Đế Vương Sủng Ái

Chương 367

Tay Nguyệt nắm lấy chuôi kiếm, chuẩn bị tư thế sẵn sàng hành động.

Chỉ cần Thúc Trọng Châu có điểm gì bất thường Nguyệt sẽ giết hắn ngay lập tức.

"Có nhất thiết phải căng thẳng như vậy không?" Thúc Trọng Châu lắc lắc đầu nhìn Lâu Thất: "Cô nương chẳng phải lúc trước muốn gặp ta sao?"

Lông mày Lâu Thất khẽ nhướn lên: "Nói như vậy là ngươi thừa nhận mình là tri phủ thành Lạc Dương của Đông Thanh sao?"

Quả nhiên là hắn ta.

"Ta nói này, có thể vào trong nói chuyện không? Đứng ở đây cũng không phải cách hay." Thúc Trọng Châu vừa nói vừa liếc sang Trầm Sát.

"Phạm thượng!" "Keeng!" một tiếng, Nguyệt định rút kiếm ra, Lâu Thất lại ấn chuôi kiếm của hắn xuống.

Trầm Sát không nói gì, chàng đi trước tiến vào trong ngự thư phòng.

Nguyệt và đám người Trần Thập giương mắt nhìn nhau, như vậy là đồng ý rồi sao? Đế Quân lại đồng ý sao, thật là kỳ lạ.

Lâu Thất quay người đi sau theo chàng, "Trần Thập, Lâu Tín, các người ở bên ngoài canh."

"Rõ!"

Nguyệt cho thanh kiếm đã được rút ra một nửa ra vào lại trong bao, rồi cũng đi vào trong. Bất luận thế nào, hắn dám khẳng định rằng thân phận của tên Thúc Trọng Châu này không hề bình thường.

Trầm Sát tiến vào đầu tiên ngồi xuống ghế của chàng, Thúc Trọng Châu quan sát bốn phía, rồi hắn bước về chiếc sạp mềm đó, trên đó còn để quả trái mà lúc trước Lâu Thất đang ăn.

"Ế, có loại quả này được đó, vừa nhìn đã thấy ngọt thanh mọng nước, chỉ có Cửu Tiêu Điện mới có phải không? Để ta nếm thử xem."

Lời này vừa dứt, Lâu Thất liền búng tay một cái, lớn tiếng nói: "Có kẻ ăn trộm đồ ăn, U U, xé nát miệng hắn cho ta!"

Một tia sáng màu tím bạc loé lên phi tới, Thúc Trọng Châu ngay lập tức lùi về phía sau nhưng hắn vẫn không nhanh bằng tốc độ của U U, hắn chỉ kịp nghiêng đầu, móng vuốt của U U cào qua mặt hắn, phát ra một tiếng "xoẹt!"

Giống như là móng vuốt bị một bức tường ngăn lại, chỉ cào rách được cái bức tường đó vậy.

"Chính Dương hộ thể công pháp?" Lâu Thất ngay lập tức sững lại, sau đó ánh mắt nàng trợn ngược lên, thân ảnh vụt loé lên, tức khắc đã xuất hiện ben cạnh hắn ta, nàng dùng một tay xách ngược cổ áo của hắn ta lên, giận giữ hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại biết Chính Dương Công?"

Chính Dương Công là công phu duy nhất mà lão đạo sĩ thối không dạy cho nàng, lão nói cái này không thể dạy được, Hiên Viên gia chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, kể cả lão muốn dạy thì nữ tử bất luận thế nào cũng không thể học được, bởi vì nàng không có huyến thống chính dương thiên bẩm của nam tử nhà Hiên Viên. Nói như vậy thì người ngoại tộc Hiên Viên cũng không thể học được, nhưng Thúc Trọng Châu lại biết, hắn biết!

Nhưng rõ ràng Thúc Trọng Châu còn kinh ngạc hơn cả nàng, nụ cười luôn nở trên môi cũng vụt tắt, hắn ta nhìn nàng cứ như trông thấy quỷ vậy: "Tại sao ngươi lại biết về Chính Dương hộ thể công pháp?"

Lại còn nói được đầy đủ như vậy!

Lẽ nào cô ta là người nhà Hiên Viên gia sao? Thúc Trọng Châu phản đòn lại tóm lấy cổ tay trắng cần đang nắm lấy cổ áo mình.

