Đế Vương Sủng Ái

Chương 271

Đám người Lâu Thất đã đi tới phía đằng trường, cách bọn họ một cự ly khá xa rồi. Sư Gia quay lại nhìn, trong lòng hắn cảm thấy có chút không thoả đáng, Đồ Bôn chau mày gọi một tiếng: "Lăng Tử, công tử bảo không cứu, vậy thì chúng ta không cứu nữa. Gọi không tỉnh thì bỏ đi, mau đi thôi!"

"Ta chỉ cứu một mình nàng ấy thôi." Lăng Tử nói xong, hắn cong lưng xuống cõng nữ nhân đó lên. Thân xác mềm mại của nữ tử đè lên lung hắn khiến hắn cảm thấy trong lòng trở nên ngọt ngào, cảm giác thật hạnh phúc quá.

Chút trọng lượng của nữ nhân này với hắn mà nói thì chẳng sá gì, hắn cười tươi, cõng cô ta nhanh chóng chạy tới: "Xem này, cõng nàng ấy đi như này chẳng khó khăn gì cả."

Hầu Tử ghé sát vào nhìn khuôn mặt của nữ nhân đó, tấm tắc khen ngợi: "Lăng Tử này, không nói cái khác chứ nữ nhân này quả thật trông vô cùng xinh đẹp."

"Hầu Tử ngươi tránh xa ra, không được sờ vào nàng ấy." Lăng Tử cõng cô ta đi xa ra vài bước.

Hầu Tử cười khúc khích một tiếng: "Người ta vẫn chưa phải là vợ của ngươi mà ngươi đã giữ khư khư như vậy rồi, da mặt của ngươi cũng dày thật đó."

Lăng Tử nghển cổ lên mặt đỏ bừng nói: "Ngươi đừng có linh tinh, kể cả nàng ấy không phải vợ ta thì ta cũng muốn cứu nàng."

Tuy hắn thích và muốn nữ nhân này nhưng nhỡ người ta khi tỉnh dậy không đồng ý gả cho hắn thì hắn cũng đâu thể cưỡng ép người ta cơ chứ. Bây giờ bọn họ đã không còn là thổ phỉ nữa, nếu như làm ra cái chuyện cưỡng lấy nữ tử thì công tử nhất định sẽ không tha cho hắn.

"Được được được, đi thôi đi thôi." Hầu Tử cười hi hi nói.

Đồ Bôn thấy hắn đã cõng người ta ra, lúc này lại bảo vứt người ta lại thì dường như quá tàn nhẫn rồi, hắn chỉ thành thở dài một tiếng rồi nói: "Mau đi thôi, công tử bọn họ đã đi xa lắm rồi."

Bọn họ tức tốc đuổi theo, con đường nhỏ này quanh co vòng vèo như rắn, hai bên có lúc trống trải, có lúc có một vài hòn đá khổng lồ bò đầy cây mây xanh.

Đi thêm một đoạn nữa địa thể bắt đầu hướng lên trên, con đường nhỏ cũng trở nên rộng rãi hơn. Lúc trước vốn dĩ là bọn họ đi xuống dưới nên bây giờ địa thế hướng lên trên cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng bọn họ đã đi một đoạn dài mà vẫn không theo kịp người ở phía trước, thậm chí còn không nghe thấy một chút âm thanh nào.

"Cũng không biết là bọn họ đuổi theo gấp gáp thế nào, bây giờ đã chạy đến tận đâu rồi." Lâu Tín nói.

Lời của hắn vừa dứt, phía trước mặt bỗng có một hòn đá khổng lồ chặn ngay trước mắt, dường như trong chốc lát đã cắt đứt mọi tầm nhìn của họ vậy. Một con đường đang đẹp tự nhiên lại rẽ ngoặt sang một bên, trôi một đoạn nhỏ ra ngoài, ở độ cong đó không có chút che chắn nào, bởi đã leo đến rất cao nên nhìn từ trên đó xuống đã là độ cao có thể khiến người ta rơi xuống thịt nát xương tan rồi.

"Đỗ Văn Hội, cẩn thận chút." Lâu Thất hét lớn lên nói với Đỗ Văn Hội đang đi ở đầu.

Đỗ Văn Hội quay đầu lại, hắn đang định đáp lại bỗng nhiên mặt mũi biến sắc, lớn tiếng nói: "Ai đó ở đằng sau kia, sao lại cõng một nữ nhân vậy?"

