Đế Vương Sủng Ái

Chương 236

Khi Tam di nương bị trúng dị hương triền miên cùng gia nô, bà cũng không biết, nữ nhi của mình cũng không chống lại được hiệu lực của nó, cũng lăn lộn với một tên thị vệ.

Tên thị vệ kia tuổi trẻ mạnh mẽ, sao có thể chịu được dụ dỗ, chỉ là sau khi xong việc, hắn nghe được bên Tam di nương có động tĩnh, thoáng cái ý thức được tình cảnh của mình, cũng không dám ở lại nữa, vội vàng kéo quần thoát thân.

"Tìm ra hắn cho ta, thành Lạc Dương ngày là nơi nào chứ? Hắn cho rằng hắn có thể trốn đi đâu?" Chỉ trong một đêm, Hàn gia chủ mất đi một ái thiếp và một nữ nhi, còn là dùng phương thức nhục nhã thế này, hắn kích động thiếu chút nữa thổ huyết.

Tất cả đều do tên Thất công tử kia.

Thù này không báo, ông ta sẽ không mang họ Hàn.

Lâu Thất cũng không biết sau đó Hàn gia thế nào, nhưng nếu có biết chắc nàng cũng sẽ không hổ thẹn. Hàn Tam di nương đúng là tự tìm đường chết, nữ nhi của bà ta mới có mười bốn tuổi, thế mà bà ta cũng có thể tự tay hạ bí hương như thế cho nàng, còn dạy nàng ta cách câu dẫn nam nhân nữa. Có người nào làm mẹ như vậy chứ? Hơn nữa, Hàn Tứ tiểu thư rõ ràng cũng tự nguyện, tự làm bậy không thể sống, nàng không ra tay với Hàn Tứ tiểu thư là đã nhân từ với nàng ta lắm rồi. Chính mẹ ruột nàng ta tự tay hạ dược với nàng ta, kết quả sau đó thế nào thì cũng không liên quan đến nàng.

"Thất công tử về khách điếm Lạc Dương sao?" Trên đường vắng không người, Triệu Vân dừng bước, quay người lại hỏi. Lâu Thất nhíu mày, trực tiếp hỏi: "Ngươi và Vân Phong có quan hệ gì? Hay là nói, bản thân ngươi chính là Vân Phong?"

Triệu Vân khẽ cười một tiếng: "Sao Thất công tử lại nhìn ra được ta có quan hệ với Vân Phong?"

"Nếu ta nói chỉ là do trực giác, ngươi tin không?"

"Chẳng lẽ Thất công tử thích Vân Phong nên có trực giác với hắn?" Trong mắt Triệu Vân chợt sáng lên.

Lâu Thất cắt một tiếng: "Thích nói thì nói, hẹn gặp lại."

Nàng không do dự xoay người rời đi.

Phía sau, âm thanh của Triệu Vân nhẹ như gió bay đến: "Lâu Thất, có một ngày ta sẽ nói với ngươi."

Lâu Thất dừng lại, nhưng nàng không quay đầu, vẫy tay nói: "Vậy Vân Phong ở đó ta cũng không cần đi từ biệt nữa, ngươi nói với hắn một tiếng nhé."

Khi hắn gọi tên nàng, Lâu Thất đã chắc chắn, nếu Triệu Vân không phải Vân Phong, nhất định cũng sẽ có quan hệ thân thiết với hắn."

Thành Lạc Dương chắc hẳn sẽ có chuyện gì đó xảy ra, tuy vừa rồi sự xuất hiện của Tây Trường Ức khiến cho sự việc có chút thay đổi, nhưng nàng lại nhớ đến ánh mắt tham lam kia của Hàn gia chủ, cảm thấy ông ta chắc sẽ không chịu để yên đâu.

Phía sau có tiếng gió nhẹ đánh tới, âm thanh Triệu Vân có chút lay động: "Lâu Thất, lệnh bài này có thể hạ lệnh mở cổng thành."

