Đế Vương Sủng Ái

Chương 548

Ánh mắt của hắn như chó sói, hơi thở của Lâu Thất bỗng siết lại, vội vàng nói: "Ê, trong cơ thể của chàng còn có cổ đó, không được động đậy."

Nàng còn phải quan sát sau khi giải độc tình hình của cổ sẽ như thế nào kìa, nếu động đậy, thì lát hồi xảy ra chuyện phải làm sao?

"Bây giờ bổn Đế Quân đang cảm thấy thoải mái mà trước kia chưa từng có." Trầm Sát đứng dậy, cả người cứ thế loã lồ không mặc gì quanh đi quẩn lại trước mặt Lâu Thất, ánh mắt của nàng vô thức nhìn lướt xuống phía dưới.

"A!"

Nàng không kiềm chế được kinh hô một tiếng, nhưng lại nhớ đến lỡ kinh động Hiên Viên Ý và thần y, lập tức bịt miệng lại, khuôn mặt nóng bừng liếc hắn một phen: "Ta đang làm việc chính sự, chàng làm bậy được sao."

Như vậy mà cũng động tình được hả? Tiểu Trầm Sát đã giận dữ cương dậy rồi, kích cỡ đó khiến trái tim nàng đập thình thịch liên hồi.

Không đúng, hồi đó nàng ở trong nhóm sắc nữ lật xem một cuốn tạp chí nào đó, nửa thân trên thì không nói, nam nhân đông phương bình thường có thể sở hữu kích cỡ lớn đến vậy sao?

Nàng bị làm hoảng sợ, nhưng lại kiềm chế không được nhìn lén lần nữa. Chỉ là khi ngắm nhìn lần thứ ba, nàng phát hiện cái vật đó có thể nở dài ra nữa.

Chết tiệt.

Tay của Trầm Sát kéo nàng vào lòng, chạm chạm vào phía dưới của nàng, quả nhiên nghe được tiếng thở nhẹ của nàng, không nhịn được nhếch môi lên, ghé sát vào tai nàng nói: "Chẳng lẽ nàng không nên vui mừng khi người nam nhân của mình rất bình thường sao? Nếu cởi sạch đồ bị nàng chà sát toàn thân mà không có phản ứng, thì sau này nàng phải sống sao cơ chứ?"

"Cái gì mà sống sao? Nói như ta phải nhờ nó mới sống tiếp được vậy đó." Cả người Lâu Thất như bốc lửa, không kìm lòng được rủa thầm trong bụng, bây giờ đang phải làm việc chính đó, đừng quên trong cơ thể của ngươi còn có tuyệt mệnh cổ đó huynh đài à!

Nhưng Trầm Sát chịu đựng nỗi đau đớn lâu như vậy bỗng dưng được giải sạch độc tính trong cơ thể của mình, dưới tình trạng thân thể được thả lỏng đi rất nhiều, tâm trạng trở nên phức tạp, mừng rỡ, giải thoát, nhẹ nhõm, hưng phấn, có lẽ thứ gì cũng có, hắn cảm thấy đây là lúc cần chia sẽ với nàng, chia sẽ tâm trạng của mình, còn tuyệt mệnh cổ gì đó, bỏ qua một bên tính sau đi.

Cho dù hiện giờ mình đang loã lồ không mảnh vải che thân, hắn vẫn cảm thấy thật thản nhiên.

"Ừ, nếu như bổn Đế Quân không thể hành sự, thì cũng sẽ nắm chặt nàng trong lòng bàn tay, không cho nàng cơ hội nào tiếp xúc với người nam nhân khác, cho nên, cơ thể của bổn Đế Quân hiện giờ không có vấn đề, nàng phải vui mừng mới phải."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, tiếp theo đó, lồng ngực giống như có một quả cầu lửa đang nổ tung.

Lâu Thất vốn dĩ được hắn ôm chặt trong lòng, hắn đơ cứng, đương nhiên nàng phát hiện được ngay, trong lòng chấn động, "Sao vậy?"

"Cổ nóng."

