Đế Vương Sủng Ái

Chương 222

Tối đó lúc dùng cơm, Vân Phong không hề xuất hiện mà lại bảo Lạc chưởng quỹ chuyển lời giúp hắn.

"Vân công tử tạm thời có việc gấp, chưa thể dùng cơm với Thất công tử nên bảo tiểu nhân nói với Thất công tử một tiếng." Dưới ánh đèn Lạc chưởng quỹ nhìn công tử đã thay một chiếc ào dài bông màu đen, trong lòng khen ngợi một tiếng. Vân công tử tao nhã, vị Thất công tử này lại tuấn tú tinh tế.

Mặc một bộ y phục màu đen như vậy so với bộ màu trắng ban ngày còn thích hợp với nàng hơn, có thể làm nổi bật tướng mạo tuấn tú bất phàm của nàng.

"Đa tạ Lạc chưởng quỹ."

Họ ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa sổ, Trần Thập cũng biết sở thích và thói quen của Lâu Thất, món nàng gọi đều là những món ăn đặc sắc của thành Lạc Dương này mà trước đây họ chưa từng ăn chưa từng thấy ở nơi khác. Đi đến đâu ăn đến đấy, phải thưởng thức mỹ thực khắp thiên hạ, đây là lời răn của kẻ ăn hàng Lâu Thất.

Thức ăn dọn lên rất nhanh, nhìn cũng bắt mắt.

Lâu Thất phát hiện, lúc gọi món ăn ở đây ra thì trong đại sảnh náo nhiệt hơn nhiều so với lúc chiều, cứ như có người đột nhiên ở đâu chui ra vậy.

"Công tử, Vân công tử cũng thật thần bí." Trần Thập nhỏ giọng nói. Vân Phong là đại đồ đệ của Vân Hướng Dương trang chủ Vân Phong Sơn Trang, nhưng Vân Phong Sơn Trang bị người khác lẻn vào, Vân Hướng Dương chết trong ổ côn trùng, sau đó toàn bộ Vân Phong Sơn Trang đều bị hủy. Thân là đại sư huynh nhưng hắn dường như không hề để ý chút nào, hơn nữa có vẻ như hắn rất quen thuộc với thành Lạc Dương này, lại không biết đến đây làm việc gì.

Lâu Thất lạnh nhạt: "Hắn làm việc của hắn, chúng ta làm việc của chúng ta. Ăn cơm xong chúng ta sẽ đi Thịnh Dược Hàng." Mang theo nhiều dược liệu tốt như vậy, không thể lúc nào cũng mang theo người, vẫn là bán sớm một chút thì tốt hơn.

"Vâng."

Buổi tối, Lâu Thất chỉ mang theo Trần Thập và Lâu Tín, bảo bọn Đồ Bôn ở trong quán trọ nghỉ ngơi, nếu muốn ra ngoài đi dạo cũng được, chỉ cần không gây ra chuyện cho nàng.

Mấy người đó căn bản không ở lại ăn cơm, sớm đã chuồn ra ngoài rồi. Đi đường mấy ngày nay cũng khiến họ rất khó chịu, lại không quen Lâu Thất, ngoài Đồ Bôn ra thì bốn người khác ở trước mặt Lâu Thất vẫn không tự nhiên.

Nhưng họ còn chưa ăn xong thì thấy Đồ Bôn dẫn một người trong số bọn họ có biệt danh là Hầu Tử đi tới. Hầu Tử này chính là tên cao gầy nghe thấy lời Lâu Thất nói thú vị khi họ muốn cướp bóc Lâu Thất, nên đề nghị sau này ăn cướp thì làm theo lời của nàng. Bởi vì hắn gầy lại rất nhanh nhẹn nên bọn Đồ Bôn gọi hắn là Hầu Tử, tên của hắn thì lại không ai gọi.

"Công tử!"

Đồ Bôn dẫn Hầu Tử vội vàng chạy tới, bộ dạng rất lo lắng.