Lâu Thất giơ tay ra, quả nhiên bắt được một tấm lệnh bài, nàng cúi đầu nhìn, mặt trước của nó có chữ "Lệnh", mặt sau lại có một chữ "Thúc".

"Thúc", tri phủ thành Lạc Dương, Thúc Trọng Châu.

Triệu Vân đúng là huynh đệ tốt mà, trên người còn mang theo lệnh bài của Thúc Trọng Châu nữa.

Lâu Thất nhận lệnh bài, cũng không quay đầu lại, chỉ nói một tiếng: "Đa tạ, sau khi dùng xong, ta sẽ treo nó ở bên phải tường thành cao hai thước ngoài cổng thành, Triệu công tử nhớ đi lấy về đó."

Nghe lời nói của nàng, Triệu Vân hơi ngần ra, sau đó lập tức cười lên.

"Được."

Lâu Thất vẫy tay, cả người bay về hướng cửa thành, tốc độ của nàng rất nhanh, Triệu Vân thấy còn chưa nhìn đủ bóng lưng nàng thì người đã rời khỏi tầm mắt hắn.

Trong bóng tối, hai thân ảnh vô thanh vô thức xuất hiện sau lưng Triệu Vân.

"Công tử, trong phủ nha, phu nhân đang ầm ĩ muốn vào phòng thăm đại nhân."

Triệu Vân bất đắc dĩ nói: "Tên Vân Thường này diễn trò kiểu gì lại để cho nữ nhân đó nghi ngờ chứ?"

Bóng đen phía sau không lên tiếng.

Triệu Vân lắc lắc đầu, nói: "Thôi thôi, thành Lạc Dương này sắp sửa không còn được yên ổn nữa rồi. Mấy ngày này vẫn là ta tự mình giả trang thành Thúc Trọng Châu thôi."

Xoay người, Triệu Vân đi về phía phủ đệ của tri phủ thành Lạc Dương, Thúc Trọng Châu.

Bóng đêm càng đậm hơn, tiếng xe ngựa vang lên, ngoài cổng thành, lính thủ thành hét lớn: "Người đến là ai?"

Hai xe ngựa, xe phía trước có một bàn tay trắng nõn như tuyết vươn ra, lệnh bài trong tay hiện ra trước mắt tên lính.

"Lệnh bài của đại nhân, mở cửa thành."

"Dạ!"

Thủ vệ lập tức đi mở cửa thành, hai chiếc xe ngựa lao nhanh ra ngoài.

Sau khi xe ngựa ra khỏi thành, cánh tay kia cũng giơ lên, lệnh bài tuột khỏi tay bắn ra, dính trên tường thành cao hai thước kia, cũng không phát ra một chút âm thanh nào.

Xe ngựa thuận gió lao đi, xe ngựa hôm nay tốt hơn xe ngựa đám Lâu Thất mua ở Bình Sa thành không biết bao nhiêu lần. Xe rất lớn, có thể ngồi được năm người. Hơn nữa, tay nghề khéo léo của cổ nhân đều dùng hết trên xe ngựa này, sau khi thả rèm xe xuống thì không nhìn rõ được cái bàn nhỏ bên trong, ngăn kéo ngầm được chế tạo rất tinh xảo, có mười hai cái, bên trong có đầy đủ thức ăn, y phục, dược liệu của nàng cũng được đặt bên trong, khi đóng lại nó khít lại với vách xe, hoàn toàn không nhìn ra được trong xe có ngăn kéo ngầm.

Dưới nền xe còn có một tầng chuyên để đặt lò sưởi, toàn bộ nền xe được sưởi ấm, độ ấm xuyên qua nệm dày lên, mùa đông ngồi trong xe này cũng không cảm thấy lạnh lẽo.

Quan trọng nhất là xe ngựa này khả năng chống rung, chống nước được làm vô cùng tốt, Hãn Huyết bảo mã kéo xe chạy nhanh như thế cũng không khiến người ta cảm thấy xóc nảy.

Một đường đi về hướng Bắc.