Lâu Thất ngẩng đầu dõi nhìn sắc mặt của hắn, môi của hắn vừa vặn đè xuống, bốn cánh môi áp sát vào nhau, Trầm Sát bỗng cảm thấy mình như chạm phải một mảnh mát mẻ, sợi dây đàn căng trong đầu như đứt đoạn, hắn ghì chặt gáy sau của Lâu Thất, ngoặm môi của nàng một cách dữ dội, như một con thú hoang thoả thích hành hạ. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, không đủ. Lưỡi của hắn giống như một tướng quân tiến công uy võ, rất nhanh chiếm được cửa thành của nàng, xông thẳng vào bên trong, chiếm đoạt tất cả.

"Ơ."

Lâu Thất vốn dĩ chưa phản ứng kịp, và cũng không có cơ hội nhìn rõ sắc mặt của hắn, cả con người đã bị nụ hôn dữ dằn dường như trước kia chừng từng có của hắn tấn công mơ mơ màng màng không biết ngày tháng năm nào.

Hơi thở nồng nhiệt của hắn xộc vào chiếc mũi của nàng, giác quan của nàng, khiến nàng quên bẵng Hiên Viên Ý và thần y, quên mất hiện giờ họ vẫn chưa rõ dưới vách núi Thông Thiên này còn có mối nguy hiểm nào rình rập nữa không.

Cả thế giới của nàng chỉ còn lại mình hắn.

Và khi Trầm Sát phát hiện sự mát lạnh sau khi đụng chạm da thịt với nàng, một tay bèn sờ vào trong cổ áo của nàng, ngay tức thì mò trúng nơi mềm mại, đáng lẽ bàn tay phải cảm nhận được sự nóng bỏng, nhưng có một luồng khí mát lạnh khác từ bàn tay hắn truyền vào bên trong cơ thể, khiến hắn thoả mãn dường như nhịn không được rên rỉ thành tiếng.

Nhưng vẫn không đủ, không đủ, hắn muốn nhiều hơn thế nữa.

Trầm Sát bắt đầu gấp gáp cởi chiếc đai thắt lưng của nàng, và lột sạch y phục của nàng. Hắn vùi đầu vào chiếc cổ kia, hít ngửi mùi thơm độc đáo của riêng nàng, đôi lúc lưu lại một nụ hôn trên chiếc cổ.

Hơi thở của hắn kiềm chế không được bèn thở gấp, "Thất Thất ngoan, cục cưng." Giọng nói của hắn thấp nhẹ như thì thầm, khiến cơ thể của Lâu Thất vốn dĩ đang mềm nhũn càng trở nên tê tái.

Dường như nàng không nhớ đến sự ngăn cản và phản kháng.

Đôi môi của hắn tiếp tục ép sát vào môi nàng, sự bấu víu giữa hai đôi môi, nồng nhiệt có thể đốt cháy cả khu rừng.

Trầm Sát chỉ cảm thấy cơ thể từ trong ra ngoài sắp bùng nổ tới nơi, hắn nắm tay của nàng kéo tụt xuống dưới, "Chạm một lần đi."

Lâu Thất bị vật nắm trong tay làm giật mình, cả khuôn mặt bừng đỏ trong phút chốc. "Trầm Sát."

"Chịu không nổi nữa." Trầm Sát nghiến răng, kéo tụt áo trong của nàng ra ngoài, bàn tay xuyên vào bên trong ôm chặt Lâu Thất vào lòng. Thân thể mảnh mai gắn khít với cơ thể của hắn không một khe hở nào cả, cuối cùng thì hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, sự mát lạnh mà nàng mang đến khiến ngọn lửa cuồng thiêu trong đầu hắn lặng được tí xíu.

Thân mật, khoảng cách chỉ có sót bước cuối cùng.

Lâu Thất cảm giác được vật nắm trong tay đang nhảy nhót, giống một con thú bị nhốt lâu ngày, kêu gào muốn được thoát ra.

Điều này khiến nàng kinh hãi.

