Lời nói của Tề Thiên Lỗi khiến Lữ Duy Duy có hơi ngượng ngùng, cô xấu hổ gãi đầu, mặt ngượng ngùng.
"Thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi chỉ là đùa một chút thôi, tôi không phải có ý này"
"Nhưng tôi lại hi vọng chính là ý này. Vẫn không biết xưng hô với cô như thế nào nhỉ, cô gái xinh đẹp?". Tề Thiên Lỗi lộ ra một nụ cười ưu nhã, hàm răng trắng noãn khiến người ta cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái.
"A, tôi quên tự giới thiệu mình. Tôi tên là Lữ Duy Duy, rất hân hạnh được biết anh"
"Duy Duy? Ha ha, tên rất dễ nghe". Tề Thiên Lỗi chân thành ca ngợi.
"Dễ nghe sao? Mỗi lần nghe được người khác gọi tôi như vậy là tôi ... Ha ha, có một loại cảm giác rất kỳ quái". Lữ Duy Duy cau mày hết sức dễ thương, không chút nghi ngờ nào, bộ dáng vô tư khiến người ta không tự kìm hãm được muốn gần gũi với cô.
"Cảm giác của cô thật rất ngây thơ, cô làm cho tôi cảm thấy cô là một cô gái rất đáng yêu". Tề Thiên Lỗi chân thành nói.
"Anh cũng đừng dùng từ đáng yêu để hình dung tôi, sẽ làm tôi cảm thấy là tôi rất đáng thương không có ai yêu". Lữ Duy Duy bĩu môi, lắc đầu nói.
"Ha ha ha! Cô rất thú vị đó". Tề Thiên Lỗi nghe được lời giải thích của Lữ Duy Duy cũng nhịn không được nữa, không để ý hình tượng cất tiếng cười to.
Anh chưa từng thấy cô gái nào giống như cô, giờ khắc này, anh thật sự thấy rất may mắn hôm nay tới Video Games City này, nếu không là đã bỏ lỡ cô gái này rồi, có lẽ trong cuộc đời của anh sẽ phải hối hận.
"Có gì buồn cười sao?". Lữ Duy Duy không hiểu nhìn chằm chằm bộ dáng người đàn ông trước mặt mình.
"Được rồi, tôi không cười, đúng rồi, cô không phải là khát nước sao? Uống nhanh đi!". Tề Thiên Lỗi mặt hứng thú nhìn chằm chằm vẻ mặt phong phú của Lữ Duy Duy, chỉ sợ chớp mắt sẽ bỏ lỡ nhiều đặc sắc hơn.
Lữ Duy Duy nhận lấy nước uống, chăm chú kiểm tra một lần, xác định không có vấn đề mới mở ra nắp ra, cô vừa uống vẫn không quên giải thích.
"Anh đừng để ý nha, tôi cũng muốn cám ơn anh trước, nhưng mà tôi làm như vậy cũng là rất tất yếu. Hiện tại xã hội này, đối mặt người xa lạ, phải để tâm mới được, sơ ý một chút sẽ mắc bẫy"
Tề Thiên Lỗi hứng thú nhìn chằm chằm Lữ Duy Duy, nở nụ cười khóe miệng.
"Đúng rồi, làm sao anh biết tôi khát?". Lữ Duy Duy khẽ cau mày, hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.
Cô đang khiêu vũ trên máy bay, đổ mồ hôi như mưa, chỉ cần mọi người để ý sẽ biết nhất định cô rất khát nha.
Tề Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt ngây thơ đơn thuần của cô gái trước mặt, trong lòng đột nhiên hiện lên một cái ý niệm, nếu có một người như vậy ở bên làm bạn, có phải hay không làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ vui vẻ?
"Này, anh đang nghĩ cái gì vậy? Một vấn đề đơn giản như vậy, mà anh còn cần nghĩ thật lâu sao?"3 Lữ Duy Duy thấy Tề Thiên Lỗi có hơi mất hồn, cô vươn tay quơ quơ ở trước mặt của anh.
Tề Thiên Lỗi lấy lại tinh thần, trong mắt có rất nhiều tâm tình, anh cười tủm tỉm nhìn Lữ Duy Duy, "Tôi đang đoán? Kế tiếp cô còn chơi hay không? Chuẩn bị chơi cái gì?"
