Đế Vương Sủng Ái

Chương 217

Trầm Sát liếc nhìn cô ta: "Ồ?"

Có thể được hắn tiếp lời, hai mắt Ấn Dao Phong phát sáng: "Dao Phong đồng ý dẫn theo một nghìn sáu trăm ba mươi một người của Dao Phong Trại nhập vào với thành Phá Vực..."

Cô ta còn chưa nói dứt lời, Trầm Sát đã ngắt lời.

"Ngươi có thể không đồng ý."

Khi Ấn Dao Phong còn đang sửng sốt, hắn lại tiếp tục nói tiếp: "Bổn Đế Quân có thể diệt trại."

Ba huynh muội Ấn gia đều giật mình khiếp sợ.

Ưng mỉa mai. Bại tướng mà cũng dám nói đồng ý dẫn người quy thuận, đây chỉ có thể là hành động thức thời, bảo toàn mạng sống mà thôi, sao có thể gọi là công lao.

Cô nàng này có phải điên không?

Ấn Dao Phong cắn môi: "Đế Quân, Dao Phong còn biết một tin, dãy núi gần Dao Phong Trại có mỏ vàng!"

Lần này Trầm Sát nhướng mày, có chút hứng thú.

"Ở đâu."

"Việc này chưa chắc chắn, nhưng Đế Quân có thể phái cao thủ tìm mỏ đi thăm dò..." Nói tới đây Dao Phong vẻ mặt mong chờ nhìn hắn, tin tức này có thể coi là một công lao được rồi chứ?

Mười công, cô ta nhất định sẽ lập được mười công, trở thành nữ nhân của hắn! Trở thành đế phi của Phá Vực.

"Trong Phá Vực không có cao thủ lĩnh vực này."

Trầm Sát nhíu mày.

Lúc này Ưng bất ngờ vỗ trán: "Không đúng, chủ tử, có, có người này!"

Ưng lúc này mới nhớ ra, hai ngày trước có một nhà ba người tới thành Phá Vực, nhờ lính thủ thành đưa cho hắn một bức thư, bức thư đó do Lâu Thất viết, ý trong thư là nhờ hắn chăm sóc giúp gia đình này, còn nữa, ông lão Hà Quý còn là thợ khắc ngọc, con trai Hà Khánh Niên có thể tìm mỏ, con dâu Xuân Nương có tài nấu nướng.

Bây giờ Phá Vực thiếu người, cũng thiếu người có tay nghề ở các ngành nghề vì thế những người như vậy vào thành Phá Vực đều rất được hoan nghênh. Khi đó Ưng vệ cũng rất vui vẻ, huống hồ lại là người do Lâu Thất giới thiệu tới. Nhưng vì phải đánh Dao Phong Trại, vì thế hắn vẫn chưa có thời gian đi gặp ba người nhà đó, chỉ bảo người bên dưới bố trí chỗ ở cho họ, nào ngờ, bây giờ đã có thể dùng người rồi.

Nghĩ vậy hắn cho rằng nếu như thực sự tìm được mỏ, công lao này nên ghi cho Lâu Thất mới đúng! Dù sao nếu như Hà Khánh Niên thực sự có bản lĩnh này, không cần Ấn Dao Phong phải nói tin này, hắn ta tự nhiên cũng có thể tìm được mỏ vàng!

Trầm Sát nghe hắn nói xong, sắc mặt sa sầm.

Có thư tay của nàng ta mà không lập tức nói cho hắn biết.

"Thư đâu?"

Nghe giọng hắn không vui, Ưng vệ mới giật mình: "A? Ô, ô, thư, thư ở đây." Hắn lấy từ trong ngực ra một bức thư, không chú ý tới sắc mặt Trầm Sát đã hoàn toàn sa sầm.

Bức thư đó đã bị tịch thu như vậy, cuối cùng Ưng cũng không dám đòi lại.

"Truyền gia đình ba người đó vào Cửu Tiêu Điện."

Ấn Phong Dao sững sờ nhìn Trầm Sát quay người bước đi, miệng há hốc, không nói lên lời. Đế Quân, cô ta thì sao? Công lao đâu? Không ghi một công cho cô ta sao?

...

Tuyết bay ngợp trời, trước mắt rất khó nhìn thấy màu xanh, trời đất chỉ một màu trắng toát. Đồng núi hoang vu, thời tiết này đã không còn thích hợp để ngủ ngoài trời, tối qua không tìm được sơn động nào tránh tuyết, ba người Lâu Thất lạnh tới mức suýt chút nữa biến thành người tuyết.

"Thời tiết chết tiệt. Tuyết này không biết còn rơi tới bao giờ?" Lâu Thất dắt ngựa đi một đoạn, đang định dừng lại nghỉ ngơi, họ đã phi ngựa nửa ngày được rồi, cũng cần phải để ngựa nghỉ ngơi.

Tuyết lớn thế này tới ngựa cũng không tìm được cỏ ăn, họ đã hai ngày không săn được thứ gì ngon để ăn, chỉ có thể ăn quả dại cho đỡ đói, đối với Lâu Thất không có thịt sẽ không vui, điều này đúng là ác mộng.

