Đế Vương Sủng Ái

Chương 447

Trùng Thiết Giáp, đó là thứ gì?

"A!"

Ấn Dao Phong bỗng nhiên nhảy vọt ra phía sau Trần Thập, nắm chặt vạt áo của hắn, một tay chỉ vào một bụi hoa cách nằm ở phía trước không xa: "Bụi hoa đó không phải là hoa!"

Câu nói này nghe hơi khó hiểu, bụi hoa đó không phải là hoa, vậy thì nó là gì? Cho dù không phải là hoa cũng không cần phải sợ hãi đến thế chứ?

Trần Thập cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn đang túm lấy vạt áo của mình, hắn cau mày, rút y phục của mình ra, sau đó bước hai bước đến bên cạnh Lâu Thất.

Hắn vốn đứng gần Lâu Thất, bước thêm hai bước nữa thì lại càng gần sát với nàng hơn, Lâu Thất nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì.

"Dao Phong cô nương đừng sợ." Lâu Tín nhìn Trần Thập, hắn lập tức di chuyển đến bên cạnh Dao Phong, rồi tự vỗ vào ngực mình, nói: "Ta sẽ bảo vệ cô."

Ấn Dao Phong cứ như không nghe Lâu Tín nói gì, cô nhìn chiếc lưng to rộng co Trần Thập, ánh mắt lóe lên tia bi thương.

"Lâm Thịnh Uy đi xem thử đi."

Nếu là trước đây, thì Lâu Thất đã đích thân đi xem thử rồi, nhưng nếu đã phải dẫn dắt bọn họ, thì nàng cũng cố gắng cho họ tự động thủ.

Lâm Thịnh Uy đi đến gần bụi hoa kia.

Đó là một gốc hoa cao đến nửa người, lá cây to bằng bàn tay, mặt trên màu xanh mặt dưới màu đỏ, trên mỗi cành hoa đều có những đóa hoa màu trắng, đóa nào đóa đấy to như miệng bát, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, trông rất xinh đẹp, nhìn thế nào cũng giống hoa, vì sao Ấn Dao Phong lại nói không phải hoa chứ?

Nhìn thấy Lâm Thịnh Uy đã đi đến gần, Ấn Dao Phong nôn nóng nói: "Đội trưởng cẩn thận, đừng chạm vào chúng, lúc nãy ta nhìn thấy những cánh hoa đó cử động."

Cánh hoa cử động.

"Nếu có gió thổi qua, cánh hoa cử động theo cũng là chuyện bình thường." Tiểu Ngũ nói.

Lâu Tín liếc hắn: "Ngươi cảm thấy Dao Phong cô nương không phân biệt được có phải là do gió thổi hay không à?"

Tiểu Ngũ ngậm miệng lại không lên tiếng.

Hỏa đang lo lắng cho nhóm A Mộc, nhưng phía trước không xa cũng có vài bụi hoa như vậy, nếu không nhìn kỹ, nói không chừng đoạn đường tiếp theo họ vẫn sẽ còn gặp phải, thế thì cũng không ổn. Hắn đè nén nôn nóng, nhìn Lâm Thịnh Uy đi đến bên cạnh bụi hoa kia.

Tất nhiên là Lâm Thịnh Uy sẽ không dùng tay chạm vào, hắn chỉ khom lưng xuống nhìn gần, nhưng vừa nhìn thì hắn đã thấy tê da đầu, hắn vội vàng lùi lại mấy bước, kinh hãi, nói: "Quả nhiên không phải là hoa, chúng đều là trùng dẹp!"

Mọi người đang suy nghĩ, sao lại có trùng dẹp, thì một trận gió thổi tới, những đóa hoa đó cứ như bị thổi bay mất cánh, từng cánh hoa bay đi, nhưng lại không rơi xuống đất mà tập thể chúng tập hợp lại bay về phía Lâm Thịnh Uy.

Khi những con trùng cánh hoa kia bay đến, Lâm Thịnh Uy mới phát hiện ra trên mép của chúng có những chiếc râu trông giống như lông nhung, tuy rằng rất bé, nhưng cũng trông rất sắc bén, cộng thêm việc cơ thể chúng có hình dạng phiến mỏng, tạo cảm giác như là những lưỡi dao răng cưa.

Hắn biến sắc, vận khinh công bay vội về sau.

Thêm một trận gió nữa được thổi tới, sức gió lần này mạnh hơn, vài bụi hoa nằm cách đó không xa cũng tản ra hết, nhất thời, những "cánh hoa" trắng rợp đầy trời đều bay về phía họ.

Nhìn thì trông rất nhẹ nhàng bay bổng, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại khiến tất cả mọi người cảm thấy ớn lạnh! Chúng kết hợp thành một vòng xoáy rồi bay đến, tốc độ không hề chậm chút nào, có một đội viên phản xạ chậm, một cánh hoa cứa một đường vào cánh tay của hắn, lưỡi cưa của chúng sắc bén đến mức cứa rách cả tay áo, rạch một đường vào thịt.

"A!" Đội viên đó kêu thảm thiết, vội vàng giơ tay ra, muốn kéo "cánh hoa" đó xuống, nhưng chỉ thấy con trùng cánh hoa màu trắng kia bỗng chốc biến thành màu đỏ.

