Đế Vương Sủng Ái

Chương 540

Thế là khí Lâu Hoan Thiên và Lâu Nhược Mẫn bước tới bên này liền nhìn thấy Lâu Thất và Trầm Sát đang ngồi dưới gốc thông, Lâu Thất bóc trứng chim cho hắn, một miếng một quả đút cho hắn ăn. Trầm Sát tiện tay bẻ một bông hoa hạnh cắm vào tóc mai cho nàng, hai người giống như đang đi chơi vậy.

Hỏa và Khổng Tu đều sững người, vạn nhất lão thái quân là người tốt, họ làm vậy không phải sẽ làm lão thái quân tức giận sao?

Kim Xảo Tiên bịt chặt miệng cảm thấy hai người này thật to gan, chỉ có Tiểu Trù, Thu Khánh Tiên, Ấn Dao Phong là đã quen với việc này, họ cũng đã phản ứng ra, nếu như lão thái quân thực sự nóng lòng muốn gặp họ, sao có thể sắp xếp nơi gặp mặt ở xa như vậy?

Đi tới đây mất hơn nửa canh giờ.

Đây là đòn ra oai chăng.

Mấy người có chút tức giận, thấy đế quân và đế hậu như vậy cảm thấy là điều bình thường.

"Thất tỷ tỷ, cầu chín nhịp, lão thái quân nói phải đi từng bước từng bước." Lâu Ngọc Thiên nhìn thấy hai người vừa đứng dậy, sắc mặt rất khó coi.

"Vậy sao? Chưa ai nói với ta." Lâu Thất đột nhiên mỉm cười, nhướng mày nhìn Trầm Sát: "Hơn nữa, phu quân của ta không nỡ để ta đi mệt, chàng sẽ xót ruột, ta là nữ nhân duy nhất của chàng."

Thật vô sỉ...

Khoe ân ái...

Sởn da gà quá...

Đối với người cổ đại, lời như vậy có thể khiến các nam nhân mặt biến sắc, khiến các nữ nhân xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. Nhưng Lâu Thất nói rất tự nhiên, rất đương nhiên.

Lời này lập tức khiến Lâu Ngọc Thiên và Lâu Nhược Mẫn mặt biến sắc liên tục, căn bản không có cách nào trả lời.

"Dẫn đường đi." Lâu Ngọc Thiên cuối cùng vẫn phải nghiến răng nói với bốn thị nữ.

Bốn người dẫn họ vào cửa, lần này chỉ đi qua một hoa viên nhỏ đã tới sảnh chính, trong sảnh đèn thắp sáng trưng, bên trong có giọng thiếu nữ nhỏ nhẹ vọng ra, dường như là đang đọc thơ, với trình độ văn học cực kém của Lâu Thất nàng hoàn toàn không hiểu đó là thơ gì.

Sau cùng có một lão phu nhân mỉm cười, khen nàng ta tinh nghịch.

Ở gần như vậy, câu nàng nói bên ngoài lẽ nào không ai nghe thấy sao? Lâu Thất bất giác bật cười.

"Lão thái quân, thất tỷ tỷ tới rồi, còn cả thất tỷ phu." Lâu Nhược Mẫn chạy vào trước như một con bươm bướm, tiếng cười bên trong ngừng lại, Lâu Thất và mọi người bước qua cửa vào, thứ đầu tiên nhìn thấy là một bức tranh bối cảnh màu đỏ tươi.

Đập vào mắt là một màu đỏ tươi, đều này khiến người ta rất lấy làm lạ. Lâu Thất không khỏi nhìn tấm tranh bối cảnh đó vài lượt, lúc này nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, như thể bên phải mở cửa sổ có hương hoa theo gió bay vào.

Dưới chân là thảm dày, màu đỏ thêu hoa. Nhìn vào hoa văn đó có chút đặc biệt lại khá là quen, nhưng nàng không biết đã nhìn thấy ở đâu.

Sức chú ý của nàng lại quay về với bối cảnh màu đỏ trên tường, lần này nàng nhìn thấy ở góc có điểm xuyết màu trắng, giống như mai trắng.

Bối cảnh như vậy nàng chưa từng thấy bao giờ, màu đỏ trên diện rộng, phải quan sát thật kĩ mới thấy được mai trắng ở góc.

Sở thích của người trang trí đại sảnh này cũng thật độc đáo.

Cho tới khi Trầm Sát nắm chặt lấy tay nàng, sức chú ý của Lâu Thất mới được kéo về, nhìn về phía hai người đang ngồi trên ghế la hán ở vị trí chính.

Bên trái là lão phu nhân chừng ngoài sáu mươi tuổi, tóc bà ta chải gọn búi đằng sau gáy, một bên cắm hai chiếc trâm phỉ thúy màu ngọc bích, quấn băng trán màu vàng điểm xuyết ngọc vụn, có thêu hình cây tùng, nước da rất trắng, trắng tới mức khiến người ta bỏ qua nếp nhăn trên mặt.

