“Liều mạng với ngươi!”
Lâu Thất kêu lên một tiếng, ngón tay nhanh chóng bấm huyệt.
Khí tức của thứ này nhất định là có độc tính rất mạnh, giống như khí độc khiến người khác sinh ra ảo giác, nhưng thật ra thì cũng không quỷ dị như vậy.
Thứ kia khẽ dừng lại một chút.
Trong chính giây phút quyết định này, thân thể Lâu Thất nhanh chóng khôi phục lại, nàng nhanh chóng nhảy lên, lấy Phá Sát từ miệng Tiểu Băng Thú về, cũng không kịp làm ra chiêu thức đẹp mắt gì, trực tiếp xoay người, dùng lực vung mạnh về phía thứ kia...
Phá Sát quả không hổ danh là Thiên Hạ Kỳ Binh. Phá Sát đánh lên trên thân thứ kia, trực tiếp chém nó thành hai khúc.
“Chít!”
Tiếng “Chít!” đó chính là âm thanh cuối cùng trong đời mà thứ kia phát ra được.
Hai khúc thân bị chém rơi xuống đất, Lâu Thất thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhìn kĩ thứ kia, da lông màu trắng, giống như hồ ly, nhưng chân sau ngắn, chân trước dài, thể tích không lớn, giống như một con mèo con vậy.
Hiện tại nó đã bị chém thành hai nửa nhưng lại không có chút máu nào chảy ra, chỉ có một vũng dịch lỏng màu xanh nhạt mà thôi, có lẽ đó chính là máu của thứ này.
Bởi vì trước giờ nàng không biết còn có loài vật như vậy nên Lâu Thất cảm thấy rất hứng thú, lập tức dùng Phá Sát rạch thi thể nó ra quan sát cẩn thận, sau đó nàng lấy từ trong thi thể ra một viên nhỏ giống như quả cầu nước, bên ngoài có một lớp màng mỏng, bao chặt lấy chất lỏng màu xanh bên trong. Quả cầu nước này cũng chỉ có kích cỡ bằng một viên đạn, ném trên mặt băng cũng không vỡ.
Lâu Thất nghĩ một chút, xoay người lấy bình nhỏ của nàng ra, đựng vụn tuyết vào, sau đó mới bỏ vật kia vào trong, lại cho thêm một ít vụn tuyết, thu lại. sau khi trở về có thể hỏi bọn họ một chút xem đây là thứ gì.
Thứ này lợi hại như vậy, không biết trên người còn có bảo vật gì đáng giá không nữa? Hai miếng da tuy không biết có giá trị gì không, nhưng lấy trước rồi nói sau, Lâu Thất lập tức lột hai miếng da kia xuống, sau đó đem tới hồ băng rửa sạch, khi rửa còn dùng thêm chút nội lực. Khi đang xử lý da lông, nàng tiện tay cắt luôn móng vuốt nhọn dài của nó xuống. Móng vuốt của nó giống như gai nhọn, dùng nội lực đánh vào cũng không thể nào bẻ gãy...
Khi nàng làm những chuyện này, thật ra nàng đã để ý tới trong một cái lỗ ở gần hồ băng có một Băng Bích Hổ, thật sự giống với Băng Bích Hổ trong miêu tả của thần y. Nhưng bởi vì toàn thân nó đều là băng tuyết trắng xóa nên giá trị cũng được nâng lên rất nhiều. Lâu Thất không nhìn nó nữa, chỉ tiếp tục xử lý da lông, móng vuốt, trên thực tế, tim nàng đang đập thình thịch, vừa hưng phấn, vừa khẩn trương.
Quả nhiên vận khí của nàng rất tốt, ngủ trên xe ngựa cũng có thể rơi xuống hố, tự nhiên lại để cho nàng phát hiện được một động băng, mà trong động băng này lại có Băng Bích Hổ kia, nhưng dường như nó bị thứ gì đó hấp dẫn, chậm rãi bò về phía chất dịch màu xanh mà thứ kia chảy ra, khi nó vừa đến gần, một chiếc bình nhanh như chớp úp xuống, tạo thành cái lồng nhốt nó bên trong.
“Ha ha! Xem ngươi chạy đằng nào?” Cổ tay Lâu Thất khẽ run một cái, nhanh chóng nhặt bình lên, lộn lại, tay kia dùng nắp đóng thật chặt.
Đã bắt được Băng Bích Hổ rồi.
Giờ khắc này, Lâu Thất đột nhiên rất muốn chạy tới trước mặt Trầm Sát, đưa Băng Bích Hổ cho hắn, nói với hắn: “Nhìn này, ta bắt được Băng Bích Hổ rồi!”
Nhưng không biết đám nguời Trầm Sát hiện tại đang làm gì. Bây giờ trời đã sáng, sau khi trời sáng thì Trầm Sát sẽ khôi phục lại bình thường, nàng không cần phải lo lắng nhiều cho hắn. Bời vì dựa vào bản lĩnh của hắn, nếu không gặp phải cao thủ hạ cổ gì đó thì rất ít người có thể gây bất lợi với hắn, ngay cả độc hắn cũng không sợ.
