Đế Vương Sủng Ái

Chương 395

Người tới từ đại lục Long Ngâm, không thể không nói đúng là đã khiến nàng kiêng dè ba phần.

Trầm Sát không biết giữa họ xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù là chuyện gì đi nữa, dám có ý đồ với Lâu Thất, chỉ có một kết cục đó là chết.

Hắn kéo tay Lâu Thất ra: "Ngoan ngoãn đứng ở đây!"

"Trầm Sát..."

Lâu Thất căn bản không thể kéo được hắn, hắn nhảy lên, đã nhảy từ trên lưng ngựa xuống đất, đứng trước mặt Hách Liên Quyết.

Hắn nhìn Hách Liên Quyết, lạnh lùng nói: "Chiến, hay là chết?"

Lam Y và Thanh Y đề sững người, họ thực sự chưa gặp ái dám nói những lời như vậy với vương gia của mình, hơn nữa khí thế lại còn mạnh tới vậy! Đùa sao? Đây là người của đại lục Tứ Phương?

Trước đây bọn họ đều không coi người của đại lục Tứ Phương ra gì, nhưng bây giờ họ gặp được một người thực sự khiến họ cảm thấy kinh ngạc.

Hách Liên Quyết cũng sững người, sau đó khẽ mỉm cười.

"Đế quân Phá Vực, ngươi không phải đối thủ của bổn vương!"

Bổn vương?

Trầm Sát và Lâu Thất nghe hắn tự xưng như vậy, người này là vương gia của đại lục Long Ngâm?

Hách Liên, lẽ nào cũng là một vương tộc nào đó?

Lâu Thất chỉ cảm thấy đáng tiếc, lão đạo sĩ thối là người của đại lục Long Ngâm nhưng lại chả biết gì!

Lẽ nào thứ nào ở đại lục Long Ngâm cũng tốt hơn đại lục Tây Phương? Tại sao người bên đó đứng trước người của đại lục Tứ Phương đều có cảm giác cao ngạo? Giống như đang cúi xuống nhìn họ vậy?

"Vậy sao?" Trầm Sát hừ một tiếng.

"Trạng thái bây giờ của ngươi không ổn, càng không phải đối thủ của bổn vương." Hách Liên Quyết nói: "Lâu Thất, bổn vương nhất định phải dẫn đi."

"Đừng phí lời nữa!" Trầm Sát trượt chân lên trước, người cầm kiếm tiến sát Hách Liên Quyết.

Thanh Y và Lam Y lập tức xông lên, Hách Liên Quyết kéo họ ra, người lao lên nghênh đón: "Nếu ngươi đã tự tìm đường chết vậy thì bổn vương sẽ tác thành cho người."

"Nói khoác có tác dụng gì chứ?"

Trầm Sát vẫn lạnh lùng như vậy, chuẩn bị đương đầu với Hách Liên Quyết, khi Hách Liên Quyết tưởng hắn sẽ dùng kiếm để đâm thì hắn lại bất ngờ vứt kiếm trong tay đi. Trường kiếm vạch ra một được cong bay đi, rơi xuống mặt đất, cắm vào trong lòng đất và rung lên.

Mọi người đều sững sờ.

Thanh kiếm đó là thần binh hiếm có, mang tới đại lục Long Ngâm chắc cũng rất có tiếng tăm, có thanh kiếm như vậy Trầm Sát đối đầu với Hách Liên Quyết sẽ càng chắc chắn hơn. Đương nhiên trong mắt Thanh Y và Lam Y, cho dù có kiếm này thì Trầm Sát cũng không thể thắng được, cùng lắm chỉ là không thua quá thê thảm mà thôi.

Nhưng bây giờ hắn tới kiếm cũng vất luôn đi.

Đồng nghĩa với việc hắn tay không đánh với vương gia của họ?

Tìm đường chết cũng không nên như vậy chứ?

Thanh Y và Lam Y lập tức thở pháo lùi lại sau vài bước, ánh mắt nhìn Trầm Sát đã giống như nhìn một người chết.

Bên kia, Thiên Nhất và Địa Nhị lập tức lo lắng. Họ đương nhiên nhìn ra Hách Liên Quyết võ công cao thâm, vốn tưởng đế quân nhà mình có thần binh, cũng không phải không có phần thắng, nhưng bây giờ hắn lại vứt thần binh đi chỗ khác.

"Đế quân!"

Hai người không nhịn được liền lên tiếng ngăn cản, sau đó đồng loạt nhìn về phía Lâu Thất.

Nếu như đế phi lên tiếng, đế quân có lẽ sẽ nghe lời chăng? Cùng lắm thì đế phi ra lệnh, hai người họ lên trước, chí ít cũng có thể giúp đế quân nhìn rõ chiêu thức của họ..

Nhưng Lâu Thất chỉ mím chặt môi, ánh mắt chăm chú nhìn Trầm Sát.