Hắn đang đứng ở phía sau cùng, nhìn từ phía sau xuống vừa đúng lúc có thể nhìn thấy đám người Lăng Tử ở phía cuối cùng đang đuổi theo phía sau.

Lời này vừa cất lên, Lâu Thất ngay lập tức quay người lại nhìn về phía sau, thân hình của Lô Đại Lực đúng lúc cản tầm nhìn của nàng.

"Lô Đại Lực, tránh ra chút coi, ai đang cõng nữ nhân?"

Nàng nhớ là ở phía sau cùng là mấy người Đồ Bôn nhưng nàng không biết ai trong năm huynh đệ ấy đang cõng.

"Cô nương, để thủ hạ đi coi xem sao." Trần Thập nói.

Lâu Thất gật gật đầu.

Trần Thập bèn quay người lại, lách qua từ phía người Lô Đại Lực.

Trầm Sát không hề để tâm tới tình hình phía sau, chàng đột nhiên nhíu mày, bước vội tới phía trước, chàng đi tới bên chỗ rẽ bị trôi ra ngoài đó, khẽ nhô đầu ra nhìn xuống phía dưới.

Ở phía dưới chính là những mảng đá nhọn hoắt, các mảng đá mọc sin sít vào nhau, không nhìn ra được có vật gì cả, nhưng chàng cứ luôn cảm thấy ngửi phải mùi tanh nồng của máu, chính là từ phía dưới sộc lên.

"Đề cao cảnh giác, có gì đó không ổn." Chàng gằn giọng nói.

Đám người Đỗ Văn Hội lập tức chú ý.

"Aaa"

Đột nhiên một tiếng thét thê thảm từ phía sau vang lên phá vỡ mọi sự yên lặng lúc trước. Tất cả mọi người đều bị kinh động, lập tức nhìn về phía sau. Nhưng thân hình của Lô Đại Lực quả thật là quá vạm vỡ, tình hình phía sau căn bản là họ không nhìn thấy được.

Trầm Sát ôm lấy eo của Lâu Thất, khẽ kiễng chân lên rồi phi thân lên phiến đá khổng lồ đó, lúc này chàng mới nhìn rõ được tình hình phía sau. Nguyệt cũng phi thân lên nhưng đúng vào lúc hắn quay người thì khoé mắt lại nhìn thấy một bên khác của phiến đá khổng lồ, tình hình trước mặt khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Chủ tử."

Trầm Sát nhìn thấy tình hình đằng sau, còn chưa kịp hoàn hồn trước cơn kinh hãi đã lại nghe thấy tiếng gọi của Nguyệt, chàng quay đầu lại thấy Nguyệt đang chỉ tay về phía trước.

Chàng nhìn theo hướng mà ngón tay hắn chỉ vào.

Một cái hồ, một cái hồ khổng lồ, một cái hồ tuyệt đẹp, nó tựa như một miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích trên tấm thảm khổng lồ màu sắc vậy, ánh sáng lấp lánh, làn sương nước trên mặt hồ khẽ xoay chuyển, bên hồ muôn hoa nở rộ tựa như tiên cảnh.

Nếu như không có những cái xác đang trôi nổi lên trên mặt hồ.

Đúng vậy, ở trên mặt hồ đó có rất nhiều xác chết đang trôi về hướng này nổi lềnh bềnh trên mặt hồ, bởi khoảng cách không hề gần nên bọn họ nhìn không rõ là đám thi thể đó có phải là những người lúc trước tới hay không.

Hơn nữa cũng nhất thời nhìn không ra được rốt cuộc là có bao nhiêu thi thể.

Lúc này, ở chỗ con đường vòng trước mặt đó có ba bốn người đi tới, trong đó có một nữ nhân vừa chạy lại vừa la khóc nói: "Ta muốn quay về, ta muốn quay về, ta không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này nữa."

"Là tiểu thư Tô gia." Nguyệt nói.

Phía sau có biến động, đằng trước mặt cũng có biến động, ngay lập tức trong lòng mọi người đề cao cảnh giác.

Lúc này Lâu Thất trước đó ở trên phiến đá khổng lồ đã nhìn thấy tình hình phía sau bèn phi thân bay về đó, mũi chân nàng đứng trên vai của Lư Đại Lực để mượn đà bay lên lần nữa, nàng bay tới bên cạnh Trần Thập, thân người nàng còn chưa đáp xuống đã giơ tay ra tóm lấy cổ áo sau của hắn dùng sức tóm cả người hắn lên, đem theo hắn nhảy vọt về phía sau rồi mới hạ xuống đất.

