Thúc Trọng Châu và Trầm Sát cũng coi như biểu huynh đệ, nhưng trước khi Trầm Sát xác định được thân thế thì hắn không nguyện ý xưng huynh gọi đệ với Thúc Trọng Châu, cho dù lúc này hắn đã thật sự tin tưởng Thúc Trọng Châu, hắn cũng không muốn gọi.
Trước đó, khi Thúc Trọng Châu ra khỏi Cầm Sơn, trở về Cửu Tiêu Điện thì Lâu Thất đã giao phó Tử Vân Hồ và Đại Bạch cho hắn, bởi vì nàng muốn dẫn Linh Đội đi rèn luyện, không có thời gian chăm sóc cho Tử Vân Hồ và Đại Bạch.
Tử Vân Hồ U U rất có linh tính, sau khi nghe nàng dặn dò thì rất ngoan ngoãn đi theo Thúc Trọng Châu, nhưng hôm nay khi hắn ôm U U tới đây thì U U đột nhiên kêu lên với Đại Bạch, sau đó Đại Bạch nghe lời nó, vọt xuống đây. Thúc Trọng Châu hoàn toàn nghe không hiểu gì.
Trầm Sát cũng nghe không hiểu, nhưng sau khi nhìn một lúc, hắn đột nhiên mở to mắ, quay đầu nói với Ưng: “Đại quân lui ra bên ngoài một dặm, chờ bổn Đế Quân trở về.”
Nói xong, hắn cũng không để ý tới bọn họ, chỉ ôm Tử Vân Hồ nhảy lên, chạy về hướng Bách Trùng Cốc.
“Ô ô...”
Tử Vân Hồ kêu lớn, dùng khí phách hiên ngang đứng trên vai Trầm Sát, giống như một vị tướng quân đang chỉ huy cho Trầm Sát chạy về phía trước.
Bạch Ưng Vương cũng huýt một tiếng thật dài, vỗ cánh bay lên, lập tức bay ra xa hơn mười trượng, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta kinh ngạc.
Đoạn đường đi ngựa phải mất nửa ngày nhưng bọn họ lại chỉ cần nửa canh giờ đã đuổi đến Bách Trùng Cốc.
Trầm Sát ngồi xếp bằng trên lưng Bạch Ưng Vương, ánh mắt sâu xa.
Tốt nhất là Cao Ngọc Hổ nên cầu nguyện cho Lâu Thất bình yên vô sự, nếu không hắn sẽ san bằng Tùng Sơn, để cả nhà của hắn ta chết không có chỗ chôn.
Lâu Thất không biết là vận may của nàng tốt hay là nàng xui xẻo nữa. Bởi vì nàng thấy người kia lặng lẽ rời đi nên mới đuổi theo, không ngờ lại gặp vài chục nam nhân ăn mặc giống nhau, lặng lẽ chạy về phía bên này. Hai đám người họ gặp nhau thì đều nổi lên tâm lý phòng bị. Lâu Thất thấy vậy, nàng nhíu mày, nhảy lên một thân cây gần đó, bên trên cây có rất nhiều sâu róm nhưng khi nàng vừa nhảy lên thì sâu róm lập tức tản đi, có con không chạy kịp còn rớt từ trên cây xuống đất. Rất nhanh, bên người Lâu Thất đã không có dấu vết của bất cứ con côn trùng nào.
“Các hạ là ai?”
Phía đối diện có một người lên tiếng hỏi.
“Ta là người trong giang hồ, tên là Độc Công, các ngươi là...”
Độc Công này rất giống Độc Công mà lúc trước nàng giết. Lúc đầu nàng còn có chút nghi ngờ, nhưng khi nghe đối phương chính miệng thừa nhận mình là Độc Công thì Lâu Thất mới biết trước đó bọn họ đã bị lừa, người bị giết cũng không phải Độc Công thật sự.
Nhưng chuyện này không quan trọng, bởi vì dù sao thì hắn ta cũng sẽ chết mà thôi.
“Sao ngươi lại cùng một chỗ với Đế Phi của Phá Vực?”
“Đế Phi của Phá Vực?”
Độc Công ngây người, chẳng lẽ nử tử tuyệt sắc vừa rồi chính là Đế Phi của Phá Vực sao? Hắn rất có mắt nhìn người, vừa nhìn đối phương một cái, hắn đã biết được những người này không hề quen biết Đế Phi của Phá Vực, cũng không phải thuộc hạ của nàng ta. Nhìn sát khí cùng với cách ăn mặc của đối phương, đột nhiên hắn có dự cảm chẳng lành.
Những người này khiến cho hắn cảm thấy rất nguy hiểm, hiện giờ hắn chỉ có một mình, đương nhiên không dám trêu chọc bọn họ, vì vậy hắn lắc đầu nói: “Ta không biết ai là Đế Phi của Phá Vực, ta đến đây để tìm côn trùng chế tạo độc dược, nếu như các ngươi muốn tìm người thì ở bên kia có tiếng đánh nhau, không biết Đế Phi mà các ngươi muốn tìm có ở đó hay không?” Hắn chỉ tay về phía sau.