Người đàn ông này thực sự rất lạnh lùng, thật sự rất kiêu ngạo.

Nhưng chết tiệt, sao lúc này trái tim nàng lại run lên vì hắn, chết tiệt, nàng cảm thấy động tác ném trường kiếm của hắn lúc nãy thật ngầu!

Trước đây mặc dù Lâu Thất cũng thích Trầm Sát, nhưng không bằng nói là nàng thích tướng mạo của hắn, và còn vì sự bá đạo của hắn buộc nàng bị động chấp nhận, chỉ tới lúc này, nàng mới đột nhiên có cảm giác tim mình bị sự quyến rũ trong tính cách của chính hắn đánh trúng, mới có cảm giác trái tim rung động.

Ánh mắt nàng vụt sáng, tay khép lên môi, lớn tiếng gọi về bên kia: "Trầm Sát cố lên! Đánh chết hắn đi!"

Thanh Y và Lam Y không nhịn được trừng mặt nhìn qua.

Lâu Thất liếc nhìn họ: "Nhìn ra mà nhìn, không thấy đội mỹ nữ cổ động bao giờ sao?"

Bên kia, Trầm Sát và Hách Liên Quyết đã giao chiến, thân ảnh hai người nhanh tới mức đã gần như không nhìn rõ họ ra tay thế nào.

Giống như hai luồng ánh sáng lao vào nhau, chỉ nhìn ra một luồng màu đen và một luồng màu trắng ngà.

Chưởng phong quyền phong chỉ phong liên tục phóng ra, đánh xuống mặt đất sẽ tạo thành hố hoặc rãnh, có thể thấy rằng nội lực của hai người đều vô cùng thâm hậu.

Lam Y và Thanh Y hoàn toàn sửng sốt.

Trời ơi, ở đại lục Tứ Phương mà cũng có người công phu mạnh tới vậy! Có thể chiến đấu với vương gia!

Thiên Nhất và Địa Nhị cũng vui mừng cổ vũ, đế quân lợi hại quá! Quá lợi hại!

Ánh mắt Lâu Thất chăm chú dõi theo họ, nàng không hề lạc quan như Thiên Nhất và Địa Nhị. Nàng có thể nhận ra, lần nào trước đây Trầm Sát cũng đều không dùng hết toàn bộ sức lực, bây giờ nàng nhìn ra hắn thực sự đã dùng tới mười phần công lực, có thể khiến hắn không dám bảo lưu, chắc chắn đối thủ vô cùng hùng mạnh.

Nàng cũng không dám tùy tiện lên tiếng, lúc này có lẽ chỉ một tiếng động bất kì cũng có thể ảnh hưởng tới họ.

Bùm bùm bùm!

Liên tục ba chưởng phong đánh vào nhau khiến người quan sát xung quanh không thể không lùi ra xa một ít, vì chưởng phong rất sắc bén nếu đứng gần có thể sẽ bị chém lên người.

Khi cao thủ giao chiến sẽ hình thành từ trường cuồng bạo, trong phạm vi này, tu vi thấp sẽ cảm thấy không thở nổi, hoàn toàn bị chấn nhiếp, áp chế không thể phản kháng.

Vì thế họ đều lùi hết ra sau.

Thanh Y và Lam Y cũng kinh ngạc lùi sau, sau đó lại kinh ngạc phát hiện rằng Lâu Thất không hề lùi lụi, nàng xuống ngựa, đuổi con ngựa đó ra xa, còn mình thì vẫn đừng trong vòng đó.

Nàng ta lợi hại vậy sao? Áp lực mà hai người họ không chống đỡ được, nàng ta có thể sao?

"Lam Y, ngươi nói xem có cần kéo cô ta ra không? Cô ta nuốt Tuyền Tâm, không thể để cô ta xảy ra chuyện." Lam Y len lén hỏi Lam Y.

"Không cần, nhìn đi, nếu như cô ta thực sự mạnh tới vậy, sau này không phải sẽ càng tốt hay sao? Khả năng thành công càng lớn."

Thanh Y gật đầu: "Nói cũng đúng, đợi gia giết gã đàn ông kia, chúng ta cũng giải quyết hai tên này." Ánh mắt hắn nhìn về phía Thiên Nhất và Địa Nhị ở bên cạnh Lâu Thất.

Bọn họ chỉ cần một mình Lâu Thất, mấy người này đã biết họ tới từ đại lục Long Ngâm, vậy thì phải giết thôi, đỡ lãng phí thời gian của họ.

"Rầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, Trầm Sát và Hách Liên Quyết cùng lùi lại sau, sau đó lại cùng hạ xuống đất.

"Bổn vương không ngờ ở đại lục Tứ Phương này lại có người võ công cao như vậy." Ánh mắt Hách Liên Quyết nhìn Trầm Sát có phần phức tạp. Hắn vốn chỉ định tới tìm Tuyền Tâm Dược Thi, không muốn có dính dáng gì với người của đại lục Tứ Phương, nhưng bây giờ lại gặp phải một đối thủ mạnh tới vậy.

