Bốp?
Hàn Trạch Vũ nặng nề cho Lãnh Tiếu Tiếu một cái tát?
Vệt đỏ sậm thật sâu đả thương mắt của anh, tim của anh, tâm tình của anh đã hoàn toàn bị phẫn nộ khống chế.
Máu tươi theo khóe miệng Lãnh Tiếu Tiếu chảy xuống. Cô che khuôn mặt nóng hừng hực nhìn mặt Hàn Trạch Vũ có chút vặn vẹo, buồn bã và mê mang.
Vết thương kia ở mắt anh rốt cuộc nói rõ cái gì? Tại sao anh muốn đối đãi mình như thế?
"Nói, các người làm những gì đối với tôi?" Tay Hàn Trạch Vũ nắm thật chặt bả vai Lãnh Tiếu Tiếu, lực độ lớn như thế gần như muốn đem xương cốt của cô bóp vỡ, Lãnh Tiếu Tiếu đau đến nhăn mày thật chặt.
"Chúng tôi không hề làm gì cả?"
Lãnh Tiếu Tiếu căn bản không có nghĩ đến, trước đó cô liều mạng né tránh Tần Phi, nhưng một nháy mắt, anh vẫn để lại chứng cớ trên người mình, đủ hủy diệt cô.
Hàn Trạch Vũ một thanh xốc cô lên từ trên giường, hung hăng đem cô ngã ở cửa hàng trang điểm.
Bụng của cô bộ đụng phải gỗ thô sáp, đau tan lòng nát dạ, cô co ro thân thể rên thống khổ một tiếng, thân thể chậm rãi theo hộc tủ trượt xuống dưới.
Lửa giận tăng vọt bốn phía nên Hàn Trạch Vũ cũng không có phát hiện Lãnh Tiếu Tiếu khác thường, anh một thanh níu lấy thân thể cô đang trượt xuống, chỉ vào gương trước quầy tức giận hầm hừ.
"Lãnh Tiếu Tiếu, chính cô thấy rõ ràng, đây là cái gì? Tôi thật đúng là nhìn không ra, cô cư nhiên hèn như vậy? Lại dám trắng trợn mang theo chứng cứ kích tình trở lại như thế, còn giả vờ thuần tình với tôi?" Hàn Trạch Vũ phẫn hận, đáy mắt đều là khinh bỉ.
Mồ hôi lạnh trên trán Lãnh Tiếu Tiếu dầy đặc, trong nháy mắt ướt đẫm tóc trước trán cô. Đau đến ngay cả hơi sức cũng không có, cô căn bản không cách nào thấy vật theo lời Hàn Trạch Vũ, nhưng nghe được Hàn Trạch Vũ nói, cô cố nén đau thấp giọng phủ nhận.
"Không, em chưa có?"
Toàn bộ ánh mắt của Hàn Trạch Vũ đều tập trung ở ấn ký chỗ xương quai xanh của cô, mắt của anh, tim của anh, trong thế giới của anh sẽ không thể nhìn thấy cái khác.
"Chưa? Vậy cô giải thích cho tôi, giải thích cái này?" Hàn Trạch Vũ níu lấy tóc Lãnh Tiếu Tiếu, ép buộc kéo cô đến trước gương.
Trên đầu đau, bụng đau còn có trong lòng đau, tất cả đều ở chung một chỗ, quả thật muốn đem Lãnh Tiếu Tiếu xé rách. Cô mông lung hiểu rõ, đôi mắt đẫm lệ theo hướng Hàn Trạch Vũ chỉ nhìn lại, trong nháy mắt, thế giới của cô cơ hồ muốn sụp đổ.
Cái thứ cô sợ sẽ xuất hiện ở trên người của cô, cô biết, hiện tại vô luận cô giải thích như thế nào, anh đều sẽ không tin tưởng cô.
Nước mắt khổ sở như sóng triều tràn ra từ hốc mắt, cô vô lực lắc đầu, thân thể chảy xuống trên mặt đất, cô khổ sở cắn thật chặt vết thương chồng chất trên môi đỏ mọng, máu lại nhanh chóng rỉ ra.
Nhịn tâm muốn lạnh. Bộ dáng cực kỳ đau thương buồn bã thật làm đau lòng người.
