Đế Yến Truyện Full

Quyển 2 - Chương 7-2: Khiêu chiến (phần 2)

Dịch giả: Holobaymau

Trước nay y bị Thu Trường Phong đè đầu cưỡi cổ suốt, lần này có cơ hội hạ bệ Thu Trường Phong nên quyết không thể buông tha. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, y không gọi là Mạnh Hiền nữa.

Những vệ binh kia tiến lên, giương trường thương bức lại gần người Thu Trường Phong. Diệp Vũ Hà nhíu mày, định bụng rút kiếm ra. Thu Trường Phong trông thấy, sợ nàng sẽ xúc động, vội nắm nhẹ vào cổ tay nàng, cười nói:

-Mạnh huynh … chờ chút đã…

Mạnh Hiền quyết chí công vô tư, nói:

-Chờ gì nữa… Thu Thiên Hộ nếu muốn thu mua bản Thiên Hộ thì tìm nhầm người rồi.

Thu Trường Phong thò tay vào trong ngực lấy ra một tấm thiếp vàng, hướng về Mạnh Hiền đưa tới:

-Mạnh huynh không phiền thì nhìn tấm thiếp này một chút.

Mạnh Hiền vốn có ý định mặc cho Thu Trường Phong thi triển tài khua môi múa mép hay móc ra cái gì ra, cứ phải giải hắn vào đại lao trước rồi nói sau. Y tỏ vẻ lơ đễnh nhìn về tấm thiếp, nhất thời dựng đứng người lên, run giọng nói:

-Giá thiếp.

Y nằm mơ cũng không ngờ Thu Trường Phong móc ra lại chính là giá thiếp – Là giá thiếp được phép tung hoành khắp Đại Minh mà không cần kiêng kị gì.

Giá thiếp đến như Thiên Tử đích thân tới. Giá thiếp xuất hiện, văn võ bá quan đều phải tuân theo. Nếu giá thiếp muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết.

Đây không phải là luật lệ của Cẩm Y Vệ Đại Minh mà la luật lệ do chính Vĩnh Lạc Đại Đế Chu Lệ lập ra – người giữ lấy giá thiếp, có quyền tiền trảm hậu tấu.

Cũng bởi vì vậy, giá thiếp không dễ dàng xuất hiện. Cho dù đến cả Kỷ Cương thì ở trên đời số lần vận dụng giá thiếp cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi. Có điều, sao bây giờ giá thiếp lại ở trong tay Thu Trường Phong chứ?

Mạnh Hiền vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, cảm thấy dáng tươi cười của Thu Trường Phong như đao bén sắp cứa lên cổ tới nơi, bất ngờ trùng xuống, rối quát loạn lên:

-Nhanh, mau lui lại, ta chỉ đùa cùng Thu huynh một chút, các ngươi sao lại tưởng thật được.

Vừa rồi, y muốn giải quyết theo việc công, mở miệng tiếng nào cũng là Thu Thiên Hộ, ngay lúc nhìn thấy Thu Trường Phong đưa giá thiếp ra liền vội vã đổi chiều gió, còn muốn gọi Thu huynh nhiều hơn nữa.

Thu Trường Phong chậm rãi bỏ giá thiếp vào trong ngực, thản nhiên nói:

-Nguyên là Mạnh Thiên Hộ đang nói đùa, ta thiếu chút nữa cho là thật đấy. Cơ hồ là muốn động đao chém mấy cái, sau đó bẩm với Thánh Thượng trị tội mấy kẻ không biết tôn kính giá thiếp.

Mạnh Hiền thiếu chút nữa là quỳ sụp xuống đất. Y vội nắm chặt lấy cổ tay của Thu Trường Phong, trên khuôn mặt nở đầy nụ cười tươi, nịnh bợ:

-Thu huynh xưa nay là người khôi hài, tiểu đệ đã lâu không gặp nên rất là nhớ. Cái này là do thấy Thu huynh nên nhịn không được bèn đùa giỡn. Đừng nói tới giá thiếp, cho dù huynh không có giá thiếp, có phạm phải lệnh của Hán Vương, tiểu đệ thấy huynh trưởng đến còn có thể nói gì đây? Cho dù tiểu đệ có gánh lấy tội danh đi nữa cũng tuyệt không dám đối với huynh trưởng tệ bạc chút nào. Thu huynh, nếu tiểu đệ có làm gì khiến huynh hiểu lầm, kính xin Thu huynh đừng trách cứ.