Độc Công đã nhận ra được mấy người này nguy hiểm thì đương nhiên Lâu Thất cũng nhận ra được. Lúc này nàng tuyệt đối không thể những người này đi vào trong trận pháp của nàng bày ra được. Võ công của đám người Lâm Thịnh Uy còn quá yếu, vây khốn mấy trăm cao thủ đã rất miễn cưỡng rồi, cũng may là có Trần Thập, Lâu Tín và Hỏa vệ gia nhập nên mới có thể chống đỡ. Nếu bây giờ có ngoại lực xâm nhập vào thì e rằng trận pháp sẽ bị phá vỡ.
Cho nên nàng nhất định phải ngăn những nguời này lại.
Nghĩ như vậy, nàng cất giọng kêu lên: “Độc Công, ngươi giữ chân bọn họ một chút. Đa tạ Độc Công...”
Nói xong, nàng lập tức chạy như bay về hướng khác.
Độc Công hoảng sợ, trong lòng lập tức nổi giận, nha đầu chết tiệt kia dám hãm hại hắn.
Ánh mắt đám người kia nhìn hắn cũng thay đổi, mặc kệ lời Lâu Thất nói có phải thật hay không, nhưng Độc Công này nói không quen biết Đế Phi của Phá Vực, cũng chưa từng gặp qua, nhưng bây giờ người ta đã gọi tên hắn, chứng minh những lời vừa rồi hắn nói đều là nói dối.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nhưng Độc Công cũng không phải kẻ tầm thường, đối phương đã muốn giết hắn thì đương nhiên hắn cũng phải xuất toàn lực để chống lại đối phương. Như vậy thì đối phương chỉ có thể để người lại chỗ này, đối phó với Độc Công, những người còn thì đuổi theo Lâu Thất.
Đây cũng là dự định ban đầu của Lâu Thất, nàng muốn Độc Công thay nàng cản lại vài người, như vậy thì phần thắng của nàng cũng lớn hơn một chút.
Nàng chạy nhanh vào trong rừng, cách trận pháp của bọn họ càng lúc càng xa, những nơi nàng đi qua thì côn trùng ở đó đều tránh xa nàng, nhưng đám người ở phía sau thì không thoải mái chút nào, bởi vì Lâu Thất thường chạy vào những nơi có nhiều côn trùng, những tinh binh kia đương nhiên cũng có chút sợ hãi. Tuy trước khi đến đây bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều thuốc giải độc và thuốc đuổi côn trùng nhưng côn trùng ở đây thật sự có quá nhiều.
Chạy sâu vào trong, bọn họ mới phát hiện ra những loại thuốc mà bọn họ mang theo không thể xua đuổi được tất cả côn trùng, giải độc đan của bọn họ cũng không giải được bách độc.
Thời gian Cao Anh Anh và Trầm Sát ước định vừa đến, những người này không nhận được tin tức gì mới nên mới bắt đầu ra tay với Lâu Thất. Trên thực tế, Cao Anh Anh đã hạ lệnh cho bọn họ tìm được Lâu Thất thì phải lập tức giết chết.
“Vương thống lĩnh, nữ nhân kia có phải biết đến uy lực Bách Phá Đạn của chúng ta nên mới cố chạy sâu vào trong này, cách xa phạm vi bên ngoài không?”
Một tinh binh thở hổn hển. Bọn họ muốn chặn Lâu Thất lại, trực tiếp ném Bách Phá Đạn vào người nàng, nhưng Lâu Thất chạy nhanh vô cùng, bọn họ không cách nào chặn được, chỉ là nàng luôn giữ khoảng cách, không chạy ra ngoài tầm mắt bọn họ.
“Không thể nào. Nửa tháng trước sư gia mới nghiên cứu ra Bách Phá Đạn, sau khi nghiên cứu xong thì luôn giữ bí mật, vài ngày trước chúng ta cũng mới được biết, sao Đế Phi Phá Vực này lại biết chứ?” Vương thống lĩnh nhíu mày nói.
“Nếu nàng ta không biết, thì có phải hiện giờ nàng ta đang đùa giỡn chúng ta không?”
Vương thống lĩnh nhìn về Lâu Thất ở phía trước, nhất thời cười lạnh: “Nàng dám sao? Dù sao nàng cũng phải chết, các ngươi bao vây bên trái, các ngươi bao vây bên phải, chúng ta tiếp tục đuổi về phía trước.”
Phía trước có một khe vực, ở trên là vách núi, phía dưới là biển hoa thơm ngát, mùi hương nồng tới mức khiến cho người ta chóng mặt.
Lâu Thất đột nhiên dừng lại ở mép vực.
“Trong biển hoa phía dưới nhất định có rất nhiều côn trùng, mà hương của loài hoa này quá nồng, e rằng bản thân chúng đã có độc rồi. Lâu Đế Phi vẫn muốn trốn sao?” Đám người Vương thống lĩnh bao vây Lâu Thất, nhìn thấy nàng rơi vào đường cùng, tâm trạng tốt vô cùng.