Da mặt bà đã rệu dão chảy xệ, đôi mắt vì thế nhìn có vẻ nhỏ, nhưng đôi mắt tinh tường vụt sáng khi nhìn thấy Lâu Thất. Bà ta thậm chí còn bôi son đỏ, rất hợp với nước da trắng, Lâu Thất bỗng nhiên cảm thấy bà ta chí ít có chút yêu khí.

Lão yêu.

Ngoại hình mặc dù là lão phu nhân ngoài sáu mươi nhưng vóc dáng thì cho người ta cảm giác vô cùng trẻ trung, bà mặc xiêm y tối màu với áo khoác bông, trên cổ, cổ tay đều có đeo trang sức phỉ thúy, nhìn qua là biết hàng cực phẩm.

Cách một chiếc bàn vuông nhỏ, ngồi bên phải là một thiếu nữ chạc chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc xiêm y trắng ngà, cổ áo, cổ tay áo, đai lưng đều màu xanh nhạt, nhìn vào giống như một bông thủy tiên mới nở. Tay nàng ta cầm một cuốn cổ tịch, lúc này cũng đang hiếu kì quay đầu nhìn. Đó là gương mặt có ba phần giống với Lưu Nhược Mẫn, nhưng lông mày dài hơn của nàng ta một chút, mặt không tròn như vậy, khóe mắt rõ nét hơn, đôi môi vôi cùng xinh đẹp, khiến nàng lại nghĩ ngay tới cánh hoa hồng.

Không có má lúm đồng tiền như Lâu Nhược mẫn, thiếu đi ba phần đáng yêu nhưng có thêm vài phần xinh đẹp, dịu dàng. Khí chất trong sáng, xinh đẹp, nhưng mỹ nhân Lâu Thất đã gặp nhiều, thiếu nữ này vẫn không thể khiến mắt nàng phát sáng.

Đây là Lâu bát?

Là cô nương đòi nhận anh nàng làm anh?

Lâu Thất nghĩ vậy, ánh mắt nhìn nàng ta liền có phần giễu cợt.

"Lão thái quân, nhìn xem thất tỷ có phải rất giống Hoan Thiên ca ca không?" Lâu Nhược Mẫn nói xong liền ngồi xuống bên cạnh lão thái quân, đưa tay ra ôm lấy cánh tay bà ta. Ánh mắt Lâu bát nhìn qua, Lâu Nhược Mẫn liền buông tay ra, ngồi ra xa một chút.

Lâu Ngọc Thiên vung tay, có hai thị nữ nhanh chóng bưng hai miếng bồ đoàn tới đặt trước mặt Lâu Thất và Trầm Sát.

"Thất tỷ, thất tỷ phu, mọi người lần đầu về nhà nhận tổ tiên, là vãn bối, phải quỳ gối dập đầu ba cái trước lão thái quân, đây là quy tắc của Lâu gia chúng ta."

Nghe vậy, Hỏa, Tiểu Trù và mọi người đều sửng sốt, sau đó họ đều quay ra nhìn hai người đang dắt tay nhau đứng thẳng.

Quỳ?

Họ chưa bao giờ nhìn thấy hai phu thê này quỳ trước bất cứ ai.

Hơn nữa Lâu lão thái quân đâu phải tổ mẫu thực sự của Lâu Thất, có thể chịu được một quỳ của nàng sao?

Tần Thúc Bảo bất giác bước lên trước một bước, thái tử điện hạ của họ sao có thể tùy tiện quỳ người khác?

Lâu Thất và Trầm Sát đồng thời cúi đầu nhìn tấm bồ đoàn, rồi lại đồng thời ngẩng đầu nhìn Lâu lão thái quân ngồi bên trên, động tác thái độ của hai phu thê giống hệt nhau, họ thậm chí còn đồng thời nhướng mày.

Lâu lão thái quân lúc này mới lên tiếng nói: "Ngươi là Tiểu Thất? Bên cạnh là Trầm Sát của Đại Thịnh quốc gì đó mới thành lập phải không? Sao ở bên ngoài lâu vậy bây giờ mới biết đường về? Quỳ đi, đây là quy tắc của Lâu gia, sau khi quỳ ta mới có thể dẫn ngươi tới từ đường gặp tổ tiên, từ đường của Lâu gia, không có ta dẫn đường sẽ không dễ dàng vào được đâu."

Từ đường.

Lâu Thất mặt hơi biến sắc.