Thu Trường Phong cũng nở nụ cười:

-Sao ta lại trách chứ, dù là hiểu lầm thì chém chỉ là đầu của ngươi, làm thế nào liên quan đến ta được?

Mạnh Hiền giật nảy mình một cái, trong lòng thầm chửi má nó nhưng trên mặt vẫn cố cười làm lành, nghe thấy Thu Trường Phong nói tiếp:


-Mạnh Thiên Hộ, không biết Kỷ đại nhân đang ở đâu?

Mạnh Hiền không dám chậm trễ, cười đáp:

-Kỷ đại nhân đang ở trên thuyền lớn kia, Thu huynh muốn gặp chăng? Tiểu đệ sẽ dẫn đường cho huynh.

Diệp Vũ Hà nghe vậy hơi run người, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Năm xưa Kỷ Cương chôn Giải Tấn trong tuyết, rồi dẫn dụ Lưu Phóng đến tháp đình nhà Giải Tấn rồi dùng mọi biện pháp mà ngược đãi, Diệp Vũ Hà nhất thời tức giận, đi hành thích Kỷ Cương ngay. Chuyện cũ như mây khói, năm xưa mặc dù Diệp Vũ Hà không để Kỷ Cương nhìn thấy rõ diện mạo thực, nhưng lúc này nghe thấy Kỷ Cương ở ngay đây không xa, có lẽ vẫn có chút kinh hãi.

Thu Trường Phong như hữu ý như vô ý nhìn Diệp Vũ Hà, bảo:

-Vậy làm phiền Mạnh huynh.

Mạnh Hiền lập tức rút đám binh sĩ đi, đi trước dẫn đường. Lúc này, Thu Trường Phong mới buông lỏng tay ra, hạ giọng thì thầm:

-Nàng nhìn thấy Kỷ Cương … đừng xúc động.

Trong lòng Diệp Vũ Hà buồn bã, thầm nghĩ chẳng lẽ trong lòng ngươi cảm thấy ta là người không biết nặng nhẹ sao? Thật sự là ta với Kỷ Cương có ân oán nhưng trước mắt tính mệnh của ngươi đang bị uy hiếp, chuyện đại sự cỡ nào ta cũng phải gác sang một bên, sao lại dám trêu chọc cái chuyện không quan hệ này chứ?

Lướt nhìn bóng lưng có chút gày gò, đột nhiên lại cảm thấy hắn dặn dò như vậy đương nhiên là do quan tâm đến ta. Tính mệnh hắn chỉ còn lại có mấy trăm ngày, nhưng nội tâm hắn vẫn luôn nhớ tới an nguy của ta. Diệp Vũ Hà nghĩ đến đây lại cảm thấy ngọt ngào xen lẫn chua xót.

Thu Trường Phong lên thuyền lớn đầy khí thế kia, trông thấy ngọn đăng hỏa chiếu rọi xuống, trên đài cao đang có một người ngồi, trên mi tâm có vết sẹo như lưỡi đao, thần sắc âm trầm, đúng là Kỷ Cương.

Mạnh Hiền đã bước đến cạnh bên Kỷ Cương, thấp giọng nói với lão vài câu rồi chỉ về phía Thu Trường Phong.

Trong mắt Kỷ Cương lóe lên chút kinh ngạc, nhưng thoáng qua lại chuyển về thần sắc âm trầm. Thu Trường Phong tiến lên thi lễ:

-Thu Trường Phong bái kiến Chỉ Huy Sứ đại nhân.

Kỷ Cương gật đầu, cũng không đứng dậy, chỉ dùng ánh mắt hàm chứa rất nhiều thâm ý, nói:

-Thu Thiên Hộ, ngươi dong thuyền đi lần này, là vì sao vậy?

Khẩu khí của lão không thiện cảm, thậm chí còn lẫn phần địch ý.

Thu Trường Phong ngẫm nghĩ chỉ thời gian ba năm ngắn ngủi ta leo lên chức Thiên Hộ, nửa năm nay lại càng được sự tín nhiệm của Thượng Sư, tài năng bộc lộ khiến kẻ khác phải ganh tị. Nhưng con người Kỷ Cương tâm cơ luôn âm trầm, đối với việc nắm giữ quyền vị rất là coi trọng, chắc là lão cảm giác ta đối với chức Chỉ Huy Sứ của bản thân có uy hiếp, lúc này mới giở thế lạnh lùng đối với ta đây.

