Đại Bạch quả thật là một giao thông công cụ cường tráng nhất ở thời đại này, và tuyệt đối không thể phục chế mô phỏng theo, người khác bỏ tiền cũng không mua được. Gần đây sự hiểu nhau giữa nó với Lâu Thất càng ngày càng tốt, và Lâu Thất cũng chế sẵn vài món ăn cho nó, sức khỏe và linh tính cũng tràn đầy, đương nhiên, trí thông minh vẫn chưa thể sánh với U U.
Lâu Thất ẵm theo Tử Vân Hồ một tay một lượt sờ mó lông lá của nó, Long Ngôn ngồi ngay bên cạnh nàng, Trần Thập và Ấn Dao Phong đi theo bên cạnh.
Trầm Sát và Thiên Ảnh, Hỏa và A Mộc ngồi ở một chỗ khác, ẩn ẩn trong đó có một cảm giác chia phe lập phái. Nhiều người như vậy, là cực hạn vận chở của Đại Bạch rồi. Nhưng người ít quá cũng không ổn, Thiên Ảnh nhất định phải đi theo Trầm Sát rồi, nếu tam vệ không đi theo cũng không yên tâm, sau đó thảo luận quyết định cho Hỏa có võ công giỏi nhất đi cùng, và A Mộc cầu xin năn nỉ phía sau để được đi theo, không ai đồng ý, chỉ đến khi Lâu Thất gật đầu cho phép.
Còn về Long Ngôn, là tuân theo mệnh lệnh của Lâu Hoan Thiên, chuẩn bị đi theo Lâu Thất không rời nửa bước, Trần Thập cũng phải đi cùng, bên cạnh của nàng không có thị nữ cũng không ổn, nhưng Tiểu Trù và Nhị Linh lại chẳng có tí võ công gì cả, cuối cùng điều Ấn Dao Phong đi theo.
Sau hôm Lâu Thất bế quan quả thật không gặp Trầm Sát lần nào, cho đến khi cận kề xuất phát mới phái Long Ngôn truyền lời cho Trầm Sát, sau đó cưỡi Đại Bạch đi, bèn có tình trạng như hiện tại, ngày đầu tiên, một câu cũng chả thèm giao lưu với nhau.
Ngày thứ hai Trầm Sát ghé qua định nói chuyện với nàng, bị phớt lờ đi.
Đây là ngày thứ ba, rời Vấn Thiên Sơn không còn bao xa nữa.
Ngoại trừ Lâu Thất và Long Ngôn, những người khác, bao gồm cả U U đã có chút ngồi không vững nữa rồi.
Sắc mặt của Đế Quân đã đen đến nỗi không thể nào đen hơn được nữa, cảm giác chỉ cần có một chút tia sáng bèn có thể dẫn phát sấm sét mưa bão, đánh bọn họ tan nát không còn vẹn toàn thể xác, khí suất thật sự quá thấp trầm đi, bọn họ chẳng ai dám mở lời.
Ngoại trừ tiếng gió thổi vi vu, U U chui rúc trong lòng của Lâu Thất không dám ló đầu ra ngoài.
Muốn giết người đó, đây là.
Nếu tiếp tục kéo dài như vậy, bọn họ chả cần đến Vấn Thiên Sơn cho người khác hành hạ nữa, trực tiếp bị Đế Quân ngược đãi chết được rồi.
A Mộc cũng có chút hối hận khi theo đi rồi, nàng vốn dĩ tưởng trên đường Đế Quân Đế Phi sẽ ngọt ngào thân mật, không để ý đến nàng ta, nàng sẽ cố gắng hỏi lại lần nữa suy nghĩ trong lòng của Hỏa đại ca, ai ngờ cả đoạn đường dài ngay cả thở gấp cũng chẳng dám, sắp tức thở chết nàng ta rồi.
Hỏa nhìn Lâu Thất, chớp chớp mắt. Trong lòng cũng cay đắng muốn nhiễu giọt mật vàng, hắn thật sự không muốn làm như vậy, bắt một đại nam nhân như hắn làm những động tác như thế hắn không tiếp nhận được, nhưng mà, nếu không phá vỡ bầu không khí đè nén này, hắn cũng chịu hết nổi rồi.