"Dục vọng" của người nam nhân khủng bố như vậy, hay chỉ có hắn mới như thế?

Đột nhiên chiếc cằm của nàng bị tóm lấy, ngẩng đầu lên, lần này nghênh đón ánh mắt của Trầm Sát, chỉ thấy đôi mắt vốn dĩ thâm sâu tối tăm kia, lúc này trở nên đỏ tươi.

"Chàng." Cổ đang phát tác sao?

Lâu Thất vẫn chưa lên tiếng, đôi môi lại một lần nữa bị hắn đè xuống.

Nụ hôn khi nãy nàng đã cảm thấy dữ dội lắm rồi, nhưng không ngờ lần này còn kinh khủng hơn, nàng cảm giác chiếc lưỡi của mình sắp bị hắn móc ra cắn đứt mất.

Và đôi tay của hắn mãi nhào nặn con người của nàng, nàng cảm thấy mình sắp bị hắn nhào thành một cục thịt sấy, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa thoả mãn.

Pằng một tiếng, nàng bị hắn áp sát vào bức tường bên trong nhất, đôi tay bị đặt chéo với nhau, một bàn tay to của hắn đang giam cầm trên đỉnh đầu của nàng, tư thế này khiến nàng không thể không ưỡn ngực, giống như dâng tặng nơi đầy đặn của mình cho hắn vậy.

Khuôn mặt của Lâu Thất đỏ bừng, xấu hổ không thôi, mặt khác thì không thể không nhìn hắn mắt tròn mắt dẹt, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, đương nhiên biết trạng thái của hắn đang bất ổn, chỉ là Trầm Sát vừa giải độc dường như công lực tăng trưởng vượt bậc, lúc này dựa vào bản lĩnh thực tế, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Vậy mà trong giây phút quan trọng nàng không thể tuỳ ý dùng thuốc hoặc dùng châm điểm vào huyệt đạo của hắn. Huống chi, đai thắt eo của nàng đã sớm bị hắn kéo tụt.

"Thất Thất thật đẹp." Ánh mắt của Trầm Sát như loài sói, bò lan từng tấc trên người nàng, điều này khiến cơ thể của Lâu Thất nhịn không được run rẩy lập cập.

"Đồ khốn."

"Ngoan, bổn Đế Quân sẽ khống chế tốt." Hắn an ủi nhỏ nhẹ bên tai nàng, và cũng bởi câu nói này, Lâu Thất mới biết được sức kiềm chế của hắn vẫn còn, trong lòng thở phào một hơi.

Nhưng tư thế vậy là sao đây? Bỗng chốc nàng không nhịn được cắn lên bả vai của hắn một phát, "Đồ khốn."

Bầu không khí trong động núi dường như bị đốt cháy.

Phía bên ngoài, Hiên Viên Ý sớm lôi thần y đi ra xa, nhưng ông vẫn cảm thấy cực kì ngại ngùng quẫn bách. Thân là trưởng bối, khụ khụ, hậu bối ở phía bên trong, ừ, vậy thì tại sao, ông phải gác cửa cơ chứ?

Tuy tiếng động của Trầm Sát và Lâu Thất cực kì thấp nhẹ, thật ra ông không nghe rõ được mấy, nhưng tiếng rên rỉ và nóng bỏng là gì, ông vẫn nghe được kia mà.

Vừa mới đầu ông vẫn đang do dự có nên nói thật với thần y không, có nên đi ngăn cản bọn họ không, chẳng phải nói còn cổ hay sao? Nhưng một lát suy nghĩ lại, Trầm Sát và Lâu Thất không phải là người bình thường, nên làm thế nào thì bọn họ hiểu rõ trong lòng, mới đánh tan ý định này.

Đột nhiên, thần y đè giọng thấp xuống: "Vương gia, ông nhìn phía bên kia, chớp lấy chớp để là cái gì vậy?"

