Đế Vương Sủng Ái

Chương 201

Vốn dĩ hoa mây là chùm hoa màu trắng, được kết thành từ rất nhiều tơ hoa nhỏ như dây tơ, sương mù này vốn cũng phải là màu trắng, ở giữa ít nhiều sẽ bay ra một ít tơ hoa nhỏ, nhưng nàng vừa định thần nhìn thì phát hiện những thứ có hình dạng tơ đó đâu phải là tơ hoa?

Đó rõ ràng chính là từng con sâu nhỏ như sợi tóc màu trắng!

Những con sâu đó nhả ra tơ nhỏ dài, từ trên cây hoa rũ xuống, đung đưa nhè nhẹ giữa không trung, ngay ở trước mặt nàng có thể nhìn thấy được ít nhất có mười mấy hai mươi con!

Nàng đi một bước, những con sâu đó đều sẽ né ra để tránh nàng, bởi vì nàng đã uống Ma Ly Đảm, có thể đẩy lùi bách trùng. Nhưng bọn Trần Thập thì sao? Họ không uống Ma Ly Đảm thì làm sao đây?

Nàng có thể tưởng tượng, vừa vào rừng hoa mây này, tất cả bọn họ sẽ rơi vào trong rừng sâu! Những con sâu đó sẽ rớt lên đầu của họ, chui vào giữa tóc, rớt vào trong cổ áo, chui vào trong cơ thể. Những con sâu nhỏ như thế này gần như có thể trực tiếp chui vào lỗ chân lông hơi lớn một chút.

Khi vô số những con sâu dày dặc nhỏ xíu như thế này chui vào trong cơ thể, tan vào trong máu thì có tìm cũng không tìm được, đuổi cũng đuổi không ra!

Mà những con sâu này vào đến trong cơ thể sẽ như thế nào thì Lâu Thất không hề biết, nhưng có thể tưởng tượng ra được, chắc chắn sẽ không để người ta dễ chịu!

Lâu Thất hoảng lên, trong mấy ngày vào Thần Ma Cốc thì đây là lần đầu nàng hoảng loạn.

"Trần Thập!"

"Lâu Tín!"

Bản thân nàng sẽ không xảy ra chuyện, nhưng hai người Trần Thập và Lâu Tín nếu có chuyện thì có khác gì với việc bản thân nàng gặp chuyện chứ?!"

"Vấn Kiếm? Vấn Thư?"

Xung quanh vẫn là một vùng vắng vẻ yên tĩnh, không có ai trả lời nàng.

Mặc cho Lâu Thất có thông minh có lý trí mấy đi nữa, lúc này cũng cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.

Không thể hoảng loạn, không thể hoảng loạn. Càng những lúc như này thì càng phải bình tĩnh, nếu không nàng sẽ không cứu nổi Trần Thập và Lâu Tín. Lúc này có hối hận rằng không nên vào rừng hoa mây này thì cũng không có ý nghĩa gì nữa, nàng sẽ không lãng phí thời gian vào việc đó.

Lửa.

Đúng, vẫn nên dùng lửa thôi.

Nhiều hoa tựa như bông vải thế này, đốt lửa lên nhất định rất dễ, những con sâu này nhỏ như thế, một mồi lửa thì có thể đốt được rất nhiều.

Lâu Thất lập tức lấy đá đánh lửa ra, châm lửa về phía một cây hoa ở bên cạnh.

Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là lửa đó lại không thể cháy lên được!

Lâu Thất vỗ trán, những hoa mây này đều đã hút nước sương nhiều như vậy, nước sương đều đã có thể tỏa ra thành sương mù rồi, chứng tỏ cả đóa hoa đều ướt sũng! Thử nghĩ một chút, hoa bông ướt hút đầy nước sẽ dễ cháy lên như vậy ư?

"Chết tiệt!"

Cách đốt lửa không thể thực hiện được, nàng phi thân nhảy lướt lên một cây hoa, đứng ở trên đó nhìn, sương mù bên trên chỉ hơi mỏng một chút nhưng vẫn không nhìn thấy bên dưới.

