Đế Vương Sủng Ái

Chương 532

Lẽ nào không phải sao?

Lâu Thất thấy ánh mắt nghi hoặc của họ, lại nhìn Trầm Sát cũng có ánh mắt như vậy, tức giận giơ tay nhéo mũi hắn.

"Không tin phẩm đức cao thượng của ta?"

Hỏa là người mình, lại không đắc tội với nàng như Tuyết, nói ra Hỏa là người đắc tội nàng ít nhất trong số tứ vệ, Nguyệt và Ưng nàng đều có thể tha thứ huống hồ là Hỏa?

Trước giờ không ai làm như vậy với Trầm Sát, hắn nắm lấy tay nàng kéo nhẹ, Lâu Thất bèn gục vào lòng hắn, tay hắn ở góc khuất mà mọi người không nhìn thấy khẽ véo nàng một cái.

Lâu Thất cho rằng ở trước mặt mọi người nàng không nên khiêu khích hắn thì hơn, đề phòng việc hắn bất chấp tất cả, nàng thì phải đỏ mặt. Luận về mức độ mặt dày khi gần gũi, nàng tuyệt đối bái thế hạ phong.

Ngồi thẳng lưng, nàng trừng mắt nhìn Trầm Sát, hắn giống giải thích.

"Hắn trúng Uấn Nhiễm, vết thương này có chút phiền phức, cần phải đợi độc khí hoàn toàn thích phóng, khi đó trị liệu hiệu quả mới là tốt nhất, nếu không độc không hoàn toàn loại bỏ được. Vì thế ta mới không vội."

Hỏa lập tức có chút áy náy. Thực ra hắn cũng không quá quan tâm tới vết thương, tới ngoại hình nhưng ít nhiều cũng cảm thấy Lâu Thất không muốn trị thương cho hắn. Bây giờ nghe Lâu Thất giải thích như vậy hắn liền cảm thấy mình đúng là kẻ tiểu nhân.

Trầm Sát không cho rằng Lâu Thất không muốn chữa, hắn chỉ tưởng... nàng lười. (=_=)

Có điều vừa rồi đúng là lục tiểu thư Kim gia đã đắc tội với Lâu Thất, nàng là người rất thiên vị cho người mình, trong lòng nàng Hỏa tuy không thể bằng Trần Thập Lâu Tín, nhưng dù thế nào cũng là người phe nàng, sao có thể bị người khác đối đãi như vậy được?

Nói chữa liền lập tức chữa. Nàng tháo đai lưng xuống giở ra, lấy ra dao nhỏ dài chừng một ngón tay, kim bạc, sợi tơ mảnh, mấy bình thuốc, lại bảo HIên Viên Trọng Châu đi xin Kim Nguyên một ít vải thô trắng, vải lụa và còn cần cả một giá cắm nến.

Kim Nguyên đưa các món đồ đó đến xong cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Kim Tử Hạo đưa đồ trở về, thì thầm với ông ta: "Cha, Thúc cô nương bảo chúng ta cứ tiếp tục đi, không cần quan tâm tới cô ấy."

Kim Nguyên liếc nhìn hắn, trong lòng thở dài đồng thời cũng không nhịn được phải nhắc nhở một câu: "Tử Hạo, đó là Sa phu nhân, Sa Trần không phải là người có thể đắc tội đâu, tiểu tử ngươi cẩn thận chút."

Kim Tử Hạo mặt đỏ bừng.

Kim Nguyên xoay người xuống ngựa, hạ lệnh nhanh chóng đi về phía trước, trong lòng thì nghĩ, nếu như vết thương như vậy Sa phu nhân kia có thể chữa lành vậy thì nếu ông ta mời được họ về có phải sẽ lập được đại công hay không?

Nhiệt độ của Hàn Mạc giảm xuống rất nhanh, tới chập tối khí lạnh rét buốt thành kim, gặp đâu đâm vào đấy, rèm cửa phải kéo cố định lại, rèm cửa cũng phải buông thật dày, có người bước tới thay họ đốt than củi dưới tấm ngăn đáy xe, chả mấy chốc hơi ấm đã truyền lên.

"Kim Nguyên nói đi thêm một canh giờ nữa sẽ dừng xe nghỉ ngơi." Hiên Viên Trọng Châu trở về nói.

"Nơi này bọn họ quen thuộc, hãy nghe theo sắp xếp của họ." Trầm Sát vẫn nhắm mắt dưỡng thần, có điều tay hắn vẫn ôm trên eo Lâu Thất, khi nàng không buộc đai lưng hắn đặc biệt thích eo nàng, nhỏ và có thịt.

Lâu Thất thắp các loại dược hương tự điều chế xông trên miệng vết thương của Hỏa, nghe vậy liền gật đầu.

