Đế Vương Sủng Ái

Chương 212

Trần Thập gật đầu: "Vốn dĩ binh khí đã vô cùng lợi hại, nhưng bảng thần khí lợi hại là bảng xếp hạng kết hợp cả binh khí và võ công của người đang sở hữu binh khí đó, có nghĩa là thanh lợi khí này, trong tay một người có thể phát huy được uy lực lớn nhất của nó. Phá Vực vốn cũng không được xếp đầu tiên, nhưng vì nó ở trong tay Đế quân, cho nên vị trí cũng tăng lên."

Lần đầu tiên Lâu Thất nghe được còn có phương thức xếp hạng như thế này, hỏi: "Vậy bảng xếp hạng này do ai lập ra? Cái này không phải hắn sẽ nắm rõ được võ công của tất cả mọi người trong lòng bàn tay sao?"

"Ừm, có thể nói như thế." Trần Thập nói: "Nhưng cũng không có người nào biết người lập ra bảng xếp hạng này là ai cả."

Lâu Tín thêm vào một câu: "Nguyệt Vệ đại nhân cũng đã từng suy đoán, bảng xếp hạng này có khả năng là Đoạn Trần Tông bên kia lập ra."

Đoạn Trần Tông?

Trong lòng Lâu Thất liền sợ hãi. Nàng đến thế giới này chưa tới hai tháng, Đoạn Trần Tông đã biết đến nàng. Cả tông trên dưới vừa muốn bắt nàng, lại muốn giết nàng. Từ đó có thể thấy, mọi người, mọi việc trong thiên hạ, Đoạn Trần Tông đều rõ như lòng bàn tay.

Lúc kiếm trong tay Nạp Lan Họa Tâm vung ra, kiếm khí màu trắng liền đan lại thành một hình vẽ phức tạp. Khi cổ tay nàng ta rung lên, thân kiếm cũng rung lên phát ra tiếng phượng kêu, đây có thể cũng là nguyên nhân thanh kiếm này có tên như vậy. Thanh kiếm này, dù là bề ngoài hay quá trình vung kiếm thì ánh sáng và âm thanh của nó đều rất rực rỡ, tráng lệ, có thể khiến trong lòng đối thủ ít nhiều có chút áp lực. Thế nhưng, Lâu Thất lại không thích thanh kiếm này, nó phù hợp với Nạp Lan Họa Tâm hơn, vẻ phô trương cũng lớn, thực lực cũng cao.

Nhưng thực tế còn không bằng Phá Sát của nàng, à không, Phá Sát của Trầm Sát.

Xem ra Phá Sát ở trong tay nàng cũng hơi lãng phí, nếu thực sự đưa cho nàng, địa vị đứng đầu của Phá Sát có thể không giữ được rồi.

Cũng may nàng có được Hắc Kim Đằng Vương, theo dự định của nàng, nếu có thể tìm được người chế tạo giỏi, nàng tin đến lúc đó, binh khí của nàng cũng không phải sẽ quá kém.

Trong lúc họ nói mấy câu như thế, Nạp Lan Họa Tâm đã ép lùi được con mãnh thú kia, danh hiệu thiên tài võ học của Vấn Thiên Sơn xem ra cũng không phải giả.

Mãnh thú kia liên tục lùi về sau, cũng đã lùi đến cách chỗ Lâu Thất không xa. Lúc này, trên người nó không có sương mù bao phủ, dưới khoảng cách như thế, Lâu Thất có thể nhìn thấy hình dáng của nó, lực chú ý của nàng lại rơi vào trên chân nó.

"Ta biết làm sao để nhổ cây Tam Hàn Thu Giao kia ra rồi." Ánh mắt Lâu Thất sáng lên.

Sao con mãnh thú này lại xuất hiện ở đây? Sao nó lại muốn ăn Tam Hàn Thu Giao? Mọi vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc với nhau, mỗi sự vật tồn tại đều có đạo lý riêng của nó.

"Ta dụ mãnh thú qua đây, các ngươi hãy giết nó."

Trần Thập và Lâu Tín còn chưa rõ rốt cuộc nàng muốn làm gì thì Lâu Thất đã lấy thuốc bột ra, vẩy lên trên người mình, sau đó nàng vô thanh vô thức lẻn qua đó, thoáng một cái lướt qua trước mặt con mãnh thú kia.

Loại thuốc bột trên người nàng chính là loại thuốc dùng để bắt thú, dược liệu lấy từ Thần Ma ốc, có hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với thuốc bột trước kia nàng điều chế. Quả nhiên, con mãnh thú kia lập tức nhào đến chỗ nàng.

Lâu Thất dụ nó chạy xa một chút, rồi cùng Trần Thập, Lâu Tín, ba người hợp lực giết nó. Không ngờ, trước khi chết, con mãnh thú lại điên cuồng nôn mửa, nôn ra một đống tay chân đứt đoạn, cả xương tay xương chân gì đó cũng nôn ra, thiếu chút nữa khiến Lâu Thất buồn nôn đến mức ói theo.

