Phố Ngọc Hà lại ôm lấy miệng khóc lóc lùi về trong xe, cô ta kéo lấy Hỉ Nhi đang ngồi ở giữa. Hỉ Nhi cũng cảm thấy Mộc Lan có chút đáng sợ nhưng bọn họ đều không dám có ý kiến gì nữa.
Có lẽ bởi vì thật sự gặp phải quá nhiều chuyện rồi, hết chuyện này tới chuyện nọ liên tiếp xảy đến, vì vậy mà lần truy sát này đối với Trầm Sát và Lâu Thất để mà nói thì quả thật chẳng thèm bận tâm.
Bọn họ đại thể cũng đoán ra là người mà Hoà Khánh Vương mời tới, khí tức của Cát Anh cũng khá giống với người lúc trước ở trong bóng tối bên cạnh Hoà Khánh Vương. Theo lý mà nói thì Cát Anh không yếu ớt như vậy, đáng tiếc là ngay từ đầu tâm thế của hắn đã bị Lâu Thất dắt mũi đi, vì thế mà năm lần bảy lượt bị nàng chọc cho tức đến mức khí huyết trào ngược lên, mất đi sự bình tĩnh, đã vậy lại cũng coi thường Lâu Thất.
Nếu không phải như vậy thì hắn ta ít ra cũng có thể ép Trầm Sát ra tay đánh với hắn mười mấy chiêu, đáng tiếc là hắn lại chẳng có cơ hội này. "Chàng nói lão sơn dương cuối cùng muốn nói điều gì?" Khi cỗ xe ngựa lại bắt đầu lao vút đi, Lâu Thất đột nhiên nghĩ tới điều mà Cát Anh nói trước lúc chết.
"Chẳng qua là phát hiện ra bí mật của bản đế quân mà thôi, vậy thì đã làm sao?" Trầm Sát biết Cát Anh lúc cuối cùng định nói cái gì, hôm nay là mười lăm, chàng không muốn buông rời Lâu Thất ra một khắc nào. Thế nhưng lúc này chàng cũng nghĩ đến việc nếu bí mật của chàng bị người khác phát hiện thì Lâu Thất sẽ vô cùng nguy hiểm, điều đó đồng nghĩa với việc tất cả mọi hành động thích sát nhắm vào chàng đều sẽ chuyển hết sang Lâu Thất trước.
Sắc mặt của chàng đột ngột sa sầm xuống.
Còn Lâu Thất nghe chàng nói câu đó lập tức nghĩ ra điểm này, dù gì khi liên hệ lại ánh mắt ngập tràn sát khí của Cát Anh nhìn nàng khi nói câu này, sao mà nàng không hiểu được cơ chứ.
"Nếu chàng là một người không từ bất cứ thủ đoạn gì thì điểm này chúng ta có thể lợi dụng được." Lâu Thất đứng thẳng lưng lên nói: "Hoang Nguyên Phá Vực chẳng phải có một đống người muốn giết chàng sao? Chàng tung tin này ra ngoài, sau đó vào ngày mười lăm ta sẽ lại ra ngoài đi lòng vòng, dẫn dụ những kẻ đó ra, chàng bảo Nguyệt và Ưng đem quân tới vây bắt cả hang ổ của đám người này lại.
Giông bão lại tích tụ lại trong ánh mắt của Trầm Sát, ngữ khí của chàng vẫn vô cùng lạnh lùng nói: "Vậy nàng thử nói xem bản đế quân lúc đó nên làm thế nào?"
"Chàng ấy à, chàng xây một mật thất ở Nhất Trùng Điện, ta bày phòng ngự trận cho chàng, vào ngày mười lăm chàng cùng thần y trốn vào đó, chàng ở trong đó trốn một ngày là ổn rồi." Lâu Thất vẫn nói tiếp, nàng thấy cách này rất hay, đã vậy trước khi nàng dụ được đám người đó ra thì nàng vẫn còn có thể sắp đặt sẵn cái bẫy. "Huống hồ, người ta muốn giết ta có lẽ là sẽ không chọn đúng vào ngày mười lăm đâu, bởi vì ngày đó ta ở cùng với chàng mà, có lẽ bọn chúng sẽ chọn thời gian ngoài ngày mười lăm để tới giết ta, như vậy thì chúng ta lại càng có lợi, chàng có thể đích thân đưa người sắp đặt cái bẫy trước rồi ta sẽ dụ chúng ra để chàng tóm gọn luôn một mẻ. Chàng cảm thấy cách này thế nào?"
Nàng càng nói càng thấy cách này rất khả thi: "Như vậy chàng có thể sớm ngày thống lĩnh Phá Vực Hoang Nguyên, trở thành hoàng đế thật sự!"
"Nàng lại nguyện mạo hiểm vì bản đế quân như vậy sao?"
"Ừm, ta tình nguyện." Dù sao thì đây cũng là một mưu kế mà, sớm giết được đám người đó thì nàng cũng sớm được thảnh thơi, nếu không có con mồi này thì bọn chúng sẽ không tự tìm đến, chỉ có điều là bọn chúng chuyển đối tượng từ giết chàng thành giết bản thân nàng mà thôi.
"Nói như vậy thì bản đế quân phải ghi thêm một công cho nàng?"
Lúc này Lâu Thất hoàn toàn không nghe ra được trong ngữ khí của chàng toát ra vẻ lạnh lùng u tối, nàng lại hỏi: "Công lao của ta có thể đổi sang vàng bạc châu báu không?"