Hỏa mơ mơ màng màng ngủ mất, chỉ cảm thấy vết thương vẫn luôn vừa đau vừa ngứa lần đầu tiên có cảm giác ấm áp dễ chịu, trong lòng hắn có cảm giác mong ngóng, có lẽ vết thương của hắn thực sự sẽ lành hẳn?

Trong chiếc xe đầu tiên, Kim Xảo Tiên đang ăn điểm tâm thơm ngon, nói với mẹ mình đang ngồi dựa vào thành xe đọc sách: "Mẹ, mẹ không nhìn thấy người đàn ông đó đâu, vết thương đó thực sự rất đáng sợ, nhìn từ xa giống như một con rắn đỏ đen chạy từ cổ tới mặt! Vừa xấu xí vừa kinh tởm! Con thực sự không tin cô ta có thể chữa được, chắc chỉ là khoác lác mà thôi."

"Được rồi, con đừng gây chuyện nữa, tứ thúc của con nói rồi, họ không giống người thường đâu."

"Cái gì mà không giống người thường, theo con thấy, tứ biểu thúc đã bị cô ta mê hoặc rồi, đúng thật là, lại còn tên ngốc Kim Tử Hạo đó nữa chứ, nhìn thấy đàn bà là mặt đỏ gay."

Họ đang nói chuyện, xe ngựa bỗng rắc một tiếng, bánh xe giống như bị cái gì đó cản lại, vì tốc độ xe rất nhanh, lúc này xe ngựa đang nhào về phía trước, hai mẹ con chưa kịp chuẩn bị, chỉ kịp kêu thét lên và đập về phía cửa xe.

"Cứu mạng!"

Kim Xảo Tiên kêu lên thảm thiết.

"Tam phu nhân, lục tiểu thư."

Giọng của Kim Nguyên từ ngoài vọng vào, như thể có người nhảy lên xe ngựa, xe ngựa lập tức ổn định.

"Tứ thúc, các người làm gì vậy! Có phải là muốn hại chết ta và mẹ ta không? Anh ta bảo các người tới đón chúng ta, nếu như chúng ta xảy ra chuyện, các người đừng hòng được yên ổn."

Kim Xảo Tiên kêu lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.

Cô ta không hề phát hiện ra mọi người đang phòng bị, tới ngựa cũng có chút bất an.

"Câm mồm."

Một giọng nói bất ngờ vọng vào từ ngoài xe, Kim Xảo Tiên giật nảy mình: "Ai? To gan, dám nói chuyện với ta như vậy?"

"Ngươi còn không câm miệng ta sẽ cắt lưỡi ngươi." Lâu Tín đứng bên ngoài xe, đang cúi lưng nhặt một cục đá trên đường lên xem, hắn bị cô ta kêu gào làm cho đau đầu.

Kim Xảo Tiên kéo rèm ra, nhờ chút ánh sáng cuối ngày nhìn thấy Lâu Tín, không ngờ đó lại là một thanh niên tướng mạo không tồi, cô ta lập tức sững người.

Hôm nay thực ra cô ta chưa nhìn thấy hết những người khác, khi Trầm Sát tới cô ta đang ngủ trong xe, đợi tới khi họ sắp xếp xong xuôi thì cô ta mới tỉnh dậy, sau đó nhìn thấy Lâu Thất, đố kị với nhan sắc của nàng ta, lại nhìn thấy Hỏa, bị vết thương của hắn làm cho sợ hãi.

Trần Thập cô ta mới chỉ nhìn thấy lưng, nếu không cô ta có thể không phải thái độ này rồi.

"Đế hậu, là cục đá này chắn trước ngựa." Lâu Tín chạy tới trước xe ngựa của Trầm Sát Lâu Thất, đưa cục đá đó ra.

Lâu Thất chui ra, cầm lấy cục đã, cẩn thận quan sát: "Đá có độc, có điều không phải là do con người, loại đá này bản thân đã có độc."

Có một số loại đá bản thân sẽ phóng ra vật chất có hại cho thần kinh của người và động vật, vừa rồi nàng nghe thấy tiếng ngựa hí có vẻ không ổn liền gọi Lâu Tín đi kiểm tra.

"Nhưng còn có cả mai phục." Trầm Sát khẽ nói.

Lâu Thất hơi sững người: "Có mai phục?"

Lâu lắm rồi chưa nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của nàng, Trầm Sát bất giác mỉm cười: "Nàng đấy, công lực không thấp nhưng kinh nghiệm đối địch thì vẫn không đủ. Nàng nhìn xem, Kim Nguyên và mọi người đều phát giác ra rồi."

Không phải Lâu Thất năng lực kém cỏi, nàng lực của nàng thậm chí mạnh hơn những người khác, nhưng đi lại trong hoang nguyên, đi với đội ngũ lớn, nàng không quá quen thuộc với những thủ đoạn mai phục này, vì thế nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng ngựa hí không được ổn, chứ không biết trong đất có bất thường.