Sao nàng lại không nghe ra chứ, Lâu lão thái quân rõ ràng đang uy hiếp, bà ta chắc chắn đã biết Lâu Hoan Thiên đã truyền tin ra ngoài, lần này nàng tới biết Lâu Hoan Thiên bị nhốt ở từ đường, bây giờ Lâu lão thái quân nói rõ ràng rằng từ đường của Lâu gia không có bà ta dẫn đường sẽ không dễ dàng vào được, đây chẳng phải là uy hiếp sao?

Nhưng nàng không hiểu, tại sao nhất định phải ép họ quỳ bà ta.

"Ha ha." Trong đầu mặc dù đã suy nghĩ rất nhiều, bề mặt Lâu Thất vẫn mỉm cười, nàng nghiêng đầu nhìn Lâu lão thái quân, đột nhiên nói: "Lão thái quân dễ dàng nhận định ta là huyết mạch Lâu gia vậy sao? Không nhỏ máu nhận thân gì sao?"

Vốn dĩ trong đại sảnh cả người Lâu gia và người của bên mình đều cảm thấy không khí có phần căng thẳng, đều đang nín thở đợi phản ứng của cặp phu thê này, nào ngờ Lâu Thất lại nói vậy, bất giác đều sững sờ.

Trầm Sát đã quen với cách xử lý vấn đề không theo lẽ thường của nàng, vì thế mặt không chút biểu cảm đứng bên cạnh nàng, mặc nàng phát huy.

"Nhỏ máu nhận thân?" Lâu lão thái quân cũng sững sờ.

"Đúng vậy, bà không biết phải làm thế nào?" Lâu Thất rất nhiệt tình nói: "Là dùng một bát nước trong, sau đó bà nhỏ một giọt máu vào, ta nhỏ một giọt máu vào, nếu máu hòa vào nhau chứng tỏ chúng ta là người thân, ngược lại thì là người xa lạ, lão thái quân có muốn thử không?"

"Vớ vẩn!" Lão thái quân đập bàn, tức giận nói: "Lần trước Hoan Thiên đã chứng minh ở chỗ mẹ ngươi rồi, ngươi là con gái ruột của Vân U, là người nhà Lâu gia chúng ta, còn phải nhỏ máu nhận thân gì nữa?"

Lâu Thất trong lòng giật mình.

Việc này đại ca nàng không phải đã nói không có ai biết sao?

Nàng không còn cười đùa nữa: "Vậy lão thái quân sao không mời mẹ và anh trai ta ra đây?"

Lão thái quân hừ một tiếng: "Ngươi cũng không phải đóng giả trước mặt ta, mẹ ngươi đêm đi gặp trai lạ, mất tích ở vách núi Thông Thiên, việc này ngươi sớm đã biết rồi còn gì? Anh trai ngươi vì lo cho mẹ ngươi, nhất định đòi đi tới vách núi Thông Thiên, ta vì lo cho sự an nguy của nó nên mới tạm thời nhốt nó ở từ đường, việc này ngươi không phải cũng đã biết rồi sao?" Miệng bà ta nở nụ cười quái dị, sau đó kêu lên: "Long Ngôn! Sao còn phải ẩn nấp?"

Giọng này chấn động khiến tai mọi người đều ù lên, trước mắt sa sầm, hơn nữa Nhị Linh không có công phu lập tức ngã nhào xuống đất.

Long Ngôn đang ẩn thân lập tức hiện hình, khóe miệng rớm máu.

Nội lực của lão thái quân vẫn thâm hậu như vậy!

Sau khi dứt lời vẫn còn có áp lực đèn xuống mọi người, khiến mọi người không tài nào thở được.

"Hừ!"

Trầm Sát lạnh lùng hừ một tiếng giống như một bàn tay vô hình bóp vụn áp lực còn lại đó, khiến mọi người đều thở phào.

Trong số những người này cũng chỉ có Hỏa và Khổng Tu không sao, mấy người Trần Thập, Lâu Tín sắc mặt tái nhợt.

Lão thái quân nheo mắt nhìn Trầm Sát, quan sát hắn một lượt đột nhiên nói: "Tiểu tử nội lực không tồi, chỉ có điều không còn sống được bao lâu nữa."

Lâu Thất vốn dĩ còn có thể nhịn, nghe vậy lập tức tức giận.

"Lão thái quân còn biết xem bói nữa sao?"

Lời nói thực sự rất không khách sáo, lão thái quân không ngờ sau khi thể hiện nội lực mà nàng vẫn dám nói chuyện như vậy, mặt lập tức nghiêm lại.

Lúc này Lâu bát bên cạnh đột nhiên bật cười, tiếng cười phá vỡ bầu không khí đang vô cùng căng thẳng.

"Người đâu, mau dẫn mấy vị cô nương này xuống nghỉ ngơi, thất tỷ tỷ mới về chắc có chút hiểu nhầm với lão thái quân, chúng ta là người một nhà, hãy ngồi xuống cùng trò chuyện mới đúng."