"Cô nương, phía trước có núi!" Trần Thập chỉ về phía trước vui mừng nói.

Lâu Thất ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hình dáng ngọn núi phía trước rất đặc biệt, giống như một cái đầu ưng, mỏ ưng vừa hay che phủ trên con đường này, giống như một nóc nhà tự nhiên khổng lồ, đoạn đường dưới mỏ ưng có phần tăm tối, chỉ là không bị tuyết phủ.

Như vậy chí ít cũng có núi che đỉnh đầu, tránh tuyết, nghỉ chân cũng được, họ sắp lạnh cứng rồi. Hơn nữa phía dưới không có tuyết nói không chừng còn có cỏ cho ngựa ăn.

"Tốt quá rồi, lên ngựa, đi mau."

Trần Thập và Lâu Tín cũng thở phào, đồng loạt lên ngựa phi đi.

Lại gần nhìn họ mới phát hiện ra "mỏ ưng" mọc ngang ra dài hơn họ nghĩ, như vậy nhìn vào, hai bên đường phía dưới quả nhiên có cỏ, vì chưa bị tuyết phủ nên vẫn có chút xanh non.

Tới đám ngựa Đạp Tuyết cũng có phần kích động.

Ba người đang định phóng ngựa tiến vào thì Lâu Thất tinh mắt nhìn thấy trên đường có một sợi vải trắng nhỏ dài, nàng lập tức quát lên: "Dừng lại!"

Cũng may Trần Thập và Lâu Tín tuyệt đối tuân lệnh nàng, nghe nàng nói dừng lại họ liền ghìm cương ngựa.

Ba con ngựa bị ghìm cương lập tức hí vang.

Trong con đường âm u do bị che khuất bất ngờ có năm sáu bướng người mặc áo da hổ bước ra, tay cầm đại đao, kẻ cầm đầu còn đội một chiếc mũ lông xám, dưới mắt có một vết thẹo, hung hãn trừng mắt nhìn họ.

"Tinh mắt gớm! Ô kìa, lại còn là ba tên tiểu tử trắng trẻo tuấn tú."

Mấy gã đàn ông sau lưng hắn cũng bật cười không mấy thiện ý.

"Xuống ngựa chơi với bọn ta nào!"

Lâu Thất xoa cằm, từ cao nhìn xuống: "Cướp sao?"

Gã đàn ông kia nói: "Ngươi cũng có thể nói là như vậy."

"Vậy thì lời thoại của ngươi không đúng rồi, không phải ngươi nên nói là cây này do ta trồng, núi này do ta mở, muốn đi ngang qua đây, phải để lại tiền lộ phí sao?"

Một gã đàn ông cao gầy của đối phương ý lên một tiếng: "Đại ca, hai câu này của hắn rất đúng, sau này chúng ta sẽ nói vậy nhé? Cảm giác rất uy phong."

Lâu Thất bật cười.

Gã đàn ông được gọi là đại ca liền giơ chân đạp gã cao gầy một cái: "Cút sang một bên!"

"Ngươi muốn cướp gì?" Lâu Thất lại hỏi, "Chúng ta nghèo lắm."

Trần Thập và Lâu Tín cố gắng nhịn cười, lúc mới đi nói là nghèo thì đúng là thật, bây giờ họ không hề nghèo. Chỉ nhìn mấy bao vải lớn buộc trên lưng ngựa của họ là biết rồi, cô nương nói vậy thực sự không thấy chột dạ sao.

Bây giờ Lâu Thất đúng là không nghèo, trên người còn có mấy chục vạn ngân phiếu đổi từ hai rương vàng trước đây, còn có mười mấy khối bảo thạch cực phẩm, trong Thần Ma Cốc còn đào được rất nhiều kỳ trân dược liệu, nàng chọn những thứ cần dùng để giữ lại, còn có bốn túi dược liệu này mang đi bán nữa. Sau khi bán sẽ là một món thu nhập lớn, đâu có thể là nghèo được.

Nếu như họ thực sự để đám sơn phỉ này cướp, bọn họ chỉ cần một phi vụ này cũng có thể về ăn tết ấm no rồi.

"Nghèo? Bắt nạt ta không nhận ra hãn huyết bảo mã sao?" Đại ca liếc mắt nhìn nàng, vung đại đao trong tay: "Mau xuống ngựa, nói ít thôi."

Lâu Thất quay đầu nhìn Trần Thập và Lâu Tín: "Gặp phải một người hiểu biết, chúng ta mau xuống ngựa thôi!"

Ba người xuống ngựa lập tức có người bước lên định dắt ngựa của họ, nhìn thấy mấy bọc lớn buộc trên lưng ngựa liền lộ ra vẻ tham lam.

Nhìn bộ dạng chỉ còn thiếu nói rằng đây chính là ba con cừu béo!

Không ngờ, ba con cừu béo trong mắt họ bất ngờ ra tay.

Gã đàn ông định lên dắt Phi Tuyết còn chưa kịp nhìn rõ xem chuyện gì xảy ra, chỉ thấy cổ áo bị túm chặt, sau đó hắn ta bay lên, cắm đầu vào đống tuyết ở bên ngoài, mồm miệng đầy tuyết.