Đối với mai phục, nàng quen thuộc với kiểu hiện đại hơn.

Thông thường thì ai nghĩ mai phục ở trong lòng đất.

Lâu Thất bĩu môi, lẩm bẩm một câu: "Những cổ nhân các người đúng là nhiều chiêu trò."

Trầm Sát nhướng mày: "Nàng không phải cổ nhân?"

Nói cứ như thể nàng không phải người ở đây vậy. Nàng vốn dĩ là người ở đây, chỉ là giữa chừng rời đi mười mấy năm mà thôi, nói cho cùng nàng và hắn chính là người cùng một thế giới.

"Chú ý dưới chân ngựa."

Bên ngoài, Kim Nguyên lớn tiếng quát.

Nhưng cùng thời gian đó, dưới xe ngựa của họ nhoi lên bảy tám người áo đen, mang theo một đám cát bụi, trường kiếm sắc nhọn đâm lên, cắm vào bụng ngựa.

"Nhảy ngựa." Kim Nguyên lại kêu lại, nhưng ngựa dưới chân họ thì không thể nhảy nổi, hơn nữa lập tức mềm nhũn, ngã khuỵu xuống.

Những đệ tử Kim gia này phản ứng rất nhanh, đồng thời nhảy lên cao khỏi mình ngựa, từ bỏ thú cưỡi, nhưng chưa kịp giao chiến đã bị giết ngựa, bị ép xuống đất, điều này đúng là vừa mất mặt vừa nguy hiểm.

Phụt phụt phụt.

Thi thoảng lại có tiếng một bóng người đội đất bay lên, không bao lâu bọn họ đã bị gần ba mươi kẻ bịt mặt vây chặt.

Kim Nguyên nghiến răng nói: "Đám chuột bọ các ngươi, bịt mặt thì đã sao, Kim mỗ biết thừa các ngươi tới từ đâu rồi, chó săn của Đoạn Trần Tông."

Lâu Thất vén rèm lên, xe ngựa của họ tuy đi ở sau cùng nhưng đối phương rất rõ ràng là sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai, vì thế cả đội ngũ đều bị bao vây.

Nàng bắt gặp ánh mắt của một kẻ áo đen, chỉ thấy ánh mắt của hắn khiến nàng buồn cười, vì đối phương nhìn nàng giống như nhìn một người chết.

Phụt, là chắc chắn họ sẽ chết ở đây?

Lúc này họ nghe thấy câu nói kia của Kim Nguyên.

"Những người này là người của Đoạn Trần Tông?" Lâu Thất sững sờ, Đoạn Trần Tông không phải rất lợi hại sao? Địa vị không phải rất cao sao? Khi xuất hiện không phải sẽ cần uy phong hơn? Sao kẻ nào kẻ nấy cũng bịt mặt, giống như tập đoàn sát thủ tầm thường trên giang hồ vậy?

"Kim Nguyên, Kim Tử Hảo, Hạ tông phó tông chủ nghe nói bản lĩnh của các ngươi không tồi, đặc biệt hạ lệnh chiêu mộ, hai người các ngươi hãy đi theo ta đi." Người áo đen trước mặt giọng lạnh lùng.

Kim Nguyên giận dữ thét lên: "Nằm mơ đi! Kim mỗ tuyệt đối không đi làm cho săn cho Đoạn Trần Tông giống như các ngươi!"

"Kẻ không phục, giết không tha."

Vừa dứt lời, những người kia liền hành động, kiếm trong tay mềm như rắn, xông lên tấn công họ.

Nhất thời, đao quang kiếm ảnh loang loáng trên hoang mạc, sát ý ngút trời.

"Đội trưởng, ở đây có một nữ nhân rất giống với kẻ mà phó tông chủ hạ lệnh tất sát!" Đột nhiên một kẻ áo đen nhìn thấy Lâu Thất liền kêu lên.

Hắn kêu lên như vậy Lâu Thất mới nhớ ra, hình như nàng từng bị Đoạn Trần Tông truy sát? Người của Thượng tông muốn bắt nàng, người của Hạ tông muốn giết nàng?

Không nói nàng cũng quên mất cả việc này.

Nàng lập tức để Hỏa vệ buộc rèm lên, ngồi ra ngoài, nhướng mày nhìn gã đó, lớn tiếng hỏi:" Này, có thể hỏi được không, phó tông chủ của các ngươi là nam hay là nữ, là già hay trẻ, là người bình thường hay là biến thái?" Không đợi đối phương kịp phản ứng, nàng hình như lại sực nhớ ra điều gì, vỗ trán nói: "Hỏi như vậy là không đúng, dù gì không chỉ biến thái, rất có khả năng là tiện nhân."

"Phụt!"

Hiên Viên Trọng Châu không nhịn được, lập tức bật cười.

Đám người áo đen kia giận dữ quát lên: "Nhục mạ phó tông chủ... chết..."