Thế nhưng, trong những đoạn xương tay, chân bị đứt kia, có một hạt châu phát ra ánh sáng màu lam, hạt châu này cũng không bị dính một chút bẩn nào.

"Lam Hải dạ minh châu!" Lâu Tín kinh ngạc hô lên.

"Không ngờ con mãnh thú này ngay cả hạt châu cũng nuốt. Nghe nói Lam Hải dạ minh châu có khả năng tránh nước, xem ra là thật." Trần Thập chịu đựng cảm giác buồn nôn, đi đến nhặt Lam Hải dạ minh châu lên.

Chắc là ở quanh hạt châu có một lớp chất gì đó mang theo từ trường, có thể tránh được chất lỏng. Cho nên, sau khi bị con mãnh thú nuốt vào nó cũng không bị dính các loại dịch vị, máu huyết gì đó.

"Cô nương, có lấy không?" Trần Thập cầm túi nước rửa viên châu, giơ đến trước mặt Lâu Thất. Có thể nàng sẽ ghét bỏ thứ trong bụng mãnh thú nhổ ra a.

Không ngờ, Lâu Thất lại buồn bực hỏi ngược lại: "Đương nhiên, sao lại không muốn chứ? Sau khi mang ra ngoài, có thể đem đi bán, trăm vạn lượng hoàng kim đó, ha ha, bản cô nương phát tài rồi."

Nàng cũng có chút ghét bỏ thứ này, hơn nữa, nó lại là của Nạp Lan Họa Tâm nữa, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng nếu có thể bán đi đổi thành ngân phiếu hoặc vàng thì nàng cũng không chê. Lộ phí du lịch sau này của nàng có rồi. Hơn nữa, tìm người chế tạo kiếm khí cho nàng cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền nữa, một khoản tiền bất ngờ rơi xuống này đúng là tới rất đúng lúc.

Kẻ ngốc mới không cần.

Trần Thập lập tức nhét hạt châu vào tay nải trong y phục của mình, gói kỹ không để lộ ra ánh sáng của nó. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy vận may của cô nương nhà mình rất tốt, lúc ở Khánh Vương phủ ở Kim Châu, hắn cũng cõng được hai rương vàng ra ngoài, nhưng lại bị Nguyệt Vệ sung công, sau đó là ở cánh đồng hoang Phá Vực lấy được bảo vật trong khố phòng của Độc Nhãn làm đại lễ tặng cho Đế quân, hắn cũng chỉ lấy được hai rương vàng. Bây giờ lại bỗng nhiên lấy được Lam Hải dạ minh châu này, có thể đổi được trăm vạn lượng hoàng kim đấy.

Nghĩ đến đây, Trần Thập lại thấy Lâu Thất rút Phá Sát ra, chém vào hai chân trước của mãnh thú kia cắt ra, rắc vào một ít thuốc bột cầm máu.

"Cô nương, người là..."

"Nếu ta đoán không nhầm thì con mãnh thú này không sợ hàn khí của Tam Hàn Thu Giao." Lâu Thất đưa Phá Sát cho Lâu Tín, nói: "Lột lớp lông màu vàng trên thân nó ra đi."

"Dạ." Lâu Tín lập tức nghe theo, đi xử lý.

Họ nhanh chóng chạy trở về, quả nhiên thấy Nạp Lan Họa Tâm vẫn không thể nhổ được Tam Hàn Thu Giao ra. Nhưng cảnh tượng họ nhìn thấy lại vô cùng thê thảm, xung quanh đều là thi thể thị vệ, thị nữ của Nạp Lan Họa Tâm, bọn họ đã chết sạch, thi thể bị nàng ta xếp thành một vòng chỉ để kê chân cho nàng ta, chỉ vì kê chân, kê chân.

Bóng đêm càng tối hơn, khí độc cũng tản ra vài phần, phân tán ra xung quanh, viên Lam Hải dạ minh châu lại đơn độc phát ra ánh sáng lạnh lẽo, làm xung quanh tăng thêm vài phần u ám.

Lá gan Nạp Lan Họa Tâm cũng rất lớn, người bên cạnh chết nhiều như thế, trong cốc chỉ còn lại một mình nàng ta, nàng ta lại vẫn có thể giẫm lên thi thể thị vệ của mình mà tiếp tục tìm biện pháp.

Cảnh tượng này khiến Trần Thập và Lâu Tín không nhịn được phải rùng mình một cái.

Tay Nạp Lan Họa Tâm quấn một lớp vải rất dày, nhưng làm như vậy rõ ràng cũng không có tác dụng gì.

"Cô nương, giờ chúng ta trực tiếp qua đó sao?"

"Không, không nên để nàng ta biết chúng ta lấy đồ đi, nếu không, trên đường quay về Phá Vực, nàng ta nhất định sẽ phái người ngăn chặn chúng ta." Lâu Thất lắc đầu nói, trong mắt nàng hiện lên một tia giảo hoạt: "Ngươi cứ đợi đi, lúc này nàng ta không có cách nào, nhất định sẽ đi hỏi Vấn Kiếm và Vấn Mặc."