"Tôi còn chơi đua xe nữa!". Lữ Duy Duy vỗ vỗ túi, ý bảo cô còn có thật là nhiều tiền của trò chơi.
"Cô cũng thích đua xe?". Tề Thiên Lỗi có chút vui mừng: "Vậy chúng ta tranh tài được không? Người thua sẽ ở lại mời khách?"
"Được, cứ quyết định như vậy, người thua thì tính tiền". Lữ Duy Duy tràn ngập lòng tin đón nhận khiêu chiến của anh, nhìn trên mặt của cô xem ra cô nghĩ có lẽ đã nắm thắng lợi rồi.
Tề Thiên Lỗi hết sức hưởng thụ nhìn chăm chú vào cô, một cô gái lanh lợi, nhất định không thiếu người theo đuổi, cô ấy có bạn trai rồi sao? Nhưng là, tại sao cô lại một mình xuất hiện tại nơi này?
"Này, nhanh lên một chút á...chẳng lẽ anh sợ rồi sao?"
Hình ảnh 3D cực lớn, nhìn rất rõ nét, thật hiệu quả, trong lòng Lữ Duy Duy đã có hơi ngứa ngáy khó nhịn rồi.
"Tôi sợ sao? Đúng vậy a, tôi sợ cô thua lại ở lại khóc nhè". Trong lời nói của Tề Thiên Lỗi mang theo tia dịu dàng không dễ dàng phát hiện.
"Thôi đi, tôi chấp hết. Anh chớ đem tôi nghĩ thành cái loại cô gái ngu ngốc như vậy. Tôi là cô gái của thời đại mới". Lữ Duy Duy vừa tự biên tự diễn vừa bắt đầu chuẩn bị.
"Được, cô gái thời đại mới, chuẩn bị xong chưa? Tranh tài chuẩn bị chính thức bắt đầu"
"OK!"
Lữ Duy Duy đã sớm vận sức chờ phát động, tâm tình vô cùng kích động. Dưới chân cô chân ga đã bắt đầu dẵm đến rầm vang.
Theo trên màn ảnh hiện ra chữ GO, hai chiếc xe bay theo ra, bắt đầu chiến đấu. Hai chiếc xe chạy liên tiếp, không phân cao thấp.
Lữ Duy Duy hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào màn ảnh cực lớn, mọi tế bào cũng đều tâp trung vào trong đó, còn người đàn ông bên cạnh thì tâm tư lại đặt toàn bộ ở trên người của Duy Duy.
Anh si mê nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, bức tranh sống động được thu nhỏ lại rất chân thật.
Tại sao mình không có sớm quen biết cô ấy? Như vậy, cuộc đời mình có lẽ sẽ vui vẻ nhiều hơn?
Trong lúc mất hồn, xe của Tề Thiên Lỗi đụng phải chướng ngại vật trên đường, làm cho Lữ Duy Duy cười hả hê ra tiếng: "Chơi như vậy, còn cùng tôi khoác lác, bữa cơm này anh phải mời tôi rồi"
"Ha ha, đúng vậy a, con người của tôi vừa nhìn thấy người đẹp liền phạm sai lầm? Rất vô cùng sai lầm?". Tề Thiên Lỗi có chút tự giễu cười cười. Có lẽ ván trò chơi này sẽ là một đoạn phim vui vẻ trong cuộc đời của anh.
"YES!" Theo điểm cuối tiếng hoan hô vang lên, Lữ Duy Duy hưng phấn nhảy lên.
"Được rồi, tôi nhận thua, nói đi, chúng ta sẽ đi nơi nào ăn cơm?". Tề Thiên Lỗi cũng hết sức vui vẻ, giống như so với mình thắng còn vui mừng hơn.
"Được, tôi muốn đi nhà hàng Thiêm Hương được không?"
"OK! Đi thôi"
Tề Thiên Lỗi làm động tác thân sĩ mời cô đi cùng, Lữ Duy Duy cũng hết sức phối hợp đem tay để ở lòng bàn tay của anh.
Khi hai người vui vẻ đi ra ngoài, cách đó không xa, chiếc xe nào đó bởi vì kẹt xe mà dừng lại, một người đàn ông trong xe nắm chặt quả đấm nặng nề nện vào trên tay lái, đáy mắt bùng lên ngọn lửa tức giận.