Không khí trong ngự thư phòng bỗng nhiên trùng xuống, Trầm Sát nổi trận lôi đình, thân ảnh chàng vút tới, dùng một chưởng đẩy bay Thúc Trọng Châu ra ngoài, cùng lúc đó chàng kéo Lâu Thất vào lòng.

Thân người của Thúc Trọng Châu bay ra đập mạnh vào một giàn hoa, một bình thanh tâm phỉ ngọc lan rơi vỡ xuống đất, "bụp!" một tiếng, bùn đất bắn tung toé khắp nơi.

"Bản Đế Quân cho phép ngươi đụng vào nàng sao?"

Trầm Sát lạnh lùng lên tiếng.

Thúc Trọng Chu ho khan hai tiếng, hắn chau mày nói: "Rõ ràng trong lòng ngươi đã nghĩ ngờ nhưng vẫn có thể ra tay hạ thủ được, gia quy Trầm thị không được tự tàn sát lẫn nhau, ngươi không biết sao?"

Hắn vừa dứt lời, con ngươi của Lâu Thất và Nguyệt trợn trừng lên như muốn lòi ra ngoài, miệng há hốc ra!

Gia quy Trầm gia? Không được tàn sát lẫn nhau?

Hàng lông mày rậm của Trầm Sát nhíu chặt lại: "Gia quy của Trầm Gia, ngươi dám nói là ngươi có sao?"

"Hô!" Thúc Trọng Châu cười ha hả, một tay hắn chống xuống đất, tay kia ôm lấy ngực, hắn khó khăn để đứng dậy, người hắn phải dựa vào cái cột bên cạnh, "Ai bảo ta không có chứ, chỉ là ta không đem theo bên người mà thôi."

Lâu Thét gầm lên một tiếng: "Ngươi nói láo, ngươi đã biết Chính Dương Công thì nhất định ngươi là người của Hiên Viên gia." Điểm này nàng vô cùng chắc chắn, bởi lão đạo sĩ thối từng nói với nàng, người khác tuyệt đối không thể học được Chính Dương Công. Nếu không thì công phu với tính phòng ngự mạnh như vậy lão ta đã sớm dạy cho nàng rồi.

"Tại sao ngươi lại biết Chính Dương Công?" Thúc Trọng Châu vẫn nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên hắn như nghĩ ra điều gì đó, "Lâu gia? Không, không thể nào, Lâu gia không thể nào biết được điều nay."

"Ngươi có quen với Hiên Viên Lại không?" Trong lòng Lâu Thất thực sự đang vô cùng kích động, bởi cuối cùng nàng cũng gặp được một người có quan hệ với lão đạo sĩ thối rồi! Lại còn ở thế giới này!

Đây quả thực có thể coi là một tiến triến rất lớn, chẳng phải vậy sao?

Lúc trước lão đạo sĩ thối còn nói nhà lão ta có lẽ đã chẳng còn một ai nữa rồi! Nếu không thì nàng cũng có thể ra tay tìm người bắt đầu từ cái Chính Dương Công này rồi, chính là bởi nàng tưởng lão đạo sĩ thối thật sự chỉ còn lại một mình lão.

Đôi mắt Thúc Trọng Châu loé lên một sự cảnh giác: "Hiên Viên Lại?"

Lâu Thất ngay lập tức nổi giận, một nắm đấm định nhắm thẳng vào mặt hắn ta, "Ngươi đó, ngươi thử thăm dò thám thính này nọ nữa cho ta xem nào, bà đây đập chết ngươi!" Chẳng ai biết được nàng kích động tới mức nào, sốt sắng tới mức nào để biết về chuyện có liên quan tới lão đạo sĩ thối ở đây, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một người nhà Hiên Viên mà hắn ta còn dám lề mà lề mề với nàng!

Ba người đàn ông ở trong phòng đều bị nàng làm cho hốt hoảng.

"Bà đây" cũng phọt ra luôn rồi?

Thúc Trọng Châu đờ đẫn mở miệng: "Hiên Viên Lại là tam thúc của ta!"

Nắm đấm xông ra của Lâu Thất dừng lại cách mũi của ông ta đúng hai tấc.

Chuyện năm đó xảy ra đến ngay cả Thúc Trọng Châu cũng không rõ, nhưng tất cả bọn họ đều cho rằng Hiên Viên Lại đã mất tích cùng đại bá của hắn ta.

"Đại bá của ngươi tên gì? Lâu Thất có chút không dám tin vào sự việc bỗng chốc sáng tỏ ra nhiều như vậy.

"Hiên Viên Chiến."