Nó đang hút máu.

Trời ạ!

"Cơn gió tanh kia không được bình thường!"

Lâu Thất kinh ngạc, nàng nhin Hỏa, không ngờ hắn lại tìm được điểm mấu chốt nhanh như thế.

Ngữ tốc của Hỏa nhanh hơn, vội vàng nói: "Nếu các huynh đệ của ta từng ở đây, mà những con quái trùng này lại không hề có phản ứng gì, vậy thì chắc chắn không phải cứ có người đến là lũ trùng này sẽ cử động, lúc nãy sau khi cơn gió tanh kia thổi đến, thì lũ trùng này mới nảy lên động tĩnh."

Khả năng quan sát và tư duy logic đều không tồi.

"Không sai, chắc cơn gió kia có điều gì cổ quái." Lâu Thất vừa nói vừa đi đến bên đội viên kia, nàng nhanh chóng điểm huyết chỗ vết thương của hắn, thì thấy có càng nhiều máu chảy ra hơn, sau đó nàng mới nói với đội viên bên cạnh: "Xử lý vết thương của hắn theo cách mà ta đã dạy các ngươi."

"Vâng."

Có hai đội viên đỡ đội viên bị thương kia lùi xuống, đồng thời, có vài đội viên khác lập tức chặn trước mặt bọn họ với tư thế bảo hộ, sau đó rút kiếm ra chém bay con trùng cánh hoa đang bay đến.

Thấy họ hành động nhanh chóng, phối hợp ăn ý như vậy, vả lại vẫn có thể giữ được bình tĩnh khi gặp phải loại quái trùng kỳ dị hung ác này, trong lòng Hỏa cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Lâu Thất đã kêu Trần Thập lấy một túi nước ra, nàng đổ hai bình bột thuốc vào rồi lắc đều, sau đó Trần Thập hất nước trong túi về phía những con trùng cánh hoa đang bay đến đây, còn Lâu Thất đi theo sát hắn, hắn vừa hất nước, nàng liền búng ngón tay, một ngọn lửa nhỏ màu xanh lam lẳng lặng bốc lên từ đầu ngón tay của nàng, nàng búng những ngọn lửa đó đi, mỗi một ngọn lửa nhỏ đều dính phải nước thuốc, bùm một tiếng, bùng lên một mảng lửa lam to đùng, những con trùng cánh hoa màu trắng vừa chạm vào lửa liền bị thiêu đốt thành tro.

Nàng và Trần Thập không hề thương lượng với nhau nhưng lại phối hợp hết sức ăn ý, vả lại mỗi bước đi của hai người đều vô cùng chuẩn khớp sít sao, nam tuấn tú, nữ mỹ lệ, động tác ưu mỹ, nhìn vào trông giống hệt như đang nhảy múa, hình ảnh đó có thể nói là cực kỳ đẹp.

Sao ngón tay có người có thể tự dưng bốc ra lửa được chứ?

"Bản lĩnh của cô nương, người bình thường không thể so sánh được." Dáng vẻ của Lâu Tín rất chi là hãnh diện, còn những người khác thì đã nhìn đến ngơ ngác.

Trong lòng Hỏa vừa thấy kinh ngạc vừa thấy hơi kỳ dị, không nhịn được bèn hỏi Lâu Tín: "Chắc Lâu cô nương đây không phải là người trong lòng của Trần Thập đấy chứ?"

Sặc.

Sặc.

Lâu Tín sặc sụa, ở chỗ không xa Ấn Dao Phong cũng sặc sụa theo, hai người đều nhìn Hỏa, câm nín không nói nên lời... đó hoàn toàn là vì khiếp sợ.

"Sao vậy?" Hỏa thấy khó hiểu, hắn nói gì sai ư?

Khó khăn lắm Lâu Tín mới hồi thần trở lại, hắn vội vàng nói: "Hỏa Vệ đại nhân, những lời này không thể nói tùy tiện được." Mất mạng như chơi đấy!

Lúc nãy hình như Lâu Thất tạm thời muốn giấu kín thân phận trước mặt Hỏa Vệ, nên lúc này Lâu Tín cũng không dám phá hỏng kế hoạch của nàng, tiết lộ thân phận của nàng ra, hắn chỉ nghiêm túc dặn dò một câu, đồng thời cũng lau đi giọt mồ hôi lạnh nơi mép trán.

Hắn đổ mồ hôi lạnh thay cho Trần Thập. Người khác không biết, chứ họ còn không biết tính tình của Đế Quân ư? Nếu như lời này được truyền đến tai đế quân, thật sự không biết Đế Quân sẽ trừng phạt Trần Thập thế nào, nói không chừng còn khiến Đế Quân và và Cô Nương cãi nhau, phải biết rằng, Cô Nương chắc chắn sẽ bảo vệ Trần Thập.

Hỏa lại cảm tháy câu này có ý khác, nếu mối quan hệ của hai người chưa được công khai, mà hắn lại nói ra, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lâu Thất, vì thế hắn không tiếp tục chủ đề này nữa.

