Mũi tên của hắn dời khỏi mục tiêu, liếc mắt về phía Lâu Thất, Lâu Thất quát lớn một tiếng: "Phạm trưởng lão, cứu ta!" Sau đó thân hình lóe lên, nhanh chóng chạy tới sau lưng ông.
Mũi tên của Độc Nhãn bắn ra không chút do dự, men theo bóng người của nàng, chuyển động lần nữa, một tiếng "vù" xé không bay tới, lực đạo mạnh mẽ bắn thẳng đến trước mặt Phạm Trường Tử.
Phạm Trường Tử vô cùng tức giận. Thứ nhất là giận Lâu Thất, ông vốn muốn nàng chết, nhưng hiện giờ lại phải bảo vệ nàng. Hai, là giận Độc Nhãn, cứ nhắm vào ông như vậy, thật sự coi ông là kẻ tầm thường sao?
Lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Lâu Thất, sát khí của ông nổi lên, nội lực khiến cho cổ tay áo lay động, quát to một tiếng, hai chưởng hợp lực lại, kẹp chặt mũi tên đang bay tới trước mặt. Lực đạo của mũi tên kia thật sự quá mạnh, tuy bàn tay ông có nội lực che chở nhưng vẫn bị trầy một lớp da, đau đớn khó chịu. Cảm giác đau này không phải đau đớn về thể xác mà chính là đau đớn về tinh thần, bởi vì đây chính là đánh vào mặt ông. Đường đường là trưởng lão của Vấn Thiên Sơn mà lại bị một tên đạo tặc ép tới trình độ như vậy. Lâu Thất nói đúng, nếu chuyện này truyền đi thì không chỉ mất hết mặt mũi của Vấn Thiên Sơn, mà bản thân ông cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh hết đường chối cãi...
Đương nhiên, còn cả đống kho báu kia nữa, muốn ông buông tha như vậy là chuyện không thể nào.
"Là các ngươi ép lão phu!"
Phạm Trường Tử hét lớn một tiếng, sau đó rút ra một cây roi màu đen từ bên hông. Roi kia rất kì quái, màu đen cũng không phải sắt, chỉ là một vật thô ráp xù xì. Khi Nạp Lan Tử Lâm nhìn thấy cái roi đó sắc mặt lập tức thay đổi, Lâu Thất thấy vậy cũng tránh xa một chút.
Chỉ thấy cổ tay Phạm Trường Tử khẽ động, roi kia biến thành một cái côn thẳng tắp, hai tay ông lại chuyển động lần nữa, trên thân côn bắn ra vô số kim châm. Những kim châm kia lóe ra ánh sáng màu xanh lam, rõ ràng là kịch độc. Ngay khi nàng cho rằng như vậy là xong rồi thì cổ tay Phạm Trường Tử lại run một cái, cây côn đó lại xuất hiện một mũi thương nhọn, cũng chứa kịch độc.
"Là các ngươi ép lão phu!" Ông lại nói một câu, vung trường thương quay vòng tròn. Trường thương xé rách quần áo của hơn mười người, rạch vào da thit bọn họ, trên thân trường thương kéo theo vô số da thịt. Mặc dù cũng không tính là trọng thương nhưng bọn họ lập tức phát hiện miệng vết thương đã nhanh chóng tê cứng lại, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lan ra toàn thân, hơn mười người lập tức ngã xuống.
Một màn như vậy khiến cho những người không sợ chết cũng cảm thấy sợ hãi, theo bản năng lui lại một bước. Mũi tên của Độc Nhãn đã nhắm vào ngay cánh tay ông, bắp thịt trên cánh tay ông gồng lên, lần này bắn liên tiếp ba mũi tên.
Phạm Trường Tử hừ một tiếng, cổ tay khẽ động, trường thương nhanh chóng khôi phục lại thành roi, đánh về phía ba mũi tên kia.
Hai người đấu sinh tử ở bên kia, Lâu Thất ở bên này bắt đầu lên tiếng kêu: "A! Nạp Lan công tử, cứu ta, nguy hiểm quá!"