Trần Thập bọn họ sao không phát ra một chút tiếng động nào thì đã lạc nàng rồi? Bốn người Kiếm, Cầm, Thư, Mặc cũng không thể không phát ra một chút tiếng động nào được.

Trừ phi, trong rừng hoa này đã bố trí trận pháp, không lâu sau khi vào rừng, họ đã vào trong trận pháp này, trận pháp đã ngăn cách tất cả mọi người rồi.

Lâu Thất xuống dưới mặt đất, ép buộc bản thân bình tĩnh một chút, bình tĩnh thêm một chút.

Thanh Phong Quyết.

Nàng nhớ tới một chú quyết mà trước đây nàng chưa từng thành công. Thanh Phong Quyết, nói cho cùng là một chú quyết đốt nội lực, bởi vì gió không phải tự dưng mà có, là đem nội lực của bản thân chuyển thành gió, do bản thân điều khiển hướng gió, kích thước của gió. Ở hiện đại lúc thực hiện nhiệm vụ ở trên núi lửa, nàng từng nóng đến sắp chết, muốn thử Thanh Phong Quyết này nhưng nội lực của nàng không đủ, căn bản không thể kết quyết thành công.

Hiện giờ nàng lại muốn thử xem, bởi vì sau khi đã uống Thạch Tủy ngàn năm thì nội lực của nàng đã tăng lên rất nhiều, không thể so sánh với trước đây. Mười ngón tay của Lâu Thất nhanh chóng kết quyết, nội lực phải kiểm soát tốt đến mức mỗi ngón tay hòa hợp vào mỗi một thế tay, nàng có thể cảm nhận được nội lực cuộn trào mãnh liệt.

Gió nổi lên trên mặt đất, hất tóc của nàng lên.

Được rồi!

Trong mắt Lâu Thất lộ ra vẻ vui mừng, hai cánh tay vung lên, một luồng gió mạnh lấy nàng làm trung tâm quét mạnh ra xung quanh, nơi mà gió lốc đi qua thì sâu tơ ào ào thổi xuống, sương mù tan đi, thậm chí ngay cả cây hoa xung quanh cũng ngã rạp một vùng. Lấy nàng làm trung tâm, xung quanh cây hoa ngã xuống một vòng tròn, ngay tức khắc tầm nhìn trước mắt đã rộng rãi hơn nhiều, cũng có thể nhìn được rõ tình hình xung quanh rồi.

Một mảnh góc áo nhanh chóng lướt vào sau một cái cây ở nơi không xa.

Thần sắc Lâu Thất lạnh lùng, khinh công cộng thêm thế gió khiến nàng lướt đến cạnh cái cây đó với tốc độ kinh người. Nàng giơ tay tóm lấy, kéo người nấp sau cây ra, trong chớp mắt ném lên trên đất.

Một khuôn mặt xa lạ, không phải bốn người Kiếm, Cầm, Thư, Mặc, càng không phải Trần Thập và Lâu Tín.

Nhưng y phục đang mặc chính là trang phục của thị vệ Vấn Thiên Sơn.

"Nói, hai thị vệ của ta ở đâu?" Ánh sáng lạnh lóe qua, Phá Sát chặn ngay yết hầu của tên đó.

"Không biết."

"Ta thấy ngươi là muốn chết."

Lời của nàng còn chưa nói xong, khóe miệng người đó đã tràn ra một vệt máu, Lâu Thất nói thầm không hay nhưng đã muộn một bước, hắn đã cắn vỡ thuốc độc tự sát rồi.

"Chết tiệt!"

Lâu Thất trước giờ chưa từng cảm thấy thất bại như vậy. Nếu nói nàng hiện giờ vẫn không biết đây là cái bẫy mà Nạp Lan Họa Tâm lại lần nữa gài cho nàng, vậy thì nàng cũng đã sống uổng phí nhiều năm quá rồi!

"Còn không ra, vậy bổn cô nương sẽ hủy cả cánh rừng hoa mây này!" Nàng không tin chút võ công như vậy thì họ có thể trốn được đi đâu!