Đế Phi, người có thể chít một tiếng được không?
Hắn truyền âm cho Lâu Thất.
Lâu Thất nhẹ nhàng liếc lấy hắn, một hồi sau, “Chít.”
Cũng truyền âm lại cho hắn.
Hỏa run rẩy, suýt chút nữa té từ trên người của Đại Bạch xuống, vội vàng giữ vững cơ thể, vầng trán không kìm chế được đã vã mồ hôi hột.
Không có ai kể cho hắn biết, Đế Phi có tính cách như vậy!
Thời gian hắn và Lâu Thất quen nhau chưa lâu, sau đó Lâu Thất đi vào Tùng Sơn, trở về thì bế quan, trước giờ hắn chưa từng lĩnh giáo phương diện không nói lý lẽ của Lâu Thất, cho nên lúc nãy suýt nhịn không nổi gây ra chuyện to rồi.
Nhìn sang Lâu Thất lần nữa, nàng vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc!
Hỏa suy sụp, lui xa ra ngàn dặm.
Lại truyền âm cho Trần Thập: “Trần Thập, ngươi theo Đế Phi lâu hơn, khuyên nhủ nàng…”
“Làm sao khuyên?”
“Bảo nàng nói chuyện với chủ tử, cho dù là hai chữ cũng được.” Hắn thật muốn nói, chít một tiếng với chủ tử cũng được mà. Hắn xem như đã hiểu rõ, Lâu Thất hiện giờ đã nắm bắt tình trạng tinh thần của chủ tử, nếu trước kia có người nói với hắn rằng có nữ tử nào dám cả gan ném sắc mặt với chủ tử, hắn nhất định cảm thấy kẻ đó bị điên rồi, không muốn sống nữa, nhưng bây giờ thì…
Nhưng chủ tử vẫn không nỡ mắng không nỡ đánh, ngay cả ghé sát lần nữa cũng không dám, đây là bị gì vậy?
Trần Thập lắc lắc đầu, khó, vụ việc này hơi bị khó, hắn là thị vệ, và còn là giới tính nam, không thích hợp làm những chuyện khuyên nhủ. Và còn có một nguyên nhân, nếu lúc này hắn mở miệng nói chuyện với cô nương, thì cơn lửa giận dữ của Đế Quân sẽ xả hết lên người của hắn. Đế Quân không nói chuyện được với nàng ta, thì hắn được sao?
Bộ muốn chết sao.
Chỉ có thể nhịn thôi.
Bọn họ không phát hiện khóe miệng của Trầm Sát run run, với nội lực hiện giờ của hắn, dám truyền mật âm ở bên cạnh hắn, hắn thấp thoáng nghe được đôi lời, tuy không hoàn chỉnh trọn vẹn, nhưng đại khái nghe xong đoán được ý nghĩa bên trong.
Hắn thật muốn nổi giận, nhưng vẫn nén xuống. Hắn chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, hồi đó Lâu Thất giả điên giả ngu với hắn, hoặc xua đuổi hắn không vết tích, thậm chí mượn cơ hội theo Phạm Tam trưởng lão đến Thần Ma Cốc để dứt khoác rời xa hắn, nhưng dù sao đi chăng nữa, chưa bao giờ không thèm nói chuyện với hắn ta, gây chiến tranh lạnh cơ.
Trong lòng hắn có chút hoảng loạn, nhưng không mắng được không đánh được, hồi đó hắn còn thử qua bóp cổ nàng buông lời cay nghiệt, nhưng bây giờ không làm được, cho dù hắn làm gì, đều sợ nàng nổi cơn giận, hắn không dám thử thách.
Nhưng bây giờ nghe thấy lời truyền âm giữa Hỏa và Trần Thập, hắn mới nhớ ra, hắn có thể truyền âm mật với Lâu Thất kia mà, cho dù nàng không trả lời, hụ hụ, cũng không đến nỗi mất mặt trước đám thuộc hạ có phải không?
“Thất Thất, còn giận ta sao?”
Giọng điệu của Đế Quân đại nhân tuyệt đối cẩn thận dè dặt, ngay cả “bổn Đế Quân” cũng không dám sử dụng. Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng thật chua chát, ánh mắt nhìn Lâu Thất tỏ vẻ tội nghiệp.