"Phạm trưởng lão mau giết hắn đi, đến lúc đó không ai truyền chuyện này ra ngoài nữa, cả kho báu kia đều là của ngươi!"
Dưới sự cổ vũ của nàng, đừng nói Phạm Trường Tử, ngay cả Nạp Lan Tử Lâm cũng bắt đầu giết người một cách mù quáng. Mà nàng chỉ thỉnh thoảng mới xuất thủ đánh ngã một, hai tên...
Máu ngập trời, tiếng kêu thảm thiết vang vọng, tay chân đứt lìa bay tứ tung khắp nơi.
Một đêm này, núi Mãnh Hổ như biến thành địa ngục.
Một đêm này, Phạm Trường Tử và Nạp Lan Tử Lâm giết người một cách mù quáng. Giết xong người trong vườn hoa, tiếp tục giết lính gác bên ngoài, thậm chí có mấy người muốn chạy xuống núi cũng bị binh khí của Phạm Trường Tử tiêu diệt, hầu như không có ai sống sót.
Mùi máu tanh bao phủ khắp Mãnh Hổ Sơn, tuy Lâu Thất đã có chuẩn bị sẵn, nhưng chờ bụi đất lắng xuống, nhìn thảm cảnh trước mặt, trong lòng cũng không nhịn được khó chịu. Chỉ là đáy mắt nàng lộ ra vẻ lạnh lùng, không có chút thương xót nào.
Trường thương của Phạm Trường Tử đã bị máu nhuộm thành màu đỏ nhạt, ông ta chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâu Thất, sát ý đột nhiên nổi lên.
Giết sạch tất cả mọi người, không còn ai có thể truyền chuyện này ra ngoài nữa, nhưng ở đây vẫn còn một người, là Lâu Thất.
Lâu Thất hoảng sợ: "Phạm trưởng lão, ta còn phải đi tìm Tử Kim Đằng."
Phạm Trường Tử phục hồi tinh thần lại, không sai, nha đầu này phải giữ lại cho Họa Tâm, ông không thể giết. Nhưng dù sao nàng ta cũng phải chết, trước khi nàng ta chết ông sẽ theo dõi nàng ta, không để cho nàng ta giở bất kì thủ đoạn nào.
"Tốt nhất ngươi nên an phận một chút!"
Lúc này, ông quên mất mấy ngày nay Lâu Thất chưa từng an phận, vẫn luôn làm ông tức gần chết.
"Sư phụ, làm sao bây giờ?" Nạp Lan Tử Lâm từ trước tới giờ chưa từng giết nhiều người như vậy, bộ quần áo trắng của hắn hôm nay đều bị nhiễm đỏ, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Nơi này xác chết đầy đất, máu tươi ngập trời khiến người ta buồn nôn, người cao quý sinh ra và lớn lên ở Vấn Thiên Sơn như hắn chưa từng gặp phải cảnh này...
Phạm Trường Tử còn chưa lên tiếng, Lâu Thất đã giơ tay lên: "Người nào gặp thì người đó có phần, cho nên ta muốn lấy hai rương vàng."
Nghe nàng nói vậy, Phạm Trường Tử có chút tức giận, nhưng nghe thấy nàng chỉ cần hai rương vàng nên hắn không nói gì nữa. Nếu là lúc bình thường thì ông sẽ không cho nàng hai cái rương này, nhưng bây giờ ông đã có cả một kho báu, trong đó có cả đống đồ, vàng bạc chỉ là đồ vật tầm thường nhất trong đó mà thôi, cho nàng hai rương thì cũng chẳng đáng là gì, coi như dùng nó để tạm thời bịt miệng nàng lại, khiến cho nàng an phận một chút cũng tốt. Dù sao chỉ cần nàng chết ở Thần Ma Cốc thì vàng bạc châu báu đương nhiên đều thuộc về ông.