"Bổn đế quân nói rồi, ngươi nhiều lời quá!"

Trầm Sát lạnh lùng dứt lời, thân hình đột nhiên nhảy lên cao, đồng thời chưởng tay phải của hắn cũng đánh xuống Hách Liên Quyết, chưởng này nhìn như bình thường nhưng nội lực ẩn chứa vô cùng kinh người, chỉ có đối tượng bị tấn công mới có thể cảm nhận được.

Hách Liên Quyết mặt hơi biến sắc, đột nhiên cong gối, phần trên cơ thể lệch đi, người giống như có đôi chân cố định tại chỗ cũ, lấy điểm làm trung tâm, hai tay vạch ra một đường tròn lớn vô hình, sóng khí vô tận được hai tay hắn dẫn dắt, xoắn thành một xoáy ốc sóng khí.

Uy lực của xoáy ốc đó khiến Trầm Sát cũng phải biết sắc mặt.

Xoáy ốc có lực hút đáng sợ, hút chưởng phong hắn đánh đi vào trong, hóa giải toàn bộ sức mạnh của hắn, hơn nữa sức mạnh đó như thể đối phương có thể sử dụng, tiếp tục tăng cường uy lực của xoáy ốc! Đây là công phu gì vậy? Hắn chưa từng nghe nói bao giờ.

Hắn còn đang vô cùng kinh ngạc, không biết rằng Lam Y và Thanh y cũng cực kỳ sửng sốt, nam tử này có thể buộc vương gia của họ dùng tới công phu này.

Nhưng hắn chết chắc rồi.

Dưới tay vương gia không có kẻ nào có thể sống sót, từ trước tới giờ đều vậy.

Họ nhìn Lâu Thất, giọng điệu thảnh thơi: "Lâu Thất, lẽ nào ngươi muốn nhìn hắn chết thảm sao? Đi với chúng ta nói không chừng vương gia sẽ cho hắn được toàn thây."

Thiên Nhất và Địa Nhị giật mình, nghe ý họ nói, dưới bàn tay kia sẽ không được chết toàn thây?

Họ cũng cảm thấy lực hút truyền tới từ Hách Liên Quyết, lực hút đó khiến họ run rẩy, bất giác lùi lại sau hai bước, khi đó cảm giác tim như bị cấu xé mới giảm bớt.

Hai người đều tỏ ra kinh khủng: "Đế phi, làm thế nào đây..."

Lâu Thất vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, nàng đương nhiên cũng cảm nhận ra được uy lực bàn tay này của Hách Liên Quyết.

Trầm Sát đứng giữa không trung, đánh liền mười tám chưởng về phía Hách Liên Quyết, tốc độ ra tay nhanh như sấm sét, chỉ trong một nhịp thở hắn đã đánh ra mười tám chưởng, họ chỉ nhìn thấy bóng vô số thủ ấn, nhanh tới hoa mắt.

Nhưng lực của mười tấm chưởng đó đều giống như trâu đất xuống đầm, hoàn toàn bị thủ pháp xoáy ốc của Hắc Liên Quyết hút hết. Mười tám đòn tấn công giống như đang làm điều vô ích.

Hách Liên Quyết lạnh nhạt nói: "Bổn vương nói rồi, ngươi không phải đối thủ của bổn vương, chết trong tay bổn vương ngươi cũng không thiệt. Nói xong hắn lại vẽ ra một vòng tròn lớn, lực hút, áp lực ở giữa khiến Thiên Nhất và Địa Nhị lại tiếp tục lùi ra sau hai bước.

Đây là lần thứ ba họ bị đẩy lui, đế quân ở trung tâm áp lực chắc chắn sẽ càng cảm thấy đáng sợ hơn nữa! Ánh mắt Hách Liên Quyết ánh lên sát ý nhưng vẫn có thể thảnh thơi nói với Lâu Thất một câu: "Hắn sắp chết rồi, ngươi chuẩn bị đi theo bổn vương."

Vừa dứt lời liền nghe thấy giọng nói càng lạnh lùng hơn của Trầm Sát: "Chết? Đáng tiếc, diêm vương không dám thu bổn đế quân!" Hắn đứng trên mặt đất, chưởng tay hóa kiếm, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, thét lên một tiếng, cả bán tay phát bất ngờ phóng ra một luồng vụ khí u tối.

Vụ khí đó dày đặc ở kiếm chỉ, quấn chặt lấy tay hắn.

Vụ khí vừa xuất hiện, sắc mặt Trầm Sát lại trắng bệch như tờ giấy. Nhưng hắn vẫn lạnh lùng, giơ tay lên, kiếm chỉ, hắn giơ tay lên, kiểm chỉ chém thẳng về phía vòng tròn vô hình ki!

"Hắc Sát Ma Chỉ?" Hách Liên Quyết mặt biến sắc.