Thanh Phong Quyết lại sử dụng lần nữa, nội lực hóa thành gió, hết trận này đến trận khác xuất hiện, những nơi gió đi qua thì là một vùng sáng sủa. Không bao lâu, lại có một người bị tóm ra, lần này Lâu Thất đã có chuẩn bị, đâu còn có thể để hắn lại uống độc tự sát. Nàng lập tức dùng Phá Sát nạy răng giấu độc đó trước tiên, người đó miệng đầy máu, lộ ra vẻ kinh hãi.

"Có phải Nạp Lan Họa Tâm phái các ngươi đến không?"

"Phải thì đã sao, không phải thì đã sao?" Tên đó vẫn cứng miệng.

"Vấn Kiếm, Vấn Thư đi đâu rồi?"

"Không biết."

Lời này đã chứng thực điều trong lòng Lâu Thất nghĩ, nàng lạnh lùng nói: "Hai thị vệ của ta ở đâu?"

"Có bản lĩnh thì ngươi tự tìm họ ra."

Lâu Thất không phí lời với hắn nữa, Phá Sát vút qua, trực tiếp gọt một mảng thịt trên mặt đối phương. "Á!" Tên đó hoàn toàn không ngờ Lâu Thất đột nhiên ra tay hành hình, một tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt làm kinh động vô số chim đang đậu ở phía xa.

"Có gì muốn nói không?" Lâu Thất hỏi.

Tên đó thở hổn hển muốn kìm nén cơn đau ở trên mặt, giận dữ trừng Lâu Thất hừ một cái: "Tiện nhân độc ác."

Sắc mặt Lâu Thất lạnh tanh, mắt không hề chớp một cái, lại vung chủy thủ lần nữa, lần này trực tiếp gọt mất bả vai bên trái của tên đó! Máu tươi phun thẳng ra, tên đó đau đớn gần như sắp ngất.

"Có gì muốn nói không?" Lâu Thất lại hỏi.

Tên đó cắn chặt răng, ánh sáng lạnh lại nổi lên, lần này Lâu Thất gọt mất một mảng thịt lớn ở cánh tay của hắn, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.

"Đao tiếp theo ta sẽ cắt thứ quan trọng nhất của ngươi." Nàng hơi nheo mắt nhìn chỗ đó của tên này, ánh mắt lạnh lùng vô tình khiến tên đó kẹp chặt hai chân một cách vô thức. Nữ nhân này mới đầu rõ ràng vẫn là một nữ tử xinh đẹp, sao đột nhiên lại hóa thân thành ma nữ tanh máu rồi?

Nhưng hắn biết nàng chắc chắc sẽ làm ra được.

Một nam nhân mất đi thứ quan trọng nhất có nghĩa là gì thì ai cũng biết.

"Ta nói ta nói!" Nam nhân đó nén đau túm chặt của quý, lo sợ lỡ như nói không hợp ý thì Lâu Thất sẽ vung đao.

"Bọn ta đánh trận ở đây có bốn người, mục đích của Vấn Kiếm bọn họ là đi theo bên cạnh một thị vệ của ngươi, bảo vệ hắn không xảy ra việc gì, mục đích của người còn lại là theo dõi các ngươi, không để các ngươi ra khỏi rừng!"

Không phải nói nhiều nữa, người họ muốn giết là nàng và Trần Thập.

Giống với kế sách của Nạp Lan Họa Tâm mà nàng từng phân tích trước đây. Muốn nàng chết, chết trong Thần Ma Cốc này, nhưng vẫn phải để lại người ở bên cạnh nàng để làm chứng rằng cái chết của nàng không liên quan đến người khác.

Còn cả bốn người Kiếm, Cầm, Thư, Mặc, chẳng qua là muốn dụ nàng vào rừng hoa mây này và nhìn nàng với Trần Thập chết, hai người khác thì phải bảo vệ Lâu Tín. Đến lúc đó, Lâu Tín sẽ hoàn toàn tin tưởng họ, bởi vì ở trong rừng họ đã phải liều mạng cứu hắn! Nếu nàng và Trần Thập đều chết rồi, Trầm Sát nhất định sẽ bảo Lâu Tín về Cửu Tiêu Điện, đến lúc đó hai người này dĩ nhiên sẽ theo đó mà ở lại Cửu Tiêu Điện, trở thành trinh thám mà Nạp Lan Họa Tâm sắp đặt vào trong!