Tuy Lâu Thất không uống say, nhưng dù sao cũng đã uống rượu cả đêm, lúc này cũng có chút ngà ngà say. Nàng nằm bên trong, trên người đắp một cái chăn, Tử Vân Hồ nằm bên cạnh nàng, một người một hồ ly đều yên lặng ngủ.

Trần Thập và Lâu Tín ở hai bên trái phải cũng cầm gối ngồi dựa vào gần cửa xe nghỉ ngơi, hai người không ngủ, nhưng sợ làm ồn đến Lâu Thất cũng không dám nói chuyện.

Mọi người cứ thế đi về hướng Bắc.

Một năm nay, dân chúng trong thành Phá Vực trải qua yên ổn nhất, vì Đế Quân miễn thuế cả năm cho họ. Một năm này, cuộc sống của họ khá hơn rất nhiều. Hơn nữa, những cường hào ác bá trong thành quen ức hiếp dân chúng lúc trước cũng không dám tùy ý làm bừa nữa. Bởi vì trong thành Phá Vực đã có tướng quân, có binh sĩ, còn sắp xếp cả nha môn, giám sát ti, dân chúng có oan khuất cũng không đến mức không có nơi để báo. Nếu là trước kia họ chỉ có thể tìm thành chủ, thành chủ lại ở cao, không phải ai cũng có thể gặp được.

Thành Phá Vực cũng không phải chỉ miễn giảm thuế, mà còn lập ra rất nhiều điều lệ và chính sách cho dân, trong đó, điều mới nhất khiến mọi người hứng thú là bảng khen thưởng, tất cả người trưởng thành đều có thể tham gia, hình thức tham gia có rất nhiều, hơn nữa còn có bảng khen thưởng cho trẻ nhỏ nữa, từ người già trẻ nhỏ, ai ai cũng tích cực, kích động hắn lên. Khoảng thời gian này, thành Phá Vực náo nhiệt chưa từng có.

Bảng khen thưởng phân ra thành bảng người lớn và bảng trẻ nhỏ, nội dung khen thưởng trong bảng người lớn đương nhiên sẽ phong phú hơn nhiều. Trong đó bao gồm cả việc tìm những người dân mới cho thành Phá Vực, tốt nhất là cả nhà di cư đến, đợi khi người quản lý nhân khẩu của Phá Vực xác nhận thân phận, bối cảnh và tình hình di cư đến Phá Vực là đúng thì sẽ làm chứng từ thân phận ở Phá Vực cho hắn, sau đó người đó chính là con dân Phá Vực. Ai có thể dẫn được một nhà mấy người có già có trẻ, thì phần thưởng sẽ càng cao hơn, đương nhiên, cũng sẽ hoan nghênh những nam nhân, nữ nhân trẻ tuổi đến.

Còn có, nếu người đến Phá Vực là người có tay nghề, có tài năng, có kiến thức, hay có y thuật thì cũng sẽ có một loại phần thưởng cao khác. Thông báo của Phá Vực cũng được người phát ra như hoa tuyết, khắp thiên hạ đều lưu truyền.

Thêm vào đó, tường vây Thất thành cũng đã hoàn toàn được xây xong, giờ đây đang nhanh chóng thiết kế trong thành, cho nên cần rất nhiều người, người lao động, còn có người hiểu về chế tạo, biết bất cứ thứ gì về thiết kế sắp xếp, xử lý đường đi, hơn hết là hiểu biết về bố trí quân sự. Cho nên, trên thông báo tìm người tài khắp thiên hạ đã viết rõ, Phá Vực hoan nghênh tất cả những người có tài hoa, có tay nghề, chỉ cần họ đến, Phá Vực sẽ đồng ý cho họ có thể lấy tài năng của mình để xây nhà, mỗi người sẽ được chia một tòa nhà theo giá trị năng lực của mình, sau đó sẽ được hưởng mức thuế rất thấp.