Nghĩ như vậy, Phạm Trường Tử chậm rãi nói: "Tối nay ngươi cũng góp sức không nhỏ, cho ngươi hai rương vàng đó, trừ những thứ đó ra, còn cho các ngươi lấy thêm hai thứ đồ nữa."
Lâu Thất mừng rỡ: "Vậy thì tạ ơn Phạm trưởng lão."
Ba người cùng nhau vào trong kho, hiện giờ tất cả đồ ở chỗ này đều là đồ của ông ta, Phạm Trường Tử vừa nhìn đã cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Lâu Thất vội vã đi dọn vàng, tiện tay xé một ít gấm tơ vàng của Vân Nam buộc hai cái rương nhỏ lại với nhau. Phạm Trường Tử nhếch miệng cười: "Ngươi có biết một miếng gấm tơ vàng Vân Nam kia có giá trị hơn hẳn hai rương vàng của ngươi không?"
"Hả? Phạm trưởng lão không nói thì ta thật sự không biết. Nhưng cái này cũng không được tính là hai đồ vật mà ngươi cho ta chứ? Chờ khi nào tới nơi ta trả lại cho ngươi thứ này là được."
Bị nàng đáp trả như vậy, Phạm Trường Tử mới nhớ ra tính cách của nha đầu chết tiệt này luôn khiến ông bực mình, vì vậy ông ta lập tức quay đầu đi nhìn trân bảo khác, không để ý tới nàng nữa.
Lâu Thất đem hai rương vàng nhẹ nhàng kéo ra ngoài, đi tới bên cạnh đống dược liệu, thừa dịp bọn họ không chú ý, nàng dùng tốc độ nhanh nhất nhét mấy dược liệu nàng nhìn trúng vào trong túi, sau đó cầm một cây trâm phỉ thúy và một vòng tay huyết ngọc đến trước mặt Phạm Trường Tử, lắc một cái, ý nói đây chính là đồ vật nàng chọn.
Nhìn nàng cầm hai món đồ này, Phạm Trường Tử tức muốn hộc máu, nhưng nghĩ tới sau này ông có thể thu hồi lại nên lập tức phất tay đồng ý.
Lâu Thất trực tiếp đeo vòng lên tay, cài trâm lên đầu. Mặc dù bây giờ nàng mặc nam trang nhưng cây trâm này cũng không quá nữ tính, cắm ở trên đầu nàng nhìn rất đẹp.
"Sư phụ, nhưng những thứ này hiện giờ chúng ta cũng không mang theo được..." Nạp Lan Tử Lâm nói.
Phạm Trường Tử cũng đang đau đầu về chuyện này. Nhiều đồ như vậy, nhất định là không mang đi được. Mà lần này bọn họ phải đi tới Thần Ma Cốc, cách Vấn Thiên Sơn quá xa, mang nhiều đồ như vậy thì đi lại cũng không tiện.
"Dù sao chỗ này cũng không có ai tới, không bằng cứ để đồ lại đây, sau đó Phạm trưởng lão đưa ta tới Thần Ma Cốc trước, trên đường trở về có thể thu dọn." Lâu Thất nói.
"Để ở chỗ này an toàn không?"
"Sao lại không an toàn? Sửa xong cửa nhà kho này thì người bình thường cũng không mở được, hơn nữa, nếu không phải chúng ta đi đến Thần Ma Cốc nên mới đi qua Mãnh Hổ Sơn này thì làm gì còn có ai tới nữa? Nếu có người tới thì chuyện Độc Nhãn xây thành đã sớm bị truyền ra ngoài rồi, những người muốn mạng hắn không phải cũng sẽ tới nơi này sao?"
"Sư phụ, Lâu Thất nói có lý."
Phạm Trường Tử nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được biện pháp nào tốt. Nếu dùng chim bồ câu kêu người tới dọn dẹp thì ông không yên tâm. Nếu bây giờ chuyển đồ về núi Vấn Thiên thì cũng không thực tế. Nhiều đồ như vậy, không có chuẩn bị kĩ càng, không tuyển chọn người đáng tin thì chẳng phải đồ này sẽ trở thành của chung của cả Vấn Thiên Sơn sao? Những thứ này đều là của mình ông, chỉ thuộc về một mình ông mà thôi!