Suy xét một hồi, Thu Trường Phong đã có chủ ý bèn tỏ bày:

-Ty chức có chuyện khẩn cấp xin bẩm báo với Chỉ Huy Sứ đại nhân. Kính xin đại nhân cho người lui ra để nói chuyện.

Kỷ Cương đưa mắt nhìn trái phải, lãnh đạm nói:

-Những người này đều là tâm phúc của ta, ngươi cứ nói đừng ngại.

Thu Trường Phong hơi nhíu mày rồi mở miệng nói:

-Không biết Chỉ Huy Sứ đại nhân đã biết tin Thượng Sư mất chưa?

Kỷ Cương dù là trầm ổn, nhưng sắc thái trên gương mặt đã biến đổi hẳn đi:

-Ngươi nói cái gì?

Nguyên lai Diêu Quảng Hiếu tuy đã chết nhiều ngày, nhưng tin tức vẫn một mực ở trạng thái bị phong tỏa, cho dù ở ngay bên trong thành Nam Kinh, người biết rõ việc này ít vô cùng, cho tới bây giờ tin tức này không lọt vô vùng duyên hải, đương nhiên Kỷ Cương cũng không biết rõ tình hình.

Phải biết rằng, Diêu Quảng Hiếu chính là nhân vật gần nhất với thiên tử Chu Lệ của thiên hạ Đại Minh. Cái chết của lão, Kỷ Cương có thể nào không khẩn trương được không?

Nhìn xung quanh một lượt, Kỷ Cương lập tức nói:

-Toàn bộ lui ra, Mạnh Hiền lưu lại là được rồi.

Trong chốc lát, trên sàn thuyền lớn đã không còn ai ngoài ba người Kỷ Cương, Mạnh Hiền và Thu Trường Phong.

Thu Trường Phong nói về hành trình Kim Sơn mờ mờ ảo ảo, nói cả chi tiết những chuyện về Trượng Định Biên, Diệp Hoan, Kim Long bí quyết. Nhưng hắn không đề cập đến chuyện bản thân bị trúng kịch độc, hắn biết là Kỷ Cương sẽ không quản sinh tử khỉ gió của hắn như thế nào, nói không chừng sau khi biết hắn trúng độc, ngược lại rất là vui vẻ là khác. Đã như vậy, hắn còn nhiều lời làm gì?

Mạnh Hiền nghe ra dưới sự bảo vệ của Thu Trường Phong, Diêu Nghiễm Hiếu vẫn bị mất mạng, công chúa Vân Mộng thì mất tích, không thấy kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Tuy nhiên khi nghe Thu Trường Phong nói lúc Diêu Quảng Hiếu chết, Thu Trường Phong không có ở bên cạnh, Mạnh Hiền cho rằng Thu Trường Phong chắc là đang trốn tránh trách nhiệm, lại càng đắc ý hơn, chắc rằng lần này Kỷ Cương khẳng định sẽ không bỏ qua cho Thu Trường Phong.

Kỷ Cương vẫn một mực yên lặng lắng nghe, nghe thấy Kim Long bí quyết có thể cải mệnh cũng không đổi sắc. Sau khi nghe hết, sắc mặt trở nên hòa hoãn một ít, trầm mặc lát sau mới nói:

-Nói như vậy, ngươi xuôi nam một là truy tìm nơi ở của Diệp Hoan, một là muốn thẩm tra việc công chúa bị mất tích. Công chúa mất tích, đương nhiên là có liên quan cùng với Diệp Hoan rồi phải không?

Thấy Thu Trường Phong gật đầu, Kỷ Cương nói tiếp:

-Xem ra Phủng Hỏa Hội với giặc Oa Đông Doanh đã cấu kết từ lâu, việc bọn giặc Oa làm, có thể là do Phủng Hỏa Hội lén lút hỗ trợ chăng?

Thu Trường Phong gật đầu cái nữa:

-Hơn phân nửa như thế. Bởi vậy việc ngăn cản loạn đảng mượn Kim Long bí quyết để cải mệnh cùng với chuyện đả kích giặc Oa vốn nên hợp hai thành một.

Kỷ Cương chậm rãi nói:

-Nếu như Diệp Hoan đúng là người của Phủng Hỏa Hội, lại phái người ám sát giáo chủ Bài Giáo, nói như vậy, hắn rất có thể nắm trong tay Ly Hỏa và Tịch Chiếu, còn có Kim Long bí quyết nữa, duy chỉ có thiếu mỗi Cấn Thổ của Thanh Bang thôi…

Lão dù sao cũng là Chỉ Huy Sứ nhiều năm trong Cẩm Y Vệ, nếu bàn về kiến thức, tất nhiên là cực kỳ rõ.

