Đế Vương Sủng Ái

Chương 528

Trầm Sát lạnh lùng hừ một tiếng, cắm Ẩm Huyết kiếm vào trong vỏ, tay trái đỡ Lâu Thất, ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải khép lại thành kiếm, kiếm chỉ xuất hiện vụ khí màu đen.

Lâu Thất vội túm lấy cánh tay hắn: "Nội lực hiện tại của chàng có thể sử dụng được Hắc Sát Ma Chỉ không?"

Nàng chưa quên khi trước ở Phá Vực Hoang Nguyên hắn dùng Hắc Sát Ma Chỉ đối phó với Hách Liên Quyết, cái giá phải trả là đã rút hết nội lực của toàn thân.

Trầm Sát không nói gì, nhưng Lâu Thất thì có thể hiểu được ý hắn, bị mấy gương mặt mỹ nhân này quấy rầy, hắn rất bực bội.

Nhưng Hắc Sát Ma Chỉ dùng quá nhiều nội lực, mặc dù hắn vừa ăn Ngưng Công Đan mạnh nhất của nàng nhưng cũng không thể dám chắc.

Hiên Viên Trọng Châu một quạt đẩy lui hai mặt người, nghe vậy đột nhiên nói: "Kiếm khí kiếm hồn của Ẩm Huyết Kiếm cảm giác khá giống với Hắc Sát Ma Chỉ mà ngươi đang dùng."

"Hử?" Lâu Thất trong lòng giật mình, có thể nhận được một chút gợi ý từ trong câu nói của hắn, nhưng thiên phú về mặt võ học của nàng không mạnh bằng các mặt khác, vì thế nên nàng cũng chỉ giật mình vậy thôi.

Trầm Sát thì lập tức nhướng mày, thu lại Hắc Sát Ma Chỉ, lấy lại Ẩm Huyết Kiếm, vung cổ tay, toàn thân Ẩm Huyết Kiếm xuất hiện vụ khí màu đen, sát khí lệ khí bất ngờ lan tỏa, cảm giác khá giống với hắn dùng Hách Sát Ma Chỉ.

"Đây là... điều phối sử dụng sát khí của Ẩm Huyết Kiếm." Lâu Thất vui mừng. Sao nàng không nghĩ ra chứ, nói ra, kiếm hồn của Ẩm Huyết Kiếm cơ bản đều là sát khí sát ý, mới đầu kiếm hồn còn thiếu, sức mạnh lớn tới Trầm Sát suýt chút nữa cũng không thể khống chế được, như thế này thì không cần hắn phải tổn hao quá nhiều nội lực, dùng kiếm thay thế cho kiếm chỉ, "nên gọi là Hắc Sát Ma Kiếm?"

"Ừ."

Trầm Sát chỉ đáp một tiếng, lại nói với Hiên Viên Trọng Châu và Hỏa: "Kéo họ lại sau." Trần Thập, Lâu Tín và Thiên Nhất, Địa Nhị đều đang đóng thính giác, nội lực của bốn người họ khá yếu.

Không cần hắn nói, thực ra Hiên Viên Trọng Châu và Hỏa đều đã cảm nhận được uy lực của Hắc Sát Ma Kiếm, mỗi người lập tức kéo hai người, kéo Trần Thập, Lâu Tín và Thiên Nhất, Địa Nhị lùi lại phía sau.

Lúc này, sáu gương mặt mỹ nhân kia cũng cảm thấy nguy hiểm, đồng loạt bay từ từ về phía sau.

Không khí xung quanh gần như đã bị Ẩm Huyết Kiếm hút hết, khi Trầm Sát từ từ vung kiếm lên, hình thành một luồng khí vô hình, khiến người ta cảm thấy hô hấp cũng gặp khó khăn, lồng ngực như thể bị đè một tảng đá nặng không thể nào thở nổi. Ngay sau đó, họ lại nghe thấy tiếng kim loại cứa vào nhau chói tai, âm thanh đó giống như cứa vào tai, Hiên Viên Trọng Châu và Hỏa đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục kéo bốn người lùi lại thêm mấy bước nữa.

Uy lực quá mạnh.

"Lâu Thất, muội mau xuống đây trước." Hiên Viên Trọng Châu thấy Lâu Thất vẫn nằm trên lưng Trầm Sát, liền kêu lên, có cần phải bám rịt như vậy không? Lúc này rồi cần tránh vẫn phải tránh.

Sau đó hắn thấy Lâu Thất quay đầu lại, nhếch miệng cười với hắn.

Dáng vẻ như thể không bị ảnh hưởng gì cả.

"Khốn nạn."

Hiên Viên Trọng Châu bất giác cũng học được từ này, rồi lại buột miệng nói ra.

Vì thế bọn họ là trời sinh một cặp? Rõ ràng nội lực của hắn không hề thua kém nàng, nhưng cảm thấy rất áp lực, nàng ta thì lại không hề bị ảnh hưởng? Muốn nghịch thiên sao?

Lâu Thất thấy hắn sốc nặng, làm mặt hề với hắn. Sau đó thấy mọi người đều tỏ ra rất kích động, liền dùng ngón trỏ lật ngược mí mắt lên, làm hàm răng hô, làm ra một cái mặt hề xấu hơn nữa.