Tất cả mọi người, dù là người có tài nhưng không gặp thời hay người bị hãm hại, cuộc sống khổ cực, tiền đồ mờ mịt, hoặc chỉ là không hài lòng với nơi mình đang ở, muốn đổi một nơi khác, muốn thay đổi cuộc sống, thì đều có thể đến Phá Vực. Một Phá Vực mới, sẽ mở ra cho mọi người một thiên hạ hoàn toàn mới. Những người có hoàn cảnh như thế nhiều không kể xiết.

Thông báo của Đế Quân Phá Vực vừa phát ra, hầu như tất cả người trong thiên hạ đều sôi trào.

Vô số người nhanh chóng chạy đến Phá Vực. Hoang Nguyên Phá Vực yên tĩnh khiến người khác cảm thấy vô cùng hoang vu trước kia, bây giờ dọc theo đường đến thành Phá Vực thường có thể nhìn thấy người qua lại, thỉnh thoảng lại có xe ngựa, xe lừa đi qua.

Tất cả mọi người ở thành Phá Vực đều bận đến mức chân không chạm đất. Trong thành, khách điếm, cửa hàng, tửu lâu cũng nhiều hơn không ít. Bởi vì không phải ai vừa đến cũng có thể đến phủ nha đăng ký, sắp xếp, người quá nhiều, mỗi ngày đều phải xếp hàng chờ đợi. Hơn nữa, những người này cũng không thể ăn uống miễn phí được, cho nên, khách điếm, tửu lâu đều chật ních.

Ngoài ra, còn có những người tò mò muốn đến xem rốt cuộc bây giờ Phá Vực đã biến hóa đến mức nào. Do thám của các nước cũng đến. Có người có chút đầu óc buôn bán thì chở những vật tư mà họ nghĩ ở Phá Vực sẽ thiếu đến để buôn bán. Những người đó cũng chiếm không ít, khiến Phá Vực càng nhộn nhịp hơn.

Thất thành được xây dựng là do có rất nhiều người đến ở, cũng vì khả năng trị quốc của Trầm Sát vô cùng mạnh mẽ, hắn cho mọi người lợi ích, hi vọng, nhưng những quy định, hình phạt hắn định ra cũng cực kỳ nghiêm khắc. Thế nên, nếu đã bước vào Phá Vực, những người này cũng sẽ bị quy định và hình phạt trói buộc, bọn họ cũng chỉ có thể thu hồi suy nghĩ đến đây tìm thế ngoại đào viên của mình, một lòng sinh sống.

Một chuyện cũng được đẩy nhanh khác đó chính là chuyện chưng binh.

Chuyện này cũng chỉ có thể giao cho Ưng đích thân giám sát.

Trước tiên, Trầm Sát cùng với Hoa Vu Tồn lập ra các loại quy định, hình phạt, trao đổi với nhau, sau đó giao cho Hoa Vu Tồn đi làm. Hắn còn muốn thảo luận với thần y lập lên Ngự y viện, còn có thiết lập quốc khố, chế độ quan chức. Từng việc từng việc như thế khiến hắn bận rộn hận không thể có thuật phân thân, có thể biến ra vô số Trầm Sát đến làm.

Thế nhưng, dù bận rộn như thế, trong đầu hắn, khuôn mặt của mỗ nữ kia càng ngày càng rõ ràng.

"Chủ tử, người đã liên tục bận rộn suốt ba đêm rồi, đêm nay hãy nghỉ ngơi sớm một chút." Nguyệt để bản tấu chương cuối cùng đã được phê duyệt xong xuống. Hôm nay là trước ngày lập quốc, công việc rất nhiều, chỉ dựa vào một mình Trầm Sát căn bản không thể ngày nào cũng phê duyệt hết một đám tấu chương cao như núi này, cho nên mấy ngày qua ngày nào hắn cũng phải sang giúp đỡ.

Đèn lồng lay động, đêm cũng đã rất khuya, thân ảnh của họ lẻ loi chiếu lên bệ cửa sổ. Nguyệt nhìn cái giường nhỏ bên cửa sổ, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh, lần đó, sau khi giải vương chú Tây Cương cho chủ tử xong, Lâu Thất mệt mỏi nằm ở đó nghỉ ngơi, ngay cả động cũng không động, giống như đã chết.