Không đúng, việc Nạp Lan Họa Tâm kia hợp tác với giáo chủ Âm Nguyệt thì giải thích thế nào?

Trong lòng Lâu Thất thót lên, có lẽ đoán chừng Lâu Tín sau khi chứng thực nàng chết ở trong Thần Ma Cốc thì bản thân cũng sẽ chết! Nạp Lan Họa Tâm sẽ không cho hắn cơ hội nói xấu cô ta!

Hiện giờ nàng thậm chí còn nghi ngờ, giáo chủ Âm Nguyệt đó có phải là chết thật rồi không, hay là phối hợp với họ diễn một màn kịch!

Lâu Thất cắn răng, được, được lắm.

Nàng vốn dĩ cũng không phải hoàn toàn tin tưởng bốn người Kiếm, Cầm, Thư, Mặc, cho đến khi họ dẫn đường, quả thực là đuổi đến thấy được tung tích của Nạp Lan Họa Tâm nên nàng mới bằng lòng theo họ vào rừng hoa mây. Hơn nữa rừng hoa mây này lúc mới đầu nàng quả thực không cảm nhận được có gì không ổn.

Nàng đã đánh giá thấp Nạp Lan Họa Tâm rồi.

"Viên thuốc màu trắng đó có hiệu quả gì?" Lâu Thất sa sầm mặt, vẻ u ám được nàng áp chế xuống lại sắp xuất hiện.

"Đó, đó là..." Vẻ mặt tên nam nhân nhìn nàng một cách sợ hãi: "Kết tinh mật hoa mà sâu hoa mây thích nhất, sau khi uống sẽ thu hút sâu hoa mây chui vào cơ thể."

Được, được lắm.

"Sâu hoa mây chui vào cơ thể sẽ thế nào, có cách nào loại bỏ không?" Nàng không thể không hỏi cái này, bởi vì nàng không hề biết thứ này, lúc này nàng không dám tin Lâu Tín sẽ không sao, hắn chắc chỉ là chết muộn hơn Trần Thập một chút.

"Sâu hoa mây thấy máu sẽ trở thành sâu huyết, sau ba ngày kết thành tơ sâu huyết, tơ sâu sẽ từ trong lỗ chân lông chui ra, thành hàng ngàn hàng vạn sợi, lấy người làm kén, sau một trăm ngày..."

"Sau một trăm ngày thì thế nào?" Lâu Thất chống Phá Sát ở trên bụng dưới của tên nam nhân đó, hỏi lạnh lùng.

Toàn thân tên đó run rẩy, nói với giọng run sợ: "Một trăm ngày sau những tơ sâu đó sẽ tróc hết da thịt máu của người, chỉ còn trơ lại khung xương."

Giáo chủ Âm Nguyệt!

Lâu Thất lập tức đã hiểu ra, đây mới là thứ mà Nạp Lan Họa Tâm hứa cho giáo chủ Âm Nguyệt! Khung xương của nàng và Trần Thập! Tối hôm qua nàng đã phát hiện, thực lực của những cốt binh đó có mạnh có yếu, nhưng về tổng thể thì đều không cao, đây có thể là bởi vì tu vi của bản thân người này trước khi chết không cao! Còn người tu vi cao thì giáo chủ Âm Nguyệt không dễ gì thu phục được để chế thành cốt binh!

Nàng và Trần Thập, hai người ít nhất có thể giết nhanh một đám cốt binh đó của cô ta trước đó!

Nếu đem hai người họ chế thành cốt binh, lấy một địch trăm thì không dám nói, nhưng một địch mấy chục người thì vẫn có thể được!

Sau khi hiểu rõ được những vấn đề phức tạp trong đó, Lâu Thất đã thật sự muốn giết Nạp Lan Họa Tâm.

Nữ nhân đó vô cùng xinh đẹp nhưng lại mang một trái tim độc địa! Quả đúng là độc ác! Họ vốn không thù không oán, chỉ vì một nam nhân, chỉ vì đố kỵ mà lại muốn hại nàng đến kết cục đó!