Lâu Thất vỗ tay, lại có một gã đàn ông nữa nhào về phía nàng, nàng giơ chân lên, đạp.

Gã đàn ông đó cũng bay đi, ngã nhào vào trong một hố tuyết ở bên ngoài.

"Quả nhiên công lực đã tăng lên, tăng nhanh quá cũng là một việc đau buồn." Nàng lắc đầu thở dài. Quả nhiên Bổn Mệnh Huyết Chú lần trước là gặp họa được phúc, sau khi hấp thụ hoàn toàn Thạch Tủy Ngàn Năm, công lực của nàng đã tăng tới mức cần tăng.

Vì thế mấy người này nàng thực sự không bận tâm.

Trần Thập và Lâu Tín nghe thấy nàng nói vậy bày tỏ rất đau buồn, không được đả kích người khác như vậy chứ, cô nương!

Hai người bị đả kích, kết quả là xuống tay rất mạnh với mấy người kia, đánh cho mấy gã sơn phỉ gào thét ầm ỹ. Cuối cùng gã đại ca bắt đầu xin tha trước: "Xin ba vị thiếu hiệp tha mạng, chúng tôi chẳng qua chỉ là muốn kiếm miếng cơm ăn thôi, hoa màu đều bị tuyết phủ hết rồi, săn bắn cũng không bắt được gì, trong nhà còn có người già và trẻ nhỏ..."

Lâu Thất dùng ngón út ngoáy tai: "Gào khó nghe chết đi được. Lại đây, bổn công tử có điều muốn hỏi ngươi."

Gã đó vội vàng đội mũ hẳn hoi bước tới trước mặt nàng: "Công tử có điều gì xin cứ hỏi, tiểu nhân nhất định sẽ nói toàn bộ những gì mình biết."

"Ngươi tên là gì?"

"Các huynh đệ đều gọi tiểu nhân là Đồ lão đại."

"Sao?"

"Không, không, tiểu nhân tên là Đồ Bôn."

"Ngươi là người Đông Thanh?"

"Đúng vậy, mấy người tiểu nhân đều là người Đông Thanh."

Lâu Thất nhìn sang phía Lâu Tín, hắn liền dẫn mấy người kia qua bên này để họ ngồi xuống đất, đao của họ đều đã bị thu lại, đang cầm một thanh đao đứng quan sát. Sau đó lại nhìn gan bàn tay của Đồ Bôn: "Các ngươi cũng rất khỏe, làm nghề này mấy năm rồi? Giết bao nhiêu người rồi?"

"Công tử, chúng ta thực sự không giết người, cùng lắm chỉ đánh đuổi người đi đường đi thôi..." Đồ Bôn nhăn nhó nói.

"Cô nương, chỗ đao này còn chưa khai nhẫn, chưa từng giết người, có lẽ hắn nói thật." Lâu Tín vung đao lên.

Đao chưa khai nhẫn?

Nàng hơi bất ngờ, mấy người này nhìn rất hung ác, đi làm sơn phỉ mà lại chưa giết người.

"Cô, cô nương? Ngươi là đàn bà?"

Đồ Bôn suýt chút nữa thì nhảy phắt lên, hắn không dám tin nhìn vào Lâu Thất, ánh mắt bất giác nhìn xuống dưới.

Bốp!

Lâu Thất dùng tay đập mạnh vào đầu hắn, khiến hắn suýt chút nữa ngã gục xuống đất, đâu dám nhìn gì nữa. Nhưng hắn thực sự không ngờ rằng công tử công phu lợi hại như vậy lại là nữ cải trang nam!

"Nhà các ngươi ở đâu?"

"Làm gì có nhà, công tử, à không, cô nương, mấy người chúng tôi đều là cô nhi, hồi nhỏ từng làm ăn mày, nhưng không xin được mấy đồng, sau mới nghĩ ra cần phải chuyển nghề..."

Lâu Thất chỉ cảm thấy buồn cười, còn chuyển nghề nữa chứ, từ ăn mày chuyển sang làm sơn phỉ, vậy mà họ cũng nghĩ ra được.

"Vậy các ngươi sống ở đâu?"

"Ở đây thôi," Đồ Bôn chỉ vào vách núi phía trong, "nhìn xem, đó là hang chúng tôi đào, con đường này cũng không có mấy người qua lại, đặc biệt là trong thời tiết này, mấy anh em chúng tôi sống ở đây, chỉ cần có người tới sẽ nhân tiện đánh cướp, không có người thì cũng đành thôi."

Lâu Thất đi qua mới phát hiện ở vách núi đúng là có một cái hang do họ đào, bên trong trải tấm gỗ cho phép sáu bảy người nằm ngủ, bên trên còn vứt mấy chiếc chăn đen kịt nhìn không ra màu sắc, ngoài ra còn có bàn và ghế đơn giản làm bằng tấm gỗ, còn có vài món đồ lặt vặt, vô cùng lộn xộn, màu sắc các loại, nhưng giống như họ cướp được của người qua lại, về cơ bản không có gì đáng giá cả.