"Nhưng Vấn Kiếm và Vấn Mặc đã chết rồi a."

"Nàng ta cũng không biết họ đã chết, chắc chỉ cho rằng bị mãnh thú tập kích ngất đi thôi. Bất kể thế nào thì nàng ta cũng phải đi tìm họ, dẫu sao Vấn Kiếm và Vấn Mặc cũng là thị vệ mang chữ Vấn, bình thường chưa chắc có lúc nàng ta không nhờ cậy vào họ."

Quả nhiên, bọn họ đợi một lát thì Nạp Lan Họa Tâm cắn răng đi về phía lúc trước nghỉ ngơi của họ.

Lâu Thất lập tức nói: "Hành động."

Lâu Tín ở tại chỗ chờ đợi, Trần Thập cầm miếng da lông kia, còn Lâu Thất cầm hai chân của con mãnh thú kẹp vào hai bên Tam Hàn Thu Giao, nhổ lên, quả nhiên là nhổ được. Trần Thập lấy mảnh da lông kia bọc lấy, không cảm thấy một chút khí lạnh nào. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nếu không phải không sợ hàn khí của Tam Hàn Thu Giao thì sao mãnh thú kia có thể muốn đến đây ăn nó chứ.

Tiếc là Nạp Lan Họa Tâm lại không nghĩ đến điều này.

Trần Thập và Lâu Tín ngày càng sùng bái Lâu Thất.

Sau khi thuận lợi lấy xong Tam Hàn Thu Giao, ba người họ lập tức bay nhanh rời khỏi nơi này. Lâu Thất còn muốn đi tìm Kim lão nữa, nếu không nàng sẽ còn phải dùng khuôn mặt già nua này mất.

Cũng không biết cuối cùng hắn muốn tìm cái gì mà lúc trước bóng dáng của mấy tên thị vệ mang chữ Vấn lại lóe lên ở thác nước a. Nàng ta có tám tên thị vệ mang chữ Vấn, Vấn Kiếm là người dẫn đầu nhưng bây giờ hắn đã chết ở chỗ này, có ấn Vấn Cầm cũng lành ít dữ nhiều.

Chuyến đi lần này, nàng ta tổn thất quá lớn rồi.

Nạp Lan Họa Tâm đứng ở đó ngây ngẩn, hít sâu mấy cái, lúc này mới trở lại chỗ Tam Hàn Thu Giao sinh trưởng. Chỉ có thể dựa vào mình nàng ta tiếp tục nghĩ cách thôi.

Tầm mắt Nạp Lan Họa Tâm nhìn qua chỗ Tam Hàn Thu Giao, sau đó, cả người nàng ta sững lại như bị sét đánh.

Tam Hàn Thu Giao đâu?

"Là kẻ nào?"

Nạp Lan Họa Tâm bỗng nhiên cao giọng hét lên. Cả người nàng ta run rẩy, căn bản không có cách nào chấp nhận sự thật này. Nàng ta đã mất đi nhiểu thủ hạ như thế, còn mất một viên Lam Hải dạ minh châu, kết quả là Tam Hàn Thu Giao lại biến mất, biến mất rồi.

Xung quanh một mảnh im lặng, ngay cả dã thú cũng không tiếp tục gầm rú nữa.

Trong không khí cũng vẫn còn mùi máu tươi nhàn nhạt, đó là máu những thị vệ, thị nữ đã chết của nàng ta.

Lúc này, Nạp Lan Họa Tâm mới nghĩ đến, tuy nàng ta đã đánh lui con mãnh thú kia, nhưng không cam đoan nó sẽ không quay trở lại nữa. Sao nàng ta có thể rời khỏi chỗ này chứ?

"Đáng chết, đáng chết."

Nạp Lan Họa Tâm không khống chế được ngửa mặt lên trời hét to. Ngực nàng ta như có một luồng khí chặn lại khiến nàng ta không thể thở nổi. Đây là lần đả kích lớn nhất và thất bại nặng nề nhất mà Nạp Lan Họa Tâm gặp phải trong suốt hai mươi năm qua.

Nhưng, nàng ta lại không biết phải đi tìm ai để trút giận.

Nạp Lan Họa Tâm vô cùng căm hận, tay vô thức dùng sức nắm lại thật chặt, còn dùng nội lực mà nắm lại. "Bốp", nàng ta cúi đầu nhìn, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Dưới cơn tức giận, nàng ta lại bóp nát viện Lam Hải dạ minh châu đang cầm trong tay.

Bóp nát rồi!

Lam Hải dạ minh châu trị giá trăm vạn lượng hoàng kim, một viên bị mãnh thú nuốt, một viên lại bị nàng ta bóp nát.

Chuyến đi này, nàng ta đã tổn thất bao nhiêu?

"Phụt."

Cuối cùng Nạp Lan Họa Tâm cũng không nén được nữa, phun ra một ngụm máu.

Lâu Thất và Trần Thập, Lâu Tín sử dụng khinh công đến mức cao nhất, lúc trời vừa sáng, cuối cùng cũng đến được dưới thác nước.