Mắt của Trần Thập trợn ngược hết cả lên rồi.

Lâu Tín cũng đã xông tới, hắn rút thanh kiếm nhặt được của những người đã ngất đi ở bên cạnh lên, định đâm về phía ngực của Lăng Tử.

"Ngươi định làm gì vậy?" Hầu Tử lập tức bổ nhào tới, trong lúc nguy khốn hắn đưa tay ra chặn đứng mũi kiếm của Lâu Tín lại, lòng bàn tay của hắn bị đâm nát ra, máu tươi chảy lênh láng xuống dưới.

"Buông tay ra, có phải ngươi điên rồi không?" Lâu Tín ngạc nhiên.

Hầu Tử hốc mắt đỏ au: "Ngươi mới điên đó! Đây là huynh đệ của ta, huynh đệ của ta! Ngươi dựa vào cái gì mà giết huynh ấy? Dựa vào cái gì?"

Lâu Tín chỉ vào Lăng Tử, phẫn nộ nói: "Ngươi nhìn bộ dạng của hắn bây giờ xem! Cô nương đã nói đám người đó không được cứu, tại sao các người không nghe? Tại sao lại không nghe?"

Lâu Thất không quản được tới bên này, nàng đang nhanh chóng cắm châm cho Trần Thập, trong tay nàng là hai mươi mấy cây châm dài, nàng tức tốc cắm vào đầu và ngực hắn.

Nàng không quay đầu lại, chỉ phát ra tiếng nói lạnh lùng, nghiến rang nói: "Lâu Tín, giết!"

"Thủ hạ đã rõ!" Sắc mặt Lâu Tín ngay lập tức đanh lại, hắn nói với Hầu Tử: "Buông tay ra!"

"Ta không buông, ta không buông, Lăng Tử bất luận biến thành bộ dạng thế nào thì hắn cũng là huynh đệ của ta, hu hu." Hầu Tử bật khóc tức tưởi.

Đồ Bôn và Sư Gia cũng quyết đứng chặn trước mặt Lăng Tử, đằng trước họ còn có một huynh đệ khác trước giờ luôn trầm mặc ít nói, hắn cũng là người mà Lăng Tử từ nhỏ đã nhận là đệ đệ, trước khi đi theo bọn Đồ Bôn thì Lăng Tử và Tiểu Bạch hai người họ luôn nương tựa vào nhau mà sống. So với Lăng Tử thì hắn trông trắng trẻo sạch sẽ hơn nhiều nên bọn họ vẫn luôn gọi hắn là Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng là người đầu tiên phát hiện ra Lăng Tử có cái gì đó không ổn.

Hắn bây giờ đang run rẩy gọi Lăng Tử: "Ca ca, đệ đệ là Tiểu Bạch đây, huynh còn nhận ra đệ đệ không?"

Lăng Tử lúc này đã bị cắn mất hai tai, máu tươi dính đầy trên mặt và đôi vai của hắn, còn hai con mắt của hắn đã biến thành màu xanh, màu xanh lục thẫm, hoàn toàn không nhìn ra được nhãn thần của hắn nữa rồi, nó cứ trợn ngược lên, tựa như hai con mắt không còn là mắt nữa mà biến thành hai hòn đá vậy.

Trên vai hắn, nữ nhân vốn dĩ đang hôn mê lúc này đã tỉnh dậy, hai tay cô ta đang ấn xuống bả vai của Lăng Tử, mồm cô ta đầy máu, hai con mắt cô ta cũng là màu xanh, thần sắc đờ đẫn nhưng lại đang cười ngờ nghệch, hàm răng dính đầy máu tươi.

Đúng lúc này, cô ta đột nhiên há miệng, cắn luôn vào bả vai của Lăng Tử.

Lăng Tử lại dường như không biết đau vậy, hắn vẫn cõng cô ta bước về phía trước một bước. Toàn thân Tiểu Bạch run rẩy, nhưng hắn vẫn kiên định đứng im ở đó bất động. "Ca ca, đệ là Tiểu Bạch đây, huynh có còn nhớ~"

Hắn còn chưa kịp nói xong thì Lăng Tử bỗng nhiên bổ nhào tới, ôm chặt lấy đầu của hắn, há miệng định cắn vào tai trái của hắn.

"Tiểu Bạch!"

