dây dưa không rõ sao? Xem ra, mình chính là cô gái tiện đó, chỉ xứng làm, vĩnh viễn cũng không thể thấy được ánh mặt trời.
Nghĩ đến chỗ này, Lãnh Tiếu Tiếu nhắm nghiền hai mắt, không có giải thích, mặc cho nước mắt chảy vào trong lòng.
Cho đến khi. "Nói chuyện?"
"Vẫn bị tôi nói trúng, không lời nào để nói?" Hàn Trạch Vũ hướng phía Lãnh Tiếu Tiếu rống lên.
Lãnh Tiếu Tiếu trầm mặc trong mắt anh biến thành cam chịu, hơn nữa, cô càng trầm mặc thì càng khiến trong lòng Hàn Trạch Vũ cảm thấy sợ hãi?
Bởi vì, mình không cách nào đoán được trong lòng của cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cũng không cách nào cảm giác cô được cô sẽ lần nữa biến mất trong tầm mắt mình.
Lãnh Tiếu Tiếu không nói một lời, đôi tay vây chặt hai vai, móng tay cắm thật sâu vào trong thịt, cả người cô đều run rẩy.
"Nếu ưa thích làm người tình như vậy, liền làm người tình của tôi là được, trước khi tôi chán nản đừng vọng tưởng rời đi, chỉ cần cô dám tự mình rời đi, tôi lập tức khiến lớn nhỏ trong viện mồ côi cút hết." Hàn Trạch Vũ cảm giác mình không cách nào khống chế cô, duy nhất có thể kiềm chế cô, chỉ sợ cũng chỉ có Phúc Lợi Viện mà thôi.
Chỉ cần có thể lưu lại cô, dù là dùng thủ đoạn hèn hạ gì, anh cũng dùng, dù sao ban đầu, anh chính là dùng thủ đoạn tiểu nhân mới đưa cô cột vào bên cạnh.
Hàn Trạch Vũ phát ra lời nói lãnh khốc vô tình liền khởi động xe, đi tới hướng cái gọi là ‘nhà’.
————- tử tiết thu phân cắt —————
Dừng xe xong, Hàn Trạch Vũ liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu thẫn thờ, chỉ là lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Xuống xe?"
Suy nghĩ của Lãnh Tiếu Tiếu đang tung bay, nghe anh quát lớn, ngẩng đầu lên nhìn một chút, lại trở về nơi này, nhà tù vàng. Trên mặt Lãnh Tiếu Tiếu bày ra khổ sở.
Lãnh Tiếu Tiếu mở cửa, đem chân đi xuống, động tác kia lại kéo tới chỗ đau, chân mềm nhũn, cơ hồ muốn đứng không vững, thật may là cô đỡ cửa, mới miễn cưỡng đứng thẳng.
Hàn Trạch Vũ chứng kiến cô muốn ngã xuống, một nháy mắt, tâm chợt nhéo lên.
Anh bước nhanh xuống xe, đi tới bên cạnh cô, chính là muốn dìu cô, đột nhiên một âm thanh mềm mại vang lên.
"Trạch Vũ? Anh trở lại?"
Hàn Trạch Vũ rụt tay trở về, quay đầu lại thấy Hàn Thi Dư tươi cười nhìn anh. Trên tay còn giơ lên hai túi du lịch thật to.
"Thi Dư? Làm sao em ở chỗ này? Em đang làm cái gì vậy?"
"Trạch Vũ, em dời qua đây, tránh cho có vài người bắt được tin tức phong thanh gì đó, hơn nữa ba cũng đồng ý cho em dời qua rồi." Thi Dư vui vẻ nói xong, một đôi mắt cũng quét trên người Lãnh Tiếu Tiếu.
"Chị Tiếu Tiếu, chị làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?"
Lãnh Tiếu Tiếu nghe Thi Dư gọi Hàn Trạch Vũ, trái tim run lên, cô ấy không có gọi anh.
Mà đối mặt với Thi Dư hỏi thăm, cô đột nhiên cảm thấy có chút không đất dung thân.
"Tôi. . . . . . Tôi không sao?" Lãnh Tiếu Tiếu thấp giọng nói xong, hơi thở nhẹ tựa như một mảnh lông vũ, không hề phân lượng.
"Vậy chúng ta tiến vào? Trạch Vũ, anh giúp em đem đồ vật vào?" Hàn Thi Dư nói qua liền kéo cánh tay Lãnh Tiếu Tiếu đi vào trong.
Hạ thân đau đớn khiến Lãnh Tiếu Tiếu theo không kịp bước tiến của cô, cô có chút cật lực sải bước, chỉ là động tác nho nhỏ này cũng làm cho cô hết sức khổ sở.
"Chị Tiếu Tiếu, chị làm sao vậy?" Hàn Thi Dư cảm thấy Lãnh Tiếu Tiếu khó chịu, có chút nghi ngờ nhìn cô.
"Tôi. . ." Lãnh Tiếu Tiếu nhất thời cứng họng, không muốn biết trả lời như thế nào.
"Vết thương cũ ở chân của cô ấy lại tái phát, Thi Dư, em tự đem đồ vào đi." Hàn Trạch Vũ nhìn Lãnh Tiếu Tiếu khó chịu, rốt cuộc mở miệng giúp cô giải vây.
Lãnh Tiếu Tiếu có chút ngoài ý muốn nhìn anh một cái, trong lòng đột nhiên cảm thấy hết sức buồn cười, rõ ràng là anh làm mình bị thương thành như vậy, một khắc anh giải vây ình mà tâm cư nhiên tồn tại cảm kích.
Khi Hàn Thi Dư nghi ngờ cùng Lãnh Tiếu Tiếu ánh mắt kinh ngạc, Hàn Trạch Vũ ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu, sải bước hướng vào bên trong.