Hiên Viên Ý nhìn theo ngón tay chỉ của ông ta, mới đầu ông vẫn chưa nhìn rõ chớp chớp kia là cái gì, nhưng khi ông ngưng mắt nhìn kĩ, trong lòng nhảy cẫng, cái gì mà chớp chớp kia, đó là, đó là đôi mắt của thú hoang đó.

Lúc này trời đang sáng dần, theo lý mà nói thì mắt của thú hoang không thể sáng như vậy, nhưng hướng thần y chỉ là nơi âm u, một mảng tối tăm, hoàn toàn không nhìn ra được đó là cái gì. Chớp từng cơn từng cơn có màu xanh lá xen lẫn chút màu vàng trong, nói là chớp, chẳng thà nói đó là lý do chớp mắt của chủ nhân những đôi mắt kia đi.

Đôi mắt như vậy, Hiên Viên Ý chưa từng gặp qua, chỉ sợ là một loại thú hoang nào đó mà bọn họ không quen biết.

Chuyện kể rằng, dưới vách núi Thông Thiên là mấu chốt chia tách đại lục Long Ngâm và tứ phương đại lục, nếu dưới đáy không có thứ gì khiến người khác hoảng sợ, thì sao có thể khiến hai bên đại lục tự bảo vệ không chen giới trong một thời gian dài như vậy?

"Cẩn thận chút, phòng vệ trước, địch không động thì ta không động." Hiên Viên Ý đè thấp giọng nói.

Ai mà đoán được bên trong kia khi nào tốt? Không cần thiết làm phiền thì đừng nên quấy nhiễu, nói sao thì ông ta cũng là nam nhân mà.

"U U."

Khi Hiên Viên Trọng Châu bắt gặp U U liền giật mình một phen, nhưng tiếp theo đó là nỗi đau vô bờ bến. Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên bắt gặp con thú cưng của Lâu Thất, lông lá màu tím bạc vô cùng mượt mà bóng lưỡng, đẹp đến nỗi khiến người nam nhân to lớn như hắn cũng muốn sờ mó một phen.

Khi nó tăng tốc bỏ chạy, không hề hổ danh xưng của mình, đích thực như một tia sáng màu tím, mang đầy linh khí tiên khí.

Nhưng bây giờ trên thân của Tử Vân Hồ chỗ này một miếng chỗ kia một miếng lộ ra mảng thịt của nó, đám lông lá còn sót lại đang dính nhơ nhớp vào nhau, bám đầy bụi bẩn, không nhận ra được màu sắc tươi sáng ban đầu của nó.

Lúc này xuất hiện trước mặt hắn, dường như không phải là Tử Vân Hồ, mà là một con chó ghẻ lang bạt.

Nếu không phải tiếng gọi quen thuộc của nó, nếu không phải đôi mắt linh động tràn đầy vẻ tội nghiệp quen thuộc của nó, e rằng Hiên Viên Trọng Châu chẳng thể nào nhận ra đâu.

"Trời đất ơi, nhóc nhỏ, nếu Tiểu Thất trông thấy bộ dạng của ngươi như vậy, thì đau lòng biết dường nào."

Hiên Viên Trọng Châu nói xong bèn giơ tay ẵm lấy nó.

Nhưng đột nhiên U U nhảy từ trên người hắn xuống, quay đầu nhìn hắn một phen, đôi mắt kia đầy vẻ uất ức và tội nghiệp, và từ từ dâng lên nước sương, giống như sắp đổ lệ đến nơi.

"U."

Hiên Viên Trọng Châu cảm thấy mình như thấu hiểu được ý nghĩa của con tiểu hồ ly.

"Muốn ta đừng nhúc nhích sao?"

U U gật đầu.

Lúc này, Hiên Viên Trọng Châu nghe được tiếng bước chân nhỏ nhẹ, sau đó khoảng cách ngoài mười mấy chiếc giường băng kia, có người lên tiếng.

"Tiểu hồ ly, nghịch ngợm rồi sao? Chạy tới đây chơi trò trốn tìm với ta, trò chơi này không vui đâu đó, mau ra đây nào, đừng để ta nhổ sạch lông lá còn sót lại trên thân ngươi."