"Thịnh Dược Hàng hiện giờ đang thu mua thuốc với giá cao đó, giờ bên đó đang rất náo nhiệt, nghe nói là Hàn Phủ tạm thời ủy thác cho Thịnh Dược Hàng thay họ tìm năm loại dược liệu. Thuộc hạ nhìn thấy có vài người đi bán thuốc, Dược Hàng đều nói ba ngày tiếp theo không có người làm nên tạm thời không thu mua thuốc bên ngoài nữa, phải làm xong ủy thác của Hàn Phủ trước đã!"

Giọng của Đồ Bôn không hề thấp, vì vậy rất nhiều người trong sảnh đều nghe thấy.

"Cái gì? Ba ngày tiếp theo không thu mua thuốc bên ngoài? Vậy sao được, ta đến là để bán dược liệu mà!" Một tên nam nhân kêu lên một cách kinh ngạc.

"Đúng đúng đúng, ta cũng vậy, nếu ba ngày đều không thu mua thuốc, vậy há chẳng phải vẫn phải ở lại đây ba ngày ư?"

"Vị huynh đệ này, ngươi nói thử xem, có cách gì bán thuốc không?" Có người đứng lên hỏi Đồ Bôn.

Đồ Bôn không ngờ nhiều người như vậy đều nhìn mình, không còn có ánh mắt kiểu nhìn ăn mày như trước nữa, cũng không phải ánh mắt kinh sợ khi họ cướp bóc. Hắn nhìn y phục mới tinh và sạch sẽ mà bản thân và Hầu Tử đang mặc, đứng thẳng người lên, nhìn Lâu Thất một cái, thấy nàng không ngăn cản nên mới nói lớn tiếng: "Tin tức mà huynh đệ bọn tôi nghe được là Thịnh Dược Hàng hoan nghênh các vị đi nhận nhiệm vụ, giúp tìm năm loại dược liệu, bất kể cuối cùng có tìm được năm loại dược liệu đó hay không thì Hàn Phủ đều sẽ trả thù lao nhất định, cũng coi như là thay các vị gánh chi phí ăn ở tại thành Lạc Dương trong ba ngày này. Nếu tìm được dược liệu mà họ cần thì các dược liệu khác mang đi Thịnh Dược Hàng đều sẽ thu mua với giá tiền cao gấp ba lần giá ban đầu."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao, những người vốn dĩ có dược liệu muốn bán lại càng có vẻ mặt vui mừng.

Lâu Thất nháy mày, nàng cũng bội phục với thủ đoạn của Hàn Phủ và Thịnh Dược Hàng đó. Cứ như vậy, ba ngày này dù không thu mua dược liệu khác thì những người này cũng sẽ không có ý kiến, hơn nữa họ còn ra sức đi tìm năm loại dược liệu mà Hàn Phủ cần, dù tìm được một loại cũng tốt, ngay cả số dược liệu ban đầu của họ cũng có thể bán cho Thịnh Dược Hàng với giá tiền cao cấp ba lần rồi. Như thế, ba ngày này đâu còn có ai sẽ đi bán số dược liệu đó trước nữa? Dĩ nhiên là chờ xem có cơ hội kiếm nhiều hơn gấp ba không rồi.

"Vị huynh đệ này, năm loại dược liệu mà Hàn Phủ cần là gì vậy?" Lại có người hỏi.

Đồ Bôn và Hầu Tử nghe thấy câu hỏi này thì im lặng.

"Công tử, chúng tôi không biết chữ." Trước cửa Thịnh Dược Hàng, năm loại dược liệu đều đã viết rõ ràng nhưng họ xem không hiểu, vì vội về báo tin, sợ Lâu Thất bọn họ xách mấy túi dược liệu lớn đi uổng phí một chuyến nên họ cũng không hỏi người khác.

Những người khác vừa nghe thấy thì nhao nhao tính tiền đi ra ngoài.

"Đi đi đi, chúng ta tự đi xem thử."

Trong sảnh này rất nhanh đã đi hết một nửa số người."

Trần Thập không nhịn nổi ngây ra: "Không ngờ nhiều người như vậy đều là đến chỗ Thịnh Dược Hàng à."

Một ông già ở bên cạnh tiếp lời: "Giờ vẫn đang là mùa đông đó, thời gian khác người đến bán thuốc còn nhiều hơn."