Đồ Bôn và Sư Gia hét lên, một người nắm lấy một cánh tay của Tiểu Bạch kéo hắn về phía sau. Nhưng Lăng Tử ôm đầu của Tiểu Bạch rất chặt, bọn họ nhất thời không kéo ra được.

"Buông tay ra, Lăng Tử, ngươi buông tay ra!"

Bốn con mắt của cả Sư Gia lẫn Đồ Bôn đều trở nên đỏ quạch, bọn họ không nỡ ra tay giết Lăng Tử những bây giờ lại không cứu được Tiểu Bạch, nhìn hai huynh đệ vốn dĩ nương tựa vào nhau để sống nay lại tàn sát nhau như này, trái tim bọn dường như chỉ muốn nổ tung ra.

Lâu Tín lấy chân đạp Hầu Tử ra nhưng Hầu Từ lại bổ nhào tới, ôm chặt lấy chân của hắn: "Không được giết Lăng Tử, không được giết huynh ấy!"

"Aaa"

Tiểu Bạch thê thảm thét lên.

Lăng Tử đã cắn một tai của hắn rồi nhổ ra.

Hầu Tử nhìn cảnh này toàn thân trở nên đờ đẫn, cả người hắn đều ảm thấy không ổn.

"Aaaaaa!" Nước mắt Tiểu Bạch chảy ra giàn giụa, hắn cố hết sức quay đầu lại nói: "Tín ca, kiếm!"

Hắn biết mấy vị huynh đệ này sẽ chẳng ai có thể hạ thủ được.

Lâu Tín cũng nghiến chặt răng, hắn cũng không thể nào mà không có tình cảm với mấy huynh đệ bọn họ, mọi người đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, sao lại không có tình cảm cơ chứ?

Hắn quay đầu lại thấy Lâu Thất đã thu châm lại, nàng đang chậm rãi đứng dậy, còn Trần Thập thì vẫn chưa tỉnh: "Cô nương, hắn~"

Lâu Thất chậm rãi lắc đầu, nàng nhìn Lăng Tử đang ôm lấy đầu của Tiểu Bạch định cắn nốt cái tai còn lại của hắn, nàng đột ngột thấy trong lòng mình nổi lên một cảm giác thê lương.

"Ta không cứu được."

Lâu Tín nghiến răng đưa thanh kiếm vượt qua Sư Gia nhét vào tay của Tiểu Bạch, sau đó hắn quay đầu đi.

Tiểu bạch nắm lấy thanh kiếm, hắn nghiến răng không chút do dự dùng sức đâm thẳng vào bụng Lăng Tử, sau đó hắn lại dùng lực rút ra rồi chém thẳng vào cổ của nữ tử đang trên lưng hắn. Thanh kiếm này không phải bảo kiếm nên cũng không sắc bén lắm, hắn dùng hết sức bình sinh chém xuống nhưng thanh kiếm đó lại bị kẹt ở trong cổ của nữ nhân, hắn ra sức để rút kiếm ra nhưng làm thế nào cũng không rút ra nổi.

"Ca ca!" Tiểu Bạch dứt khoát giằng tay của Đồ Bôn và Sư Gia ra, ôm chặt lấy cả Lăng tử và nữ nhân đó, hắn lớn tiếng hét lên đẩy bọn họ về phía rìa núi rồi cùng bọn họ nhảy xuống vách núi.

"Tiểu Bạch!"

"Lăng Tử!"

Tiếng kêu như xé nát gan phổi cất lên, Lâu Thất nhắm mắt lại.

Đây là cái giá mà Lăng Tử phải trả, sẽ có một vài cái giá mà không thể trả nổi.

"Không được tự trách!" Trầm Sát ôm lấy eo nàng rồi đưa nàng đi khỏi đó. Trái tim của chàng càng lạnh lùng, vì vậy mà cái chết của hai người bọn họ không khiến chàng quá xúc động, thậm chí nếu đó là thủ hạ của chàng, họ may mắn không chết thì cũng sẽ chịu sự trừng phạt, bởi họ đã làm trái lại mệnh lệnh.

Đám người đó, bọn họ đã nói là không cứu.

Thậm chí chàng còn cảm thấy mấy người mà nàng thu nhận này đã quá tản mạn, vô kỷ luật, kể cả không có lần này thì cũng sẽ có lần sau. Có một bài học thê thảm của lần này cũng chính là sự giáo huấn cho những người còn sống, khiến họ vĩnh viễn không thể nào quên.