Bây giờ, việc nàng cần làm chính là tìm được cửa ra của nơi này, đi tụ họp với bọn họ.
Nàng lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài một chút, không có âm thanh của Thẩm Mộng Quân, cũng không biết nàng ta đã lập tức uống nước kia hay đựng vào đâu đó đem theo rồi. Chờ đến lúc nàng đi ra ngoài, quả nhiên nước kia đã bị lấy cạn sạch, thân ảnh Thẩm Mộng Quân cũng không thấy đâu nữa.
Lâu Thất cũng không dừng lại, hiện giờ nàng không cần phải tìm gì nữa, vì vậy bắt đầu vận nội lực, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước. Nàng vốn tưởng rất nhanh sẽ đến được cửa ra, nhưng không ngờ chạy rất lâu mới tới được, cuối cùng nàng chạy được đến một chỗ có ánh sáng, đó chính là cửa ra.
Lâu Thất trước giờ luôn làm việc rất cẩn thận. Thẩm Mộng Quân đã đem đồ đi ra ngoài, nhưng cửa ra này nàng có thể phát hiện được thì người khác cũng chắc chắn có thể phát hiện, nếu bên ngoài có người mà nàng cứ như vậy xông ra thì người ta sẽ tưởng là nàng đạt được đồ tốt...
Cho nên, nàng dán lưng vào vách tường sát cửa ra, dùng Phá Sát đào một cục băng, dùng nội lực ném ra ngoài.
“Vù” một tiếng.
Trong chớp mắt này, nàng lập tức phi thân ra ngoài, thân thể chưa kịp rơi xuống đất, mắt nàng đã quét quanh bốn phía.
Cửa hang không có người, nhưng nàng lại phát hiện được người ở bốn phía xung quanh đang nhanh chóng bay về hướng này, đếm qua đã có ít nhất hai mươi người rồi. Bọn họ dùng tốc độ rất nhanh, giống như muốn chạy tới cướp đoạt thứ gì vậy...
Điều đầu tiên Lâu Thất nghĩ tới chính là tin tức Thạch Túy Ngàn Năm đã bị truyền ra ngoài rồi, nhưng đồ đã bị Thẩm Mộng Quân lấy đi, tin tức của bọn họ từ đâu ra chứ? Nàng khẳng định, trước khi bọn họ vào động băng thì không ai biết đượcThạch Túy ngàn năm cụ thể ở chỗ nào, nhưng nếu như có người biết thì nhất định là tin tức đã được truyền đi trong lúc nàng tìm Băng Bích Hổ này...
Ai có thể truyền ra những tin tức “chính xác” như vậy, để cho đám người này đều chạy tới động băng?
Câu trả lời dường như đã rất rõ ràng rồi!
Trong nháy mắt, Lâu Thất lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Sau khi Thẩm Mộng Quân đi ra ngoài có lẽ đã gặp vài người, những người đó cảm thấy Thẩm Mộng Quân đã đạt Thạch Túy Ngàn Năm, nhưng Thẩm Mộng Quân lại đánh không lại bọn họ, vì vậy chỉ còn có một biện pháp chính là tìm người chết thay. Chỉ cần bịa ra một câu chuyện, ví dụ như nàng ta đã phát hiện Thạch Túy Ngàn Năm, nhưng lại bị một người khác đoạt mất, nàng ta đánh không lại, chật vật mãi mới trốn thoát được, bây giờ thạch tủy ngàn năm đang ở chỗ người kia, mọi người mau tới đó, nói không chừng người kia vẫn còn chưa đi xa, biết đâu người kia sẽ ở đó hấp thu Thạch Túy Ngàn Năm...
Một “câu chuyện” như vậy đương nhiên có thể dẫn đám người kia tới đây.
Như vậy thì vấn đề tới rồi, ai là người chết thay trong câu chuyện kia thế?
Lâu Thất lập tức nổi giận.
Thẩm Mộng Quân đáng chết!
Không những không nhắc nhở nàng về nguy hiểm bên trong, mà hiện giờ còn gây thêm phiền phức.
Thẩm Mộng Quân, giỏi, rất giỏi! Chờ nàng tìm được, nàng nhất định sẽ cạo trọc đầu Thẩm Mộng Quân.
Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là chạy trốn!
Nhiều người như vậy, ai biết có bao nhiêu cao thủ võ lâm? Có bao nhiêu tên biến thái? Có bao nhiêu người biết nguyền rủa, hạ cổ? Một mình nàng không có bản lĩnh đánh lại nhiều người như vậy.
Chạy! Không chạy thì chính là kẻ ngốc!