Ông ta dẫn Nạp Lan Tử Lâm đi xem vòng quanh núi, quả nhiên phát hiện, trừ người dưới chân núi thì trên núi này thật sự không có ai.
"Những người ở phía dưới cũng không biết là người thế nào, nhỡ bọn họ đi lên đây thì sao?"
"Những người đó chắc là do Độc Nhãn cướp về, hơn nữa những ngôi nhà này chủ yếu là phụ nữ và trẻ con, còn có vài người tới làm khổ sai. Ngươi cảm thấy bọn họ dám đi lên đây sao? Cho dù bọn họ đi lên được thì bọn họ cũng mở được cửa nhà kho này sao?" Nhà kho này được Độc Nhãn thiết kế rất kiên cố, nếu không phải người có nội lực thâm hậu như Phạm Trường Tử thì không thể mở ra được, trừ phi có chìa khóa của Độc Nhãn, nhưng vừa nãy chìa khóa đã bị Phạm Trường Tử làm hỏng rồi...
"Chẳng bằng lão phu giết luôn bọn họ..." Trong mắt Phạm Trường Tử lóe lên tia sát ý. Dù sao ông ta cũng ở chỗ này giết nhiều người như vậy rồi, giết thêm vài người nữa thì đã sao?
Lão già này đúng là giết người đến điên rồi. Lâu Thất nhíu mày nói: "Ta vừa thấy chỗ Độc Nhãn có nhuyễn cân tán, hay là cho bọn họ uống nhuyễn cân tán đi, hơn nữa trời cũng đã sáng rồi, ngươi càng kéo dài thời gian thì ngươi càng không thể sớm trở lại thu dọn châu báu được."
Chuyện này nói đúng vào tử huyệt của Phạm Trường Tử.
Không sai, ông phải nắm chặt thời gian, thật nhanh đưa Lâu Thất tới Thần Ma Cốc, sau đó sớm trở về dọn đồ.
"Tử Lâm, đi lấy nhuyễn cân tán."
"Vâng, sư phụ!"
Lâu Thất xách hai rương vàng xuống núi, nhìn Phạm Trường Tử đang hưng phấn, tâm trạng nàng tốt vô cùng. Cũng không biết đến lúc đó Phạm Trường Tử có tức hộc máu hay không?
"Cô nương!"
Trần Thập và Lâu Tín đứng ngoài chờ tin vô cùng sốt ruột. Bọn họ cũng không biết trên núi đã xảy ra chuyện gì, nhưng mấy người Lâu Thất đi quá lâu khiến bọn họ vô cùng lo lắng. Chỉ là trộm một ít đồ mà lại đi mất gần hai canh sao?
Nhìn đến dáng vẻ của Phạm Trường Tử, tóc tai rối bời, quần áo rách nát, cả người nhuộm đỏ màu máu, mùi máu tanh xộc lên, thật lâu sau cũng không tiêu tán đi, nào còn chút dáng vẻ phong độ của Tam trưởng lão Vấn Thiên Sơn nữa? Sắc mặt hai người bọn họ lập tức thay đổi. Nhưng khi nhìn sang Lâu Thất thì chỉ thấy trên người nàng dính vài giọt máu, tóc tai không loạn, thần sắc vẫn tốt, không có chút nào giống như bị thương bọn họ mới yên tâm hơn một chút.
"Không sao! Phạm trưởng lão giết mấy con cọp mà thôi." Lâu Thất không ngừng cười, sau đó nháy mắt với Phạm Trường Tử, thấy không, ta không nói cho bọn hắn biết chuyện gì cả.
Phạm Trường Tử tạm thời không giết nàng, nhưng không có nghĩa là sẽ không giết Trần Thập và Lâu Tín, cho nên bọn họ không biết cũng tốt.