Thấy Lãnh Tiếu Tiếu trầm mặc, Hàn Trạch Vũ càng thêm nổi giận, thật ra thì anh hi vọng cô có thể mạnh mẽ phủ nhận, cho anh một giải thích hợp lý, có lẽ, anh cảm thấy có lý do có thể tin tưởng cô. Nhưng, lúc này cô trầm mặc, ở trong mắt của Hàn Trạch Vũ, hoàn toàn biến thành cam chịu.
"Thế nào? Không nói? Cái này là sai lầm hay là quên hình? Lãnh Tiếu Tiếu, nếu không tự ái như vậy, vậy thì hiệp ước giữa chúng ta hủy bỏ. Trong vòng ba ngày, bảo tất cả lớn lớn nhỏ nhỏ trong viện mồ côi đều cút đi hết cho tôi?"
Thanh âm của Hàn Trạch Vũ lạnh lẽo như hàn băng vang lên bên tai Lãnh Tiếu Tiếu, Lãnh Tiếu Tiếu nhất định bảo trì trầm mặc đột nhiên mở ra đôi mắt đẫm lệ, tràn đầy tuyệt vọng.
"Không, anhh không thể làm như vậy, mẹ Tần bây giờ còn đang hôn mê, nếu như anh thu hồi Viện Phúc Lợi, anh bảo bọn họ phải làm thế nào? Trạch Vũ, em van xin anh." Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở không chịu nổi quỳ trên mặt đất, nắm thật chặt chân Hàn Trạch Vũ.
"Cầu xin tôi? Tại sao cô cầu xin tôi? Hiện tại, cô cảm thấy cô còn có tư cách gì có thể đổi viện phúc lợi về? Bằng thân thể bẩn thỉu của cô ư? Nói cho cô biết, tôi không có nửa điểm hứng thú đối với đồ người đàn ông khác đã dùng qua."
Hàn Trạch Vũ cúi thấp thân thể, nâng cằm dưới của Lãnh Tiếu Tiếu lên, con mắt khinh miệt quét qua trên người Lãnh Tiếu Tiếu, giống như đang nhìn một đồ vật làm cho người ta chán ghét không dứt.
Hàn Trạch Vũ nói vô tình giống như đao nhọn đâm bị thương trái tim Lãnh Tiếu Tiếu, đem lấy lòng cô cắt tới chia năm xẻ bảy, cả người cắt khúc?
"Trong lòng của anh, đã, đã cho rằng như thế sao?" Lãnh Tiếu Tiếu cố nén đau thương, đứng lên thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.
Nếu uất ức cũng không cách nào cầu toàn, như vậy cô cũng không cần như chó vẩy đuôi mừng chủ ở trước mặt anh, cô muốn dùng một loại tư thái hoa lệ phai nhạt ra khỏi tầm mắt của anh.
"Đã như vậy, vậy tôi cũng không cần ở lại chỗ này." Lãnh Tiếu Tiếu ép buộc mình nhịn rơi nước mắt, nhịn cả người đau đớn chậm rãi xoay người rời đi.
Cô không cần ở trước mặt anh rơi một giọt lệ.
Vào một nháy mắt xoay người kia, một vết máu trong nháy mắt xẹt qua tầm mắt Hàn Trạch Vũ. Chỉ là, chỉ xẹt qua tầm mắt của anh, cũng không có vào tim của anh.
Nhìn bóng lưng Lãnh Tiếu Tiếu yếu đuối, ở bên trong lòng của Hàn Trạch Vũ một hồi đau đớn. Anh đột nhiên muốn mở miệng giữ cô lại, nhưng vừa nghĩ tới cô thừa hoan phía dưới với người đàn ông khác, anh chỉ có loại kích động muốn giết người.
Anh nhịn được mình đối cô không buông, ép buộc mình duy trì trầm mặc, mắt nhìn bóng dáng gầy yếu biến mất ở tầm mắt của anh.
Nghe được cửa chính lầu dưới “ầm” một tiếng bị nặng nề đóng, tim của anh cũng trong nháy mắt chìm đến đáy cốc.
Anh ngồi bệt xuống giường, nhìn hình đầy đất, lửa giận lại xông về đỉnh đầu của anh.
Anh vung tay lên đèn thủy tinh nặng nề va đập vào gương, miểng thủy tinh đầy đất, cả phòng hỗn độn, y như một mảnh phiền loạn trái tim không có chút đầu mối nào.