Đế hậu nương nương trong lòng vô cùng kiêu ngạo, nàng làm mặt hề cũng rất thoải mái, không sợ làm xấu mình.

Lâu Tín không nhịn được kêu lên: "Đế hậu, người có thể nghiêm túc chút không?" Họ sau khi lùi lại liền mở lại thính giác, sáu gương mặt mĩ nhân đã bị đánh lui không còn khóc nữa.

Thấy đế quân dùng sát chiêu mạnh như vậy ở phía trước, họ vô cùng hưng phấn kích động, đợi xem hắn giết hết sáu gương mắt mĩ nhân, kết quả đế hậu khôi hài của bọn họ nằm trên lưng đế quân làm mặt hề.

"Khiếp, không có khiếu hài hước gì cả." Lâu Thất phụt một tiếng.

Mọi người vã mồ hôi.

Trầm Sát mặc kệ tình hình diễn ra sau lưng, trường kiếm vung lên, chém như chém rách không khí, sáu gương mặt mỹ nhân tập trung lại với nhau, giống như vô cùng sợ hãi, nhích từng chút một về phía sau.

"Bổn đế quân độ các ngươi."

Trầm Sát lạnh lùng nói xong, cổ tay xoay chuyển, Ẩm Huyết Kiếm liền vung về phía sáu gương mặt mỹ nhân.

Bùm một tiếng, giống như một luồng khí thể đập mạnh vào sáu gương mặt mỹ nhân sau đó bao phủ lấy chúng và ngay lập tức nổ tung, bọn họ tận mắt nhìn thấy sáu gương mặt mỹ nhân kia nổ tan tành.

Mọi người đều cảm thấy trong lòng vô cùng kích động.

Nhưng như vậy vẫn chưa hết.

Kiếm của Trầm Sát lại vẽ một vòng tròn trước mặt, khí lưu cuồn cuộn dâng lên, cuốn lấy những mảnh da vụn kia nghiền lẫn vào nhau, kiếm khí sát khí va chạm mạnh mẽ phát ra tia lửa, nhanh chóng bùng cháy thành ngọn lửa, đốt hết những mảnh da kia thành tro bụi.

Trong ánh sáng u ám, tro tàn màu đen bay xuống như cát bụi, giống như khúc ca đau khổ của những nữ nhân kia.

Mọi người nhìn tới sững sờ, lặng lẽ không nói gì. Đúng trong lúc này, Lâu Thất ôm chặt cổ Trầm Sát, vui mừng cổ vũ kêu lên: "Đế quân đại thần, chàng là niễm kiêu ngạo của ta! Ta chính là fan cuồng của chàng!"

Hừm.

Lâu Tín huých nhẹ vào Trần Thập, khẽ nói: "Huynh đệ, vị này đúng là chủ tử của ngươi chứ?"

Hắn vốn chỉ định đùa, người biết đùa nhất định sẽ phối hợp với hắn ôm mặt nói: "Ta không quen nàng ta..."

Dù sao thì nàng ta như vậy đâu khoan thai, cao quý giống bậc đế hậu một nước, bậc mẫu nghi thiên hạ.

Nhưng Trần Thập ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía Lâu Thất đang đùa giỡn trên lưng đế quân, giọng nói rất khẽ nhưng đồng thời cũng rất kiên định.

"Đúng, chính là người!"

Ngừng lại một lát, hắn lại bổ sung thêm.

"Cả đời này đều là người!"

Lâu Tín trợn ngược mắt: "Khiếp, đúng là không có óc hài hước."

...

Vòng qua bệ đá, bên trên là bậc thang chật hẹp, ánh sáng mỗi lúc một sáng, nhưng không phải ánh sáng tự nhiên, ánh sáng đó giống như có gợn sóng, có chút vàng lưu ly, chiếu vào mặt thấy vàng bủng.

Lâu Thất vẫn bò trên lưng Trầm Sát.

"Hay là bỏ ta xuống tự đi? Vừa rồi diệt mấy mặt mỹ nhân đó, chàng bây giờ nên nghỉ ngơi." Nàng ghé vào tay hắn nói nhỏ.

Trầm Sát đỡ nàng lên, trầm giọng nói: "Không!"

Lâu Thất trợn ngược mắt, làm gì có ai lại thích chịu mệt vậy chứ? Nhưng hắn cõng thì cứ cõng đi, dù sao thì mặc dù sao khi nàng tỉnh lại uống Ngưng Công Đan nhưng trên thực tế tinh thần vẫn chưa khôi phục tới trạng thái tốt nhất.

Nhưng nàng không ngờ là, nàng cứ nằm trên lưng hắn như vậy cũng ngủ thiếp đi.

Trầm Sát cảm thấy có hơi thở ấm nóng của nàng phả vào cổ mình, giống như có chiếc lông tơ khẽ lướt qua lướt lại trên da hắn, hơi nhột, nhưng trong lòng vô cùng mãn nguyện và bình an.