Nghe tới cái tên này, toàn thân Lâu Thất khẽ run lên, nàng nhìn thẳng vào mắt Trầm Sát.

Hiên Viên Chiến, chính là người bày trận quả quyết ở bên trong cấm địa của tộc Long Dẫn, là người để lại Mỹ Nhân Quả muốn tặng cho người của Vân U, cũng chính là người mà nàng hoài nghi là phụ thân thân sinh ra nàng.

Vốn dĩ tưởng rằng chẳng có chút manh mối gì, bây giờ tự nhiên lại lòi ra một mớ bòng bong.

...

Theo như lời của Thúc Trọng Châu thì Hiên Viên gia giờ chỉ còn lại nhánh nhà bọn họ, đó là bởi năm đó khi xảy ra chuyện thì mẫu thân của hắn sức khoẻ không tốt, bà sợ lạnh nên rời khỏi bổn gia, đi đến phương Nam ấm áp để tránh rét. Bọn họ đem theo ba mươi đệ tử bổn gia thuận theo ý của mẫu thân ông ta vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh đất đai và con người, bọn họ chuẩn bị đi tới đâu cảm thấy hợp ý thì sẽ ở đó dừng chân nghỉ lại ba tháng.

Nhưng bỗng một ngày đột nhiên có vài đám người tới truy sát bọn họ, ba mươi đệ tử bổn gia cuối cùng chỉ còn lại tám người, đến ngay cả mẫu thân của hắn ta cũng chết thảm trong tay bọn chúng, hắn cùng mọi người trốn chạy suốt cả quãng đường, đám người đó theo sát đuổi giết họ không ngưng nghỉ, đặc biệt là tới biên giới của bổn gia, nơi mà được canh gác nghiêm ngặt nhất, bọn họ không thể quay lại được nữa.

Trong cả hành trình đó, bọn họ nghe thấy đám người đuổi giết mình nói vương tộc Hiên Viên đều đã chết hết, chỉ còn lại mấy người bọn họ, bọn chúng phải diệt cỏ tận gốc.

Ngày tháng trốn chạy kéo dài suốt ba năm thì đám ngươi truy sát bọn họ mới dần dần không tăng cường chi viện nữa.

Nhưng đến khi bọn họ định quay về thì mới phát hiện ra rằng cột mốc ranh giới đã bị huỷ, phòng ngự trận pháp khởi động, bọn họ vốn dĩ không có cách nào để trở về, cũng không biết nên làm thế nào để chứng thực tính thực hư của tin tức đó.

"Vương tộc Hiên Viên? Cột mốc ranh giới, phòng ngự trận pháp? Không quay về được?" Lâu Thất lặp đi lặp lại những từ khoá quan trọng này, huyệt Thái Dương nhói liên tục. Nàng phát hiện ra mớ bòng bong to đùng này lại kéo ra rất nhiều mớ nhỏ khác, từng mớ một quấn lấy nàng, chúng sắp khiến nàng ngất lăn ra đây rồi!

Nàng quay sang phía Trầm Sát, chỉ vào đôi mắt đang choáng váng của mình hỏi: "Chàng nhìn xem liệu có phải đôi mắt ta bây giờ rất giống với cái vòng hương muỗi?"

"Vòng hương muỗi là cái gì?" Trong lòng Trầm Sát cảm thấy lo lắng, "Mắt nàng bị đau sao?"

Lâu Thất nhìn chàng khinh khỉnh. "Chẳng có chút hài hước nào cả."

Nàng đúng thật là cảm thấy vô cùng choáng váng, cách nhau tận N niên đại cơ mà, sao có thể trông mong Trầm Sát hiểu được sự hài hước này chứ?

Thúc Trọng Châu chau mày nói: "Khi đó ta còn nhỏ nên nhớ cũng không rõ lắm, sau này phụ thân ta sợ kẻ thù sẽ tìm tới nên trước giờ không hề nhắc đến, và ông đã thay tên đổi họ đến định cư ở Đông Thanh."

"Sau đó ngươi liền trở thành tri phủ của Đông Thanh?"

"Trước khi ta vào quan trường thì không hề hay biết những việc này, sau này sau khi biết rồi thì tâm trạng không yên, thường xuyên đi loanh quanh khắp nơi." Thúc Trọng Châu đứng thẳng người lên.

"Ngươi quen biết Triệu Vân?"

"Ừm, từng có giao tình sâu đậm, hắn nói mất đi chức quan đó có chút đáng tiếng nên khi ta không ở đó liền phái người đến đóng thế."