Nhưng điều phiền phức nhất chính là bốn phương tám hướng đều có người điên cuồng chạy tới, có người cưỡi ngựa, có người đi xe ngựa, rốt cuộc nàng nên chạy về bên nào đây? Bây giờ nhớ lại, Lâu Thất mới phát hiện, nàng không biết cửa ra còn lại của động băng ở hướng nào, bởi vì cấu tạo bên trong động băng cũng không phải là thẳng tắp, mà là lượn vòng quanh, gấp khúc liên tục, giống như mê cung vậy.
Nàng cắn răng, thôi thì liều mạng vậy, chỉ có thể chọn cách chạy về cửa ra còn lại mà thôi, cho dù chạy sai đường thì chắc cũng không cách quá xa...
Nghĩ xong, Lâu Thất nhanh chóng chạy như điên về hướng đó, không quan tâm gì nữa.
“Người kia, đứng lại!”
Đối diện có bốn người dùng khinh công bay tới, vừa nhìn thấy Lâu Thất, một người lập tức kêu lên, Lâu Thất không thèm để ý tới hắn, bịt tai lại giả như không nghe thấy, tiếp tục chạy.
“Ta bảo ngươi dừng lại, có nghe thấy không?”
“Này, cô nương thối, gọi ngươi đó!”
Ngươi mới là cô nương thối, cả nhà ngươi mới là cô nương thối! Lâu Thất âm thầm chửi trong bụng, nhìn tốc độ của đối phương, lập tức tăng tốc, tiếp tục chạy.
Bốn người kia đã chạy tới sát gần nàng, chuẩn bị ngăn nàng lại.
Bốn người sóng vai chạy về phía nàng, tốc độ không hề giảm lại, đồng thời vung trường kiếm trong tay lên, động tác giơ kiếm lên giống hệt nhau, xem ra bọn họ là huynh đệ cùng một sư môn.
“Cô nương thối không biết nghe lời! Đâm cho người cô ta thủng bốn lỗ vậy!” Một người đàn ông cười ha hả.
“Nàng ta có phải là nữ nhân lấy được Thạch Túy Ngàn Năm không vậy?”
“Không phải nàng ta thì là ai? Tin tức nói rằng chính là ở chỗ này, một cô nương xinh đẹp chừng mười sáu tuổi, lông mi dài, mắt hạnh, cằm nhọn. Không thể sai được, chính là người này!”
“Tốc chiến tốc thắng, nếu không chúng ta cũng chạy không thoát!”
“Đã biết!”
Nghe được mấy lời đối thoại này, Lâu Thất lại âm thầm mắng Thẩm Mộng Quân một câu. Không chỉ đem người dẫn tới đây mà còn khiến cho nàng bị người ta thù hận, một người trước giờ không có kẻ thù như nàng đã bắt đầu có kẻ thù rồi!
Ánh mắt nàng lạnh lùng, cầm Phá Sát trong tay, không tránh né, vọt về phía bốn người kia.
Nhìn từ xa chỉ thấy một cô gái yếu đuối đang đánh về phía bốn nam nhân cao lớn cầm kiếm. Đây không phải là đi chịu chết sao? Nhưng khi hai bên tiến lên đánh nhau thì bốn thanh trường kiếm kia không thể chạm vào Lâu Thất, thân hình nàng đột nhiên bay lên cao, dùng một cước đạp vào đỉnh đầu một trong bốn người, mạnh mẽ ép xuống.
Mọi sức mạnh của nàng đều ở dưới chân, Thiên Cân Trụy tập trung sức lực vào đầu nam nhân kia, trong nháy mắt, mặt hắn lập tức đỏ lên, cả người bị ép xuống, hai chân xuyên qua băng tuyết, cắm vào trong đất, rất nhanh đã không thấy nổi bắp chân nữa.
“Nhị sư huynh!”
Ba người đàn ông còn lại quát lớn lên, gào thét giận dữ, ba người đồng thời đánh về phía Lâu Thất.
“Nhị sư huynh? Thì ra là Trư Bát Giới, chẳng trách bụng lớn như vậy!” Lâu Thất cười lạnh một tiếng, đạp vào đầu nam nhân đó, cả người giống như một con chim mượn lực bay ra ngoài, chỉ vài giây sau đã bay ra cách đó mấy mét.
“Đuổi theo!”
“Nhị sư huynh phải làm sao?”
Ba người kia nhìn về nhị sư huynh đang té dưới đất, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, mặt hắn đỏ bừng lên, hai mắt lồi ra, lưỡi thò ra ngoài, đã ngừng thở.
“Tiện nhân kia đã giết Nhị sư huynh rồi!”
“Đuổi, mau đuổi theo!”
“Im miệng! Lớn tiếng như vậy làm gì? Muốn dẫn người khác tới đây sao?”
Lâu Thất không ngờ, chính bởi vì nguyên nhân này mà ba huynh đệ kia đã giúp nàng giấu diếm tin tức, ba người này căn bản không muốn dụ những người khác tới, bởi vì ai cũng muốn chiếm Thạch Túy Ngàn Năm cho riêng mình.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn có người phát hiện ra.
Cuộc sống bị thảm bị người đuổi giết của Lâu Thất cứ như vậy bắt đầu.