Thu Trường Phong trầm tư:

-Chỉ Huy Sứ suy nghĩ rất có đạo lý. Bởi vậy sau chuyện ở Kim Sơn, ta đã bẩm báo chi tiết sự tình cho Thánh Thượng rồi. Thánh Thượng anh minh chắn chắn sẽ đến Thanh Bang đòi Cấn Thổ. Nhưng chỉ sợ Phủng Hỏa Hội đã phát động âm mưu từ trước, đồng thời xuống tay với Bài Giáo, Thanh Bang .

Kỷ Cương gật đầu đồng tình:

-Bởi vậy ngươi đề nghị Thánh Thượng hai đường xuất kích, một đường đòi Cấn Thổ, một đường chạy đi tiêu diệt Phủng Hỏa Hội. Kỳ thật chỉ cần tiêu tiêu diệt được Phủng Hỏa Hội, bắt lấy Diệp Hoan là có thể thu được Kim Long bí quyết, ngăn cản … bọn chúng cải mệnh.

Thu Trường Phong tán thưởng:

-Chỉ Huy Sứ anh minh.

Trên mặt Kỷ Cương lộ ra nét mỉm cười hiếm thấy, đứng dậy rời khỏi ghế, vỗ vào bờ vai Thu Trường Phong nói:

-Ai … Chuyện này thật ra ngươi đã tận lực, vô luận là ai, đều không thể làm tốt hơn được. Chuyện này vô cùng trọng đại, chúng ta phải cùng với Hán vương thương nghị mới có thể quyết định tiếp. Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Hán Vương.

Thu Trường Phong lập tức nói:

-Ty chức tuân mệnh.

Nhưng có chút khó hiểu hỏi:

-Chỉ Huy Sứ đại nhân, Thánh Thượng không phải lại cho Triệu Vương với đại nhận cùng nhau tiêu diệt giặc Oa hay sao?

Kỷ Cương cười cười, thấp giọng nói:

-Kỳ thật Thánh Thượng vẫn cảm thấy Hán Vương lãnh binh tốt hơn. Thánh Thượng mặc dù phái Triệu Vương đến vùng duyên hải, nhưng dù sao cũng lo lắng bởi vậy sau đó đã cho Hán Vương đến vùng duyên hải luôn. Triệu Vương mới đến, không biết giặc Oa giảo hoạt, tất phải chịu thất bại hai lần, tuy thương vong không nhiều lắm nhưng…

Ngừng một lát, Kỷ Cương tiếp tục nói:

-Dưới tình hình này thì Hán Vương nên lãnh binh.

Thu Trường Phong bừng tỉnh ngộ, hạ giọng nói:

-Chỉ Huy Sứ đại nhân, ty chức không biết nặng nhẹ, vi phạm với lệnh cấm ra biển của Hán Vương, đến lúc gặp xin Chỉ Huy Sứ đại nhân nói đỡ vài câu.

Kỷ Cương cười:

-Chỉ là việc nhỏ. Nhưng mà, khi gặp Hán Vương, chỉ sợ sẽ có chuyện ngươi phải đi làm đấy, đến lúc đó, ngươi cần phải tận tâm tận lực làm cho tốt.

Thu Trường Phong chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng có chút quái lạ, khó hiểu ý Kỷ Cương. Hán Vương có chuyện gì muốn hắn đi làm chứ. Hắn thấy Kỷ Cương không nói nên nhịn không hỏi nữa.

Mạnh Hiền nghe xong, ánh mắt y liền lộ ra quang mang ganh tị, không hiểu Kỷ Cương vì sao trong thoáng vừa rồi lại hướng về Thu Trường Phong với vẻ mong đợi.

Kỷ Cương hạ lệnh thuyền lớn quay đầu trở về, về phần đám người Hải Thạch …, chỉ lệnh cho bọn họ trở về mà không làm khó dễ gì. Đám người Hải Thạch vội tạ thiên ân rời đi, Diệp Vũ Hạ tất nhiên là ở cạnh bên Thu Trường Phong. Kỷ Cương đã biết nàng là Bộ Đầu Định Hải, từ trước đến nay có quan hệ vô cùng tốt đẹp với công chúa, đối với nàng hẳn nên phải khách khí. Diệp Vũ Hà trông thấy Kỷ Cương, mặc dù còn mong một kiếm đâm chết lão ta, nhưng chung quy vẫn khống chế được ý niệm đó trong đầu, làm như không thấy.