"Thịnh Dược Hàng đó thu mua nhiều thuốc như vậy thì bán có hết không?"

"Tiểu huynh đệ, lời này của ngươi vừa nghe thì không giống như thường hành tẩu các nơi rồi. Đông Thanh và Bắc Thương khắp nơi đều là chi nhánh của Thịnh Dược Hàng, họ còn làm y quán, hai nước lớn nhiều người như vậy thì còn sợ không bán hết nhiều thuốc như ư?" Ông lão đó cười nói.

Lâu Thất như đang suy nghĩ gì đó. Xem ra, ở Đông Thanh và Bắc Thương, Thịnh Dược Hàng có thể nói là đứng đầu của ngành y dược rồi. Bọn họ thu mua dược liệu với giá thấp, sau đó chế thành thuốc bột thuốc viên, thông qua Dược Hành và y quán nâng giá lên một ít rồi bán ra, tuyệt đối là lời nhiều. Nếu ở hiện đại, y dược chính là món lãi kếch xù.

Nhưng mà, Hàn Phủ rốt cuộc là cần dược liệu gì mà ngay cả Thịnh Dược Hàng cũng không có cách nào lấy ra? Mà đây là việc tạm thời, có liên quan gì với Trâu đại phu đó không?

Nhớ đến việc Trâu đại phu nói nàng có bệnh không tiện nói ra lúc chập tối, Lâu Thất không nhịn nỗi nhếch khóe miệng.

"Công tử, vậy chúng ta còn đi không?" Lâu Tín hỏi.

"Đi, sao lại không đi, chúng ta cũng đi nhận nhiệm vụ, còn có thể có người giúp trả phí ở trọ mà." Lâu Thất đứng lên, lại nhìn Đồ Bôn và Hầu Tử một cái: "Các ngươi làm tốt lắm."

"Cảm ơn công tử khen ngợi!"

Đồ Bôn và Hầu Tử nghe được một câu khen ngợi của nàng thì rất vui mừng, cười rách cả miệng.

"Đi thôi, vậy thì cùng đi xem thử."

Thành Lạc Dương ban đêm quả nhiên như tưởng tượng của Lâu Thất, tất cả đèn lồng đỏ đều đã thắp sáng, chiếu trong thành trì được tuyết trắng bao phủ này, nhuộm lên cho màu trắng một lớp ánh đỏ trông rất đẹp mắt.

"Công tử, là cuối năm rồi." Đi trên đường phố, Trần Thập đột nhiên nói.

Lâu Thất hơi ngẩn ngơ, nàng cũng biết gần cuối năm rồi, nhưng Trần Thập đặc biệt nói ra như vậy thì nàng đột nhiên có chút khó chịu. Đây sẽ là năm mới đầu tiên nàng ở thế giới này, đều nói giao thừa phải ăn cơm đoàn viên, nhưng nàng đi đoàn viên với ai đây? Trước đây mấy ngày này đều sẽ không nhận nhiệm vụ, nhất định sẽ đi vào núi cùng lão đạo sĩ thối ăn cơm tất niên, năm nay lại không biết ông ấy thế nào rồi.

Sực tỉnh lại nàng nhìn thấy Trần Thập muốn nói nhưng lại thôi. "Ngươi muốn nói gì?"

"Công tử, thuộc hạ muốn nói, Đế Quân nói không chừng sẽ hi vọng có thể cùng ăn cơm năm mới với công tử." Trần Thập lấy dũng khí nói ra.

Lâu Thất nghẹn lời: "Giờ chúng ta quay về thì cũng không kịp."

Ở đây cách Phá Vực khá xa, ra roi thúc ngựa quay về ít nhất cũng phải gần bốn mươi ngày. Cổ đại đúng là đau đầu, không có xe lửa không có xe hơi không có máy bay, muốn đi một nơi đều phải tốn hơn nửa thời gian trên đường. Nàng hiện giờ lại nhớ đến cảm giác bản thân lái máy bay rồi.