Cứ như vậy, cứ cõng nàng trên lưng như vậy hắn mới yên tâm.

"Ý? Bầu trời?"

Bậc thềm rất dài, cuối cùng họ cũng đi lên mặt đất, nhưng vì những ánh sáng lưu ly kia khiến họ tưởng rằng vẫn còn ở trong mật thất nào đó, vì đây tuyệt đối không phải ánh sáng tự nhiên. Nhưng hoàn toàn không ngờ sau khi lên xong, ngẩng đầu nhìn lên trời thì trước mặt là cỏ hoang cao chừng nửa người, phía xa có cây cối, rõ ràng là vùng hoang dã.

Nhưng tại sao ở nơi lộ thiên lại có ánh sáng màu sắc này? Điều này rất bất thường.

"Không có mặt trời." Lâu Tín nói.

Nơi này đầu là ánh sáng màu này, màu sắc chiếu khắp nơi thật kì lạ. Nếu như Lâu Thất không ngủ, nàng sẽ cảm thấy họ rất giống với những tấm hình lâu năm ố vàng.

Tìm không ra nguồn ánh sáng, không biết ánh sáng phát ra từ đâu. Nhưng nếu như là ánh sáng nhân tạo, sao có thể chiếu trên phạm vi rộng tới vậy, tới bầu trời cũng có màu sắc như vậy.

"Tất cả cẩn thận một chút." Hiên Viên Trọng Châu nói khẽ. "Thực sự có người từng đi qua Lưu Liên Cốc sao?"

Nhóm bọn họ đông người như vậy đi qua đây đã nguy hiểm thế này, ai có bản lĩnh mạnh hơn nhóm của họ nữa?

Hỏa nói: "Người đi qua sơn cốc có lẽ là từ trước khi nơi này bị bố trí." Vì thế khi đó không có nguy hiểm, "hoặc có lẽ, người bố trí nơi này trước đây chưa thả quái nhân lông trắng ra."

Hiên Viên Trọng Châu đồng tình với suy đoán của hắn: "Rất có thể, vì thế kết luận có thể đi xuyên qua đây cũng rất có thể."

Họ ở đây suy đoán, Trầm Sát trầm giọng nói: "Đường này nhất định là chính xác, nếu không Hách Liên Quyết sẽ không chọn đi qua đây."

Hiên Viên Trọng Châu và Hỏa đưa mắt nhìn nhau, không ngờ đế quân lại tin tưởng thực lực của Hách Liên Quyết tới vậy.

Lâu Tín xen vào: "Chỉ không biết tại sao Hách Liên Quyết lại muốn dẫn đế hậu đi qua đây?"

Trầm Sát ánh mắt vụt sáng, tại sao? Bởi hắn cũng sốt ruột. Mặc dù Hách Liên Quyết không tỏ ra lo lắng, vẫn bình tĩnh như nắm chắc mọi chuyện, nhưng Trầm Sát biết hắn rất lo lắng.

Vậy nhất định bên kia đã xảy ra việc gì đó.

Trầm Sát có dự cảm, hiện nay đại lục Long Ngâm chắc đã vô cùng hỗn loạn. Đây là thời cơ tốt nhất để họ qua bên đó, đã loạn thì hãy cùng loạn, ai cũng không thể lo được nhiều, như vậy họ tới cũng không trở thành tâm điểm chú ý.

...

Thanh Y tìm được hai con ngựa hoang, mặc dù không có yên ngựa, nhưng với kị thuật của họ cũng không thành vấn đề.

"Gia, người sao rồi?"

Hách Liên Quyết cười nhạt: "Trình độ chế độc của tiểu công chúa không tồi, có điều ngươi ngươi không phát hiện ra thủ pháp của nàng ta rất giống với vị sư thúc chưa từng gặp mặt của ta sao?"

Thanh Y sững người. Trong lòng cười khổ. Gia, người còn chưa gặp được vị sư thúc của mình, thuộc hạ lại càng chưa từng gặp mặt. Phương diện này thuộc hạ lại không hiểu, đâu biết được thủ pháp của họ có giống nhau hay không?

Nhưng Hách Liên Y cũng chưa chắc sẽ trả lời hắn, ánh mắt hắn nhìn về phía xa, đột nhiên nói: "Có lẽ bổn vương nên viết thư cho sự phụ đáng kính đáng yêu của mình thôi."

Thanh Y sững người: "Nhưng, gia, người và bà ta không phải..."

"Lật mặt sao?" Hách Liên Quyết tiếp lời hắn, ánh mắt thoáng qua vẻ căm ghét, nhưng nhanh chóng biến mất. "Giữa sư đồ đâu có mâu thuẫn nào không thể giải tỏa?"

Thanh Y mơ hồ nửa hiểu nửa không.

Tâm sự của vương gia nhà hắn, hắn vẫn luôn không thực sự hiểu rõ.

Một lúc sau hắn lại không nhịn được hỏi tiếp: "Gia, người nói họ có thể an toàn đi qua Lưu Liên Cốc không?"

Hách Liên Quyết liếc nhìn hắn, nửa đùa nửa thật hỏi: "Sao vậy, Thanh Y quan tâm tới họ?"