Đến lúc sáng sớm, thuyền lớn tiến lại gần một hòn đảo, Kỷ Cương giải thích cho mọi người:

-Đảo kia gọi là quần đảo Đông Hoắc, trước mắt Hán Vương mang binh lính đồn trú ở đó.

Suốt dọc đường đi, Thu Trường Phong đã hiểu rõ tình huống trước mắt của vùng duyên hải.

Nguyên lai, sau khi vụ án mạng ở Phổ Đà tự xảy ra, giặc Oa càng thêm hung hăn càn quấy, công nhiên tụ tập khuấy loạn vùng duyên hải. Dân chúng vùng duyên hải bị bọn chúng nhiễu loạn hành hạ, khổ không thể tả.

Tuy Đại Minh đã bố trí binh lính bảo vệ tại vùng duyên hải, phòng ngừa hiểm họa, nhưng cũng khó mà chu toàn. Giặc Oa quấy rối đủ cả bốn phía, quyết không ứng chiến cùng quan binh Đại Minh, khi vừa thấy không ổn, liền thối lui vào biển, bỏ trốn mất hút.

Thời điểm Triệu Vương Chu Cao Toại mới đến quan hải là lúc giặc Oa hưng thịnh nhất, chúng đốt cháy sạch cả bốn phía. Triệu Vương gặp phải tình huống này, hối hả mệnh cho Quan Hải Vệ xuất binh diệt phỉ, sơ suất không đề phòng giặc Oa lại thừa dịp ngay khi Quan Hải Vệ rời đi, bất ngờ tấn công vào trụ sở Quan Hải Vệ, thiêu hủy Vệ Sở của Quan Hải Vệ.

Nếu không có Hán Vương Chu Cao Hú kịp thời chạy tới, thiếu chút nữa Triệu Vương đã chết ở Quan Hải Vệ.


Sau trận chiến này, Hán Vương tự nhiên dễ dàng tiếp quản Thiên Sách Vệ lại một lần nữa. Ông vận dụng binh phù, tập kết các binh sĩ vùng duyên hải, toàn lực tiêu diệt giặc Oa. Giặc Oa thấy tình hình không tốt, đều chạy lui ra biển.

Hán Vương không bỏ qua, phong cấm ba trăm dặm hải vận, mệnh cho đội thuyền vùng duyên hải không có hiệu lệnh tuyệt đối không được tự tiện ra biển. Hán Vương càng tự thân lãnh binh ra biển, binh lực trú tại quần đảo Đông Hoắc này, cùng với Quan Hải Vệ hỗ trợ lẫn nhau, lúc nào cũng có thể tiêu diệt bọn giặc Oa.

Hải cảng Đông Hoắc có vài chục đảo nhỏ vây quanh, tầm khoảng ngàn dặm. Khi Diệp Vũ Hà đến đây, chỉ cảm thấy gió êm sóng lặng, hải âu chao lượn. Đợi đến lúc thuyền lớn vượt qua một ngọn núi nhỏ, tiến vào một hải cảng thì Diệp Vũ Hà không khỏi mở miệng hút một ngụm khí.

Cái hải cảng kia thật lớn, trên mặt biển sóng dập dờn nhộn nhạo hẳn lên, vốn là cảnh tượng cực kỳ đẹp đẽ. Nhưng trên mặt biển đang có hàng nghìn cánh buồm mọc lên như rừng, thuyền đậu san sát.

Vô số thuyền lớn yên ắng neo tại hải cảng, mới liếc sơ qua đã thật khó có thể tin nổi.

Diệp Vũ Hà cũng xem như quanh năm ở biển, nhưng từ ngày xưa đến giờ số thuyền lớn nhìn thấy được, cộng lại cũng không bằng số thuyền tại đây. Thuyền tuy nhiều, nhưng không rối loạn, bên trên không biết có bao nhiêu quan binh hộ vệ.