Nhưng lời của hắn lại giống như mọt cây châm ghim thẳng vào tim Ấn Dao Phong, cho dù cô không muốn nghĩ đến cũng không được.

Trong lúcc đó, Lâu Thất và Trần Thập đã thiêu rụi hết những con trùng cánh hoa kia, tuy có vài con cá lọt lưới, nhưng cũng bị đội viên Linh Đội giết chết.

Hỏa tiến lên nói: "Lâu Cô Nương rất có bản lĩnh, có thể mời được cô nương ra tay giúp đỡ tìm kiếm các huynh đệ của ta không?"

Lâu Thất nhìn hắn, tuy Hỏa cũng có bản lĩnh cao, nhưng không hề kiêu ngạo, vì huynh đệ của mình, hắn không hề ngại việc cầu xin một nữ tử giúp đỡ, điểm này khiến nàng đánh giá hắn cao hơn vài phần. Nếu là Ưng Vệ chắc chắn sẽ không làm được như thế, hèn gì Trầm Sát lại yên tâm để cho một mình hắn đi đến thảo nguyên tìm Hắc Châm Thảo.

Nhưng không cần hắn nói, nàng cũng sẽ đi tìm người, bởi vì giờ đây nàng đã là một phần tử của Phá Vực, vả lại, chuyến đi lần này của nàng không chỉ vì tìm Hỏa, mà nàng còn muốn tiện thể tìm xem trong Bách Độc Cốc này có Ngọc Hồ Điệp thật hay không, thế nên chắc chắn sẽ phải đi khắp nơi trong sơn cốc này.

"Ngọn gió tanh lúc nãy được thổi đến từ hướng nào?"

Hỏa lập tức chỉ tay.

Lâu Thất nhướng mày, nói: "Nghe nói Trùng Thiết Giáp thích ở nơi ẩm thấp nhiều gỗ mục, nên toàn thân nó có một mùi cực kỳ tanh thối, đi!"

Nàng dẫn đầu, đi về hướng mà Hỏa chỉ.

Trần Thập vẫn im lặng đi theo nàng, Lâu Tín và những người khác cũng đi theo.

Họ đang đi về phía ổ của Trùng Thiết Giáp? Nói như thế, nhóm người A Mộc thật sự ở đó ư?

Họ vừa rời đi, phía sau những gốc cây không xa, có loáng thoáng không ít người xuất hiện, họ nhìn những bụi hoa không có "hoa", rồi nhìn lẫn nhau.

"Nữ nhân kia có phải là Lâu Thất, phi tử của Trầm Sát không?"

"Rất có khả năng."

"Không ngờ cô ta lại có bản lĩnh kia, chúng ta phải nhanh chóng bẩm báo chuyện này với điện hạ."

"Nữ nhân này ở bên Trầm Sát, sẽ là một trợ thủ đắc lực cho hắn, chi bằng thế này, lần này chúng ta trực tiếp giết luôn cô ta, không những trừ được họa mà còn lập được một đại công nữa."

"Nhưng, chẳng phải lúc chúng ta lên đường điện hạ đã từng hạ lệnh rồi sao? Tạm thời không được đối đầu trực diện với Phá Vực, Hoàng thất Đông Thanh hiện tại đang rất rối ren, Điện Hạ chưa thể liên hôn được với Bắc Thương theo ý muốn, giờ đây ngại ấy chưa có rảnh tay đế đối phó với Trầm Sát." Một người lo lắng nói.

"Ngươi ngốc à? Có Độc Công ở đây, chúng ta hoàn toàn có thể ngụy tạo cái chết của họ do bị trùng độc chết. Độc Công, ông nói xem?"

Một tên nam nhân có dáng vẻ giống hệt với người mà Lâu Thất giết lúc nãy đứng ra, hắn gật đầu.

"Điều này hoàn toàn có thể."

Họ không hề ngờ rằng, đệ đệ hắn cũng đi theo, nhưng trước giờ hắn rất ghét cái tên đệ đệ ngu ngốc kia, rõ ràng không có tích sự gì, nhưng cứ luôn muốn giành công lao mới hắn, chết thì chết vậy.

"Trùng Thiết Giáp mà họ nói, là loại trùng sống ở nơi chúng ta ép những người kia đi lúc nãy sao?"

Độc Công gật đầu: "Lâu Thất kia có chút bản lĩnh, nhưng cô ta tuyệt đối không biết rằng, ta đã dùng thuốc khiến lũ trùng kia điên lên, chỉ cần họ đi qua đó, chắc chắn sẽ gặp phải tấn công."

Bọn chúng bật cười.

Lúc này Trầm Sát đang chỉ huy đại quân, bắt đầu tấn công một ngọn núi. Hắn lấy Phá Vực làm trung tâm, càn quét từ trung tâm ra ngoài, vài hôm trước họ mới phát hiện ra có không ít người ẩn núp trong một ngọn núi nằm cách Thành Phá Vực không xa, vả lại trong tay họ còn sở hữu một loại vũ khí chưa ai từng thấy qua bao giờ.

"Đế Quân, đội tiên phong đã lùi về rồi, một trăm người đều bị thương!"