Lâu Thất cúi đầu nhìn U U, vuốt bộ lông bóng mượt óng ả, giống như chả nghe thấy gì cả.
Đây quả thật là sự kích động tàn khốc.
Lúc nãy Hỏa nói chuyện với nàng, nàng còn chít một tiếng thật đáng yêu.
Đôi mắt của Trầm Sát nheo lại, nhìn lướt qua Hỏa. Hỏa cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, hoàn toàn không biết mình đã làm sai chuyện gì.
“Thất Thất, chuyện của Trầm Vân Sơn, ta đã nói với nàng rồi có đúng không?”
Trong lòng Lâu Thất hừ lạnh một tiếng, đã nói qua rồi sao? Ngay cả Tố sư phụ gì đó không biết là người quái nào ngươi còn chả dám nhắc kia kìa!
Thấy nàng không thèm đếm xỉa, trái tim của Trầm Sát nhíu lại bóp lại, hắn không phải là loại người biết nói lời ngon ngọt với phụ nữ, làm những trò như vậy hắn đã cảm thấy kì quặc lắm rồi.
Hắn hít thở một hơi sâu, nói tiếp: “Nếu nàng muốn biết, buổi tối ta kể nàng nghe, nhưng nàng phải đảm bảo sau khi nghe xong không được giận lẫy với ta, thế nào?”
Ánh mắt của Lâu Thất chuyển động, sau khi nghe xong sẽ giận lẫy sao? Vậy thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì đâu! Mẹ bà, nếu hắn dám nói trước kia từng có một mối tình với nữ nhân nào đó của Trầm Vân Sơn…
Đã lấp ló thấy được bóng dáng xa xa của Vấn Thiên Sơn.
Lâu Thất giơ mắt lên nhìn, bèn nhìn thấy đồi núi cao cao trong làn mây, một dốc đứng, một dốc nghiêng, cây cối kì lạ tảng đá quái dị, cái gì có cũng có đủ. Một cánh rừng lá phong rộng lớn, lúc này lá phong đang đỏ, như một ngọn lửa, bắt đầu từ lưng chừng núi, kéo dài lên tận lầu các đình đài, tường đỏ ngói xanh, như một bức tranh phong cảnh đa sắc màu lượn lờ trong đám mây.
Và ở lưng chừng núi của Vấn Thiên Sơn, một thác nước chảy thẳng xuống dưới, đến dưới chân núi chuyển thành một dòng suối uốn lượn, quấn nửa vòng chảy róc rách về phía trước, hai bên bờ suối nở đầy hoa tươi, đẹp không thể nào tả xiết được.
Phía xa xa dưới chân núi, có một thôn trang.
Hỏa nhìn Lâu Thất một phen, do dự có nên mở miệng không, “Đó là thôn Thiên Sơn, nghe nói sống ở đây, được sự bảo hộ của Vấn Thiên Sơn, cho nên thôn dân rất ủng hộ Vấn Thiên Sơn mạnh hơn những nơi khác, ở đó, nếu dám nói một lời không tốt về Vấn Thiên Sơn, ngay cả con nít ba tuổi cũng sẽ cầm đá chọi người đó.”
Tín ngưỡng, có đôi lúc chỉ cần tín ngưỡng, và tư duy logic cùng với lý trí, thậm chí không liên quan gì đến thực tế.
Chỉ là không biết khi nàng diệt đi tín ngưỡng đó sẽ ra sao, bọn họ có chết không!
Lâu Thất đang suy nghĩ xấu xa.
“Chủ tử, chúng ta có thể bay trực tiếp lên trời không?” Hỏa hỏi. Bọn họ sắp đến gần Vấn Thiên Sơn rồi, bay tiếp nữa thì mục tiêu sẽ trở nên lớn rõ hơn.
“Vậy thì đáp xuống ở đây đi.” Trầm Sát trầm ngâm một lúc rồi bảo.
Người của Vấn Thiên Sơn, hắn đương nhiên không tin tưởng nhân phẩm của bọn họ, chỉ sợ bọn họ giở trò với Ưng Vương.
Hỏa nhìn Lâu Thất, Lâu Thất nhún vai không có ý kiến.