Lâu Thất cảm thấy cạn lời, Các người làm quan như vậy sao, tìm bừa một người tới mạo danh, Vương thái tử ông ta biết không?

"Thế ngươi ban nãy còn giả vờ làm người Trầm gia làm gì vậy?" Lâu Thất thấy sắc mặt Trầm Sát hằm hằm, nên quyết định bao đồng hỏi hết tất cả câu hỏi.

Ánh mắt Thúc Trọng Châu đảo qua đảo lại trên mặt hai người họ, "Lẽ nào vừa xong ta chưa nói rõ sao? Khuê danh của mẫu thân ta là Trầm Hương, Trầm Hương công chúa, chính là người nhà Trầm gia. Di nguyện cuối đời của phụ thân ta chính là tìm được người nhà Trầm gia, điều tra rõ chân tướng sự việc năm đó!"

Lâu Thất và Nguyệt lại bị sốc lần nữa, vừa rồi còn nói đến vương tộc Hiên Viên, bây giờ lại thêm một Trầm Hương công chúa nữa, lẽ nào Trầm gia cũng là vương tộc sao?

"Nhưng chúng ta chỉ biết tới Đông Thanh, Bắc Thương, Nam Cương, Tây Cương, đâu ra vương tộc Hiên Viên và vương triều Trầm Thị?

"Thế các người đã bao giờ nghe tới Đoạn Trần Tông chưa?" Thúc Trọng Châu hỏi.

Vừa nghe tới cái tên "Đoạn Trần Tông", sắc mặt của Lâu Thất liền sầm lại, "Sao có thế chưa nghe qua cơ chứ."

"Đoạn Trần Tông chắc không ai biết ở nơi nào phải không? Thực ra Đoạn Trần Tông chính là ở ranh giới của dải đại lục đó, Đoạn Trần Tông kẹt ở đó."

Lâu Thất đổ người về đằng sau.

Giết nàng luôn đi cho xong, lại còn kéo theo cả Đoạn Trần Tông nữa.

Ý của Thúc Trọng Châu là hắn ta và Trầm Sát có khả năng là anh em họ, hắn tiềm phục ở Phá Vực chính là muốn điều tra rõ xem Trầm Sát liệu có phải xuất thân từ vương triều Trầm Thị hay không, nhưng hiện nay Cửu Tiêu Điện phòng bị nghiêm ngặt, không thể tuỳ tiện đi vào, hơn nữa chỉ tiềm phục ở đây cũng không tra ra được bởi những chuyện này Trầm Sát tuyệt đối sẽ không nói với thuộc hạ. Lúc này hắn ta mới nhớ ra Kỳ Văn Lục, đó là thứ của Trầm gia, chỉ có người của Trầm gia mới từng xem qua, nếu Trầm Sát biết Chiến Hồn Cổ thì chàng nhất định chính là người của vương triều Trầm Thị! Hơn nữa, chàng còn là người trong vương tộc, Trầm, là họ Vương.

Điểm này thì Trầm Sát không thể phản bác.

"Năm đó cha ta từng nói cái đó chỉ có nhân tài Trầm gia mới có thể xem." Trầm Sát chậm rãi nói. Kỳ Văn Lục, Hiêu Hùng Nhân Bì Cổ, có thể là tướng lĩnh bên đó của bọn họ, nếu truyền ra ngoài không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Bọn họ hoàn toàn không nhắc đến việc của Hiên Viên Chiến tại cấm địa của tộc Long Dẫn, thậm chí là tin tức về lão đạo sĩ thối nàng cũng chỉ nói qua loa vài câu.

Thân phận của Thúc Trọng Châu còn phải tiếp tục điều tra, đâu thể hoàn toàn tin tưởng hắn ta như vậy được.

"Cha ta hoàn toàn không giống người trong vương tộc." Trầm Sát im lặng hồi lâu mới cất giọng nói ra câu này. Lâu Thất ngây ra một lúc, nàng hiểu ý của chàng.

Nếu như lời Thúc Trọng Châu nói là thật, vậy thì cha mẹ của chàng có khả năng không phải là phụ mẫu thân sinh ra chàng.

Tin mà Thúc Trọng Châu đem tới khiến hai người họ trầm mặc mất vài ngày. Mãi cho tới cái ngày mà Ấn Dao Phong tìm tới Lâu Thất.

"Đế Phi, vòng thử nghiệm thứ hai khi nào mới bắt đầu?"