Nếu như bây giờ nàng dám nhảy xuống thì bọn họ cũng sẽ ném Bách Phá Đạn xuống, dù sao thì nàng cũng trốn không thoát.
Lâu Thất chậm rãi xoay người lại, nhìn bọn họ, mở trừng hai mắt: “Này, ai phái các ngươi tới?”
“Lâu Đế Phi xuống âm phủ hỏi Diêm Vương đi!” Vương thống lĩnh hừ lạnh một tiếng, lập tức làm thủ thế, hai bên có người lập tức vây Lâu Thất lại.
“Từ đã...” Lâu Thất khoát tay áo, nở nụ cười: “Ta sợ Diêm Vương không thèm để ý đến ta. Hay là như vậy đi, các ngươi đi xuống trước, hỏi xem Diêm Vương có nguyện ý gặp ta không?”
Vừa dứt lời, một bóng roi màu đen lập tức đánh về phía hông của tinh binh đứng gần Lâu Thất nhất. Lúc nãy Lâu Thất đã kịp quan sát rồi, những người này đều vô thức sờ đến chiếc túi đen ở bên hông, nàng lập tức suy đoán trong đó có vũ khí quan trọng gì đó, hơn nữa vũ khí đó còn được dùng để đối phó vũ khí của nàng. Cho nên nàng vừa ra tay đã lập tức quấn lấy chiếc túi bên hông tinh binh kia đi.
Những tinh binh kia không ngờ Lâu Thất lại thông minh như vậy, hơn nữa tiên pháp của nàng còn xuất thần nhập hóa, có thể đánh ra tùy ý như thế.
Chờ bọn họ kịp phản ứng thì Lâu Thất đã mở chiếc túi to ra, lấy ra một viên Bách Phá Đạn.”
Người đứng bên cạnh nàng không nhịn được mà lùi lại mấy bước, kiêng kị nhìn đồ vật trong tay Lâu Thất.
“Đừng sợ, nhất định nàng ta không biết đó là gì đâu, cũng sẽ không biết cách sử dụng.” Vương thống lĩnh nhẹ giọng nói.
Vừa dứt lời thì hắn lập tức nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Lâu Thất: “Quả lựu đạn ngu ngốc như này là ai phát minh ra vậy?” Thật ra trong lòng nàng cũng hơi kinh ngạc, nơi này lại có người biết làm bom sao? Tuy quả bom này rất đơn giản nhưng ở thế giới này thì nó cũng được coi là một vũ khí vô cùng lợi hại rồi.
Điều khiến nàng cảm thấy vui vẻ nhất chính là biểu cảm của đám người kia, nghĩ nàng ngốc đến mức không biết đây là gì sao?
Nhiều người như vậy, mỗi người lại mang theo một quả lựu đạn đến đối phó với nàng sao? Trên mặt Lâu Thất vẫn duy trì nụ cười chế nhạo nhưng đầu óc đã nhanh chóng xoay chuyển. Một mình nàng thì không đối phó được nhiều lựu đạn như vậy, nhưng võ công của nàng mạnh hơn bọn họ...
Nghĩ như vậy, nàng lập tức giật vòng sắt phía trên, ném tới, đồng thời nhảy lên, chạy về phía cách đó không xa.
Điều này làm cho đám người kia không dám lao vào chỗ nàng, trừ phi bọn họ muốn bị nổ tung.
“Bùm!” Một tiếng, có vài tiếng hét thảm vang lên, máu me bắn đầy trời.
Quả lựu đạn vừa rồi đã trực tiếp làm bọn họ bị thương hơn mười người, nhưng không có ai tử vong.
“Chậc chậc, tệ thật!” Lâu Thất thử nghiệm uy lực của Bách Phá Đạn, sau đó tặc lưỡi lắc đầu. Đây chính là lí do mà nàng nói quả lựu đạn này quá đơn giản, bởi vì loại lựu đạn này của bọn họ tuy có thể đả thương người ở diện rộng nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng, có thể thấy rằng uy lực chưa đủ.
Chỉ là lời này của nàng rơi vào trong tai đối phương lại có vẻ giống như đang chế nhạo.
“Giết nàng ta! Dùng Bách Phá Đạn! Để nàng ta nếm thử tay nghề của quân sư!”
Đám người đều lấy Bách Phá Đạn ra, tập trung nhìn vào chỗ Lâu Thất, nhưng bọn họ lại lập tức ngây người kinh ngạc, bởi vì Lâu Thất lại ở ngay bên cạnh bọn họ, đi sát theo bọn họ như hình với bóng.
“Phân tán ra, đừng để nàng ta đi theo.” Vương thống lĩnh kêu lớn.
Khi Lâu Thất và đám tinh binh này giao đấu thì Trầm Sát đang bay trên không trung, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được nơi phát ra động tĩnh lớn nhất, tìm được đám người Hỏa vệ.
Đại Bạch kêu lớn một tiếng, đáp xuống dưới.
“Mau nhìn, là Đại Bạch, Đế Quân, Đế Quân tới rồi!” Lâu Tín rất tinh mắt, lập tức nhìn thấy Đại Bạch ở trên không trung, kinh ngạc kêu lên.