Khiến cho mọi người kinh tâm nhất, không phải là dàn đồng pháo của thuyền lớn, rừng kích lạnh lẽo của đám quan binh, mà là cảnh tĩnh lặng khó mà tưởng tượng được trong hải cảng. Nhiều loại thuyền như thế, với một lượng lớn binh sĩ, nhưng cả hải cảng lại tràn ngập một sự tĩnh lặng khó tả. Không có ai dám cao giọng ồn ào, thậm chí âm thanh sóng vỗ bờ từ phía xa truyền đến cũng có thể nghe mồn một rõ ràng .

Quân kỷ sâm nghiêm như vầy hóa thành sự trang nghiêm, cho dù Diệp Vũ Hà thấy cũng không khỏi khiếp sợ. Nàng thẫm nghĩ, ai cũng nói Hán Vương theo các chiến dich của Chu Lệ từng nam chinh bắc chiến, anh dũng uy mãnh, thiết huyết vô địch, giờ đây trông thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Kỷ Cương ngừng thuyền lớn lại, đổi sang thuyền nhỏ tiến lại gần một con thuyền lớn giữa hạm đội thuyền hùng vĩ.

Con thuyền lớn kia dài đến hơn hai mươi trượng, thuyền có năm tầng, người ở dưới thuyền trông lên chỉ cảm thấy như một ngọn núi, cao không thể với tới, dựng đứng thẳng tắp, quả thật trong cuộc đời Diệp Vũ Hà hiếm mà thấy được.

Thuyền kia có bảy cột buồm, sau khi Diệp Vũ Hà bước lên nhìn cái tay lái thuyền cao tận hai trượng, cứ như là thần binh do thần linh trên trời sử dụng, lại càng hoảng sợ.

Kỷ Cương mang sắc mặt âm trầm, khi bước lên thuyền lớn lập tức thay đổi diện mạo bằng bộ dáng tươi cười. Mọi người được binh vệ dẫn dắt vào một khoang thuyền rộng lớn,

Trên đường đi, binh vệ san sát như rừng, mỗi người đúc bằng sắt bằng đồng, khí thế nghiêm trang.

Trong nội tâm Kỷ Cương thở dài một cái, thầm nghĩ với khí thế uy nghiêm thế này, hầu như chẳng kém so với Thánh Thượng. Hán Vương làm việc như vầy đương nhiên là muốn truyền ra một tin tức là y có thể kế thừa y bát của Chu Lệ, y mới là người có tư cách nhất để làm Thái Tử.

Hiện tại Thái Tử, Hán Vương tranh giành với khí thế quyết liệt, Hán Vương dĩ nhiên là muốn mượn chiến dịch lần này để xác lập uy tín tối thượng rồi.

Kỷ Cương không thể không lựa chọn, lão có thể dùng tám phần đặt cược vào người Hán Vương, vì lão nghĩ chắc rằng, sớm muộn gì Hán Vương cũng nắm được ngôi vị Thái Tử.

Ở phía trước cửa khoang thuyền có một người đang đứng, tóc vàng mắt tròn, khôi ngô cường tráng, chính là một trong nhị thập tứ tiết thủ hạ của Hán Vương – Kinh Chập.

Thấy Kỷ Cương tới, Kinh Chập nói một câu:

-Vương gia đang dùng bữa.

Rồi không dẫn mọi người vào buồng nhỏ trên thuyền.

Kỷ Cương thầm la bất mãn một tiếng, ngoài miệng thì cười nói:

-Được, chúng ta đợi cũng không sao.

Lão thân là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, mặc dù đối với triều thần ra tay không khách khí nhưng đối với những người Hán Vương, Thái Tử thì không thể hung hăn càn quấy được. Bởi lão biết rõ, Hoàng Đế già rồi, hai người này, sớm hay muộn cũng có một đăng vị Thiên Tử. Đã như vậy, về sau nếu Kỷ Cương còn muốn làm Chỉ Huy Sư, đối với Hán Vương hay Thái Tử đều phải rất cẩn thận mà làm việc.

Thu Trường Phong thì lại nhíu mày, âm thanh ngang bướng:

-Quân tình khẩn cấp, ngay cả Thiên Tử cũng phải lo lắng. Hán Vương đang ở chiến trường, chẳng lẽ cho rằng ăn cơm còn quan trọng hơn so với đánh địch sao?

Kinh Chập và Thu Trường Phong đã giao thủ hai lần, đối với gã vốn không có cảm tình gì. Nghe Thu Trường Phong bất kính với Hán Vương thì đang định ra tay giáo huấn hắn, chợt nghe từ trong khoang thuyền vọng đến một âm thanh:

-Để cho bọn hắn vào.