Trầm Sát thấy nàng như vậy cũng có chút an ủi, ít ra không phải chuyện gì nàng cũng đối chọi với hắn chẳng phải sao?
Bọn họ đáp xuống trên một bãi cỏ tươi tốt, Lâu Thất vỗ vỗ Đại Bạch, “Đi đi, tự kiếm chỗ chơi.” Đến Vấn Thiên Sơn chúc thọ, đương nhiên không thể nào về ngay được, chí ít phải ở lại ba ngày, bởi vì nơi đây cách chỗ nào cũng xa, nàng không muốn Đại Bạch lưu lại ở Vấn Thiên Sơn.
Đi tiếp một đoạn là con đường bằng phẳng rộng rãi vô cùng có thể dung nạp bốn chiếc xe ngựa đi ngang cùng một lúc.
“Bởi vì luôn có người quyền quý đến thăm Vấn Thiên Sơn, con đường này được bốn nước cùng bỏ tiền ra để xây lên.” Trầm Sát đi bên cạnh Lâu Thất, rốt cuộc cũng mở miệng nhạt nhẽo.
Mọi người không nhịn được đều nhìn sang Lâu Thất, nếu lần này Lâu Thất không thèm đếm xỉa hắn nữa, đoán chắc bọn họ sẽ bị vạ lây mất… Dù sao thì, tính khí của Đế Quân đại nhân vốn dĩ không được tốt, nhịn lâu như vậy chưa được bộc phát là điều không thể nào.
Lâu Thất “Ừ” một tiếng.
Phía sau là một đống thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Trầm Sát như nhận được sự khích lệ, lại ghé sát người nàng hơn chút nữa, cuối cùng cũng đã ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người của nàng, trái tim của hắn bất chợt được thả lỏng, giơ tay bèn tóm lấy U U trong lòng của nàng đi ra, ném về phía của Trần Thập, sau đó tự mình nắm lấy bàn tay của Lâu Thất.
“... ” Lâu Thất dùng sức rút ra, không rút được, chỉ có thể liếc lấy hắn. Thật là được voi đòi tiên, nàng không muốn làm xấu mặt hắn trước mặt bao nhiêu người, không ngờ hắn nắm được điểm này bèn lấn tới.
Nàng nguyện liếc hắn thì được rồi, dù sao cũng đỡ hơn không thèm đếm xỉa không thèm nhìn hắn lấy nửa con mắt.
Trầm Sát dắt nàng vào trong lòng, ôm eo nàng, cùng nàng tung bay lên cao, chỉ để lại một câu nói.
“Các ngươi tới chậm xíu.”
Bọn Hỏa sững sờ, nhìn mặt nhau mắt tròn mắt dẹt, vừa cười khổ vừa thở phào nhẹ nhõm.
A Mộc nhìn bóng lưng rời khỏi của bọn họ: “Đế Quân và Đế Phi thật là ân ái quá đi.”
Nói xong nhìn sang Hỏa, Hỏa ừ một tiếng, dẫn đầu đi trước, “Đi nhanh thôi, rời xa chủ tử quá cũng không tốt đâu.”
A Mộc cắn cắn môi dưới.
Trầm Sát dẫn theo Lâu Thất đi xa bỏ lại đám chướng tai gai mắt kia, đến một khu rừng lá phong nhỏ, lá phong đỏ rơi đầy mặt đất, cũng là một nơi xinh đẹp.
“Thả ta ra!” Khẩu khí của Lâu Thất không tốt nhéo eo hắn một phát.
Nhưng Trầm Sát ẵm cả con người nàng lên, áp lưng vào thân cây, phía trước là bờ ngực nóng hổi của hắn, môi của hắn nhanh chóng đè xuống môi của nàng.
Lâu như vậy nàng không thèm gặp hắn không nói chuyện với hắn, “Nha đầu nhẫn tâm.”
Hắn đang định hôn nàng một cách nhẹ nhàng, nhưng khi chạm phải cơ thể mềm nhũn thơm tho ấy, nhẫn nhịn mấy ngày nay làm sao chịu đựng nổi? Bèn nối tiếp một cơn bão cắn mút, vào lúc này, hắn cảm thấy tình yêu thật sự không thể nói được bằng lời, mà phải thực hiện bằng hành động.