Nghĩ đến đây, Lâu Thất nhớ đến Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương mà Đông Thời Ngọc tặng, trước đây Nạp Lan Họa Tâm cũng cưỡi ưng bay đi, nàng có phải cũng có thể thử không? Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương còn dũng mãnh hơn nhiều so với con ưng chết đó của Nạp Lan Họa Tâm, dáng người cũng đủ lớn, đoán chừng ngồi ba người cũng không có vấn đề gì!

Nhưng tiếc lúc nàng ra ngoài không dẫn theo.

Lâu Thất quyết định sau này tìm cơ hội đi bàn bạc với Trầm Sát, cho nàng Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương.

Trần Thập và Lâu Tín nhìn nhau một cái, cảm thấy có chút đau buồn. Thực ra họ không mong muốn cô nương nhà mình giống như người không có gốc gác như thế chút nào, họ hi vọng nàng muốn đi đâu cũng được, nhưng ít nhất xem Cửu Tiêu Điện là nhà mình, đến cuối năm thì quay về đoàn tụ cùng Đế Quân.

Người trên đường rất đông, mọi người vừa thảo luận sôi nổi vừa đi đến Thịnh Dược Hàng.

Thịnh Dược Hàng nổi tiếng, dĩ nhiên cũng sẽ nằm trên đường chính của thành Lạc Dương, đi một đoạn là đến. Quy mô của Thịnh Dược Hàng rõ ràng đều lớn hơn so với các loại tiệm ở hai bên, ba tầng lầu, trên cửa là tấm bảng rất lớn rất khí thế, bên trên có ba chữ Thịnh Dược Hàng mạ vàng lớn, góc dưới bên phải khắc một đóa linh chi điểm tô.

Lúc này ở cổng Thịnh Dược Hàng vây đầy người, phía trước dùng ba cái bàn ghép thành bàn dài, trên bàn trải vải xanh, bốn nam nhân ăn mặc giống nhau đang đứng thành một hàng, chuyên phụ trách việc đăng ký. Còn nữa sau khi đăng ký thì được người dẫn vào cửa. Trái phải đều có thị vệ rất lực lưỡng, một là để duy trì trật tự, hai là tránh có người cướp thuốc gây rối.

Lâu Thất nhìn thấy ba huynh đệ khác của Đồ Bôn cũng chen trong đám đông, nàng bảo Hầu Tử đi gọi ba người họ đến, sau khi ba người đó chạy tới thì lấy ra một mảnh thẻ gỗ đưa cho nàng.

"Công tử, chúng tôi cũng đã đi nhận nhiệm vụ."

Họ có hơi thấp thỏm, sợ Lâu Thất mắng họ tự ý hành động, nhưng họ cảm thấy nhận rồi cũng không thiệt, không nhận sợ đến lúc tới muộn thì hết rồi.

Lâu Thất nhìn một cái: "Không phải người có dược liệu mới có thể nhận thẻ này ư?" Không phải người đến mua bán dược liệu, Thịnh Dược Hàng cũng không có ngốc đưa thẻ bài cho họ để họ đi nhận không phí ăn ở. Suy cho cùng đây là một phương sách để vỗ về những người buôn dược liệu lẻ đến mua bán dược liệu.

Nghe câu hỏi của nàng, một nam nhân biệt danh Sư Gia nói một cách không ngại ngùng: "Công tử, là chủ ý của ta đưa ra, trước hết đến tiệm thuốc khác mua một ít dược thảo tới..."

Đây là bỏ tiền đi mua dược thảo, làm như dược liệu mình muốn bán, sau đó nhận được thẻ này. Lâu Thất nhíu mày, cảm thấy đầu óc người này cũng thật là lanh lợi, dù đến lúc đó họ không tìm được dược liệu mà Hàn Phủ cần, nhưng số dược liệu này ba ngày sau cũng có thể bán cho Thịnh Dược Hàng, tuy giá cả tuyệt đối thấp hơn giá họ đến tiệm thuốc nhỏ bên ngoài mua, nhưng vẫn có thể đổi phí ăn ở trong ba ngày, nếu tính như vậy thì tuyệt đối là lời rồi. Chỉ là không biết có người nào khác cũng dùng chiêu này không.