Cơn giông bão cuồng nộ trong mắt Trầm Sát lúc này đã đạt đến một mức độ nhất định, chàng nghe nàng hỏi khẽ nhếch mép cười lạnh lùng: "Vàng bạc châu báu còn hơn cả làm đế phi của bản đế quân sao?"
"Tất nhiên~"
Ựa, Lâu Thất lúc này mới phát hiện ra có gì đó không đúng, nhưng đã quá trễ rồi, tấm thân Trầm Sát lật qua ép thẳng vào người nàng, một cơn cuồng nộ nổi lên trong mắt chàng, chàng lạnh lùng nhìn nàng nói: "Bản đế quân lại không biết rằng ngươi không muốn làm phi của bản đế quân như vậy cơ đấy!"
Chàng cứ ngỡ rằng sau khi hai người kề vai sát cánh trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết ở Sinh Linh trận tại Vân Phong sơn trang lúc trước thì tâm ý của cả hai đã rõ lắm rồi, chàng còn ngỡ rằng vừa rồi nàng nghĩ ra cách đó là vì muốn lập thêm công đế chặn họng những người khác lại, yên ổn ngồi lên ngôi phi của chàng, nào ngờ rằng hoá ra nàng lại muốn dùng công lao để đổi lấy vàng bạc châu báu!
"Ở chỗ của bản đế quân ăn mặc nàng không phải nghĩ, tại sao nàng vẫn còn cần những thứ đó cơ chứ? Nói xem, có phải nàng vẫn muốn rời khỏi bản đế quân hay không?"
Bàn tay chàng bóp lấy cổ của nàng, chàng chỉ cảm giác trái tim mình đang đau đớn rỉ máu, nỗi đau khi độc phát tác vào ngày mười lăm, còn cả nỗi đau khi Cổ của chàng dường như bị móc ra trong Sinh Linh Tiếu đại trận lúc phá trận, những nỗi đau đó đau đớn hơn hàng nghìn hàng vạn lần cái đau này nhưng không hiểu vì sao, những nỗi đau đó chàng đều có thể nhịn được, nhưng nỗi đau trong tim chàng lúc này lại không thể nhẫn nhịn!
Tay của chàng còn chưa dùng sức thì Lâu Thất tuy biết mình lại vuốt phải râu hùm nhưng lúc này nàng vẫn không kìm được nhớ tới bài thơ đó, trước khi bản thân còn chưa kịp phản xạ lại thì nàng đã cất giọng trong trẻo đọc ra rồi.
"Sinh mệnh thành khả quý, ái tình giá canh cao, nhược vi tự do cố, lưỡng giả giai khả phao~" (Sinh mệnh vốn đã quý giá, tình yêu lại càng có giá trị, nhưng nếu đổi được lấy tự do thì cả hai thứ đều có thể vứt bỏ).
"Lâu-Thất!" Trầm Sát nghiến răng nghiến lợi, miệng chàng phát âm từng chữ một tên nàng, chàng dường như hận một nỗi không thể tóm gọn cả người nàng nhét vào mồm nhai nát thành trăm mảnh.
Tự do? Tự do trong tim nàng lại quan trọng đến nhường này sao? Nàng thừa nhận nàng thích chàng nhưng vì cái tự do khốn kiếp mà đến chàng cũng có thể vứt bỏ lại sao?
"Cái đó, Trầm Sát, ta~"
"Nàng ở bên bản đế quân thì có chỗ nào mà không tự do?"
Lâu Thất nhất thời trầm ngâm, không tự do chỗ nào? Chỗ nào cũng không tự do hiểu không, nàng lúc nào cũng phải ở bên cạnh chàng, có nhiều người muốn giết chàng như vậy, chàng còn phảo đi tìm thuốc dẫn ở khắp nơi, cái nàng có thể làm chỉ là một chữ: Theo.
Lúc trước nàng giao cho bản thân mình rất nhiều nhiệm vụ, nàng làm nhiều nhiệm vụ như vậy chính là vì muốn tích được thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó nghỉ hưu năm hai mươi tuổi, du sơn ngoạn thuỷ khắp nơi, sống cuộc sống nhẹ nhõm tự tại, mỗi ngày ngủ đến lúc nào tự tỉnh thì thôi, nhưng cuộc sống như vậy nàng còn chưa sống được mấy ngày đã lưu lạc đến nơi này, nhìn xem cuộc sống sau này ở đây của nàng, có ngày nào mà được thảnh thơi cơ chứ? Ngay đến cả Cửu Tiêu Điện cũng có loại nữ nhân như Tuyết vệ suốt ngày tìm cách gây sự với nàng, còn cả đám quản sự không chịu thần phục chàng cũng suốt ngày đòi lấy mạng nàng.
Tự do ở đâu? Tự do ở đâu?
Nhưng những lời này nàng không có cơ hội nói ra, tin chắc rằng kể cả nàng có nói ra thì tên bạo quân này cũng chẳng thèm để tâm. Bờ môi chàng đã mãnh liệt áp sát vào môi nàng.
"Ưm~"
Lại giở cái chiêu này~
Lâu Thất bi phẫn định há miệng cắn chàng nhưng lại trở thành cơ hội để chàng tấn công vào thành trì, cuộn chặt lấy lưỡi nàng.
Hơi thở của chàng cuồng nhiệt lại bá đạo, xâm chiếm hết tất cả cảm quan của nàng, nó giống như con người chàng vậy. Lâu Thất lúc đầu còn cố gắng chống cự nhưng đến cuối cùng vẫn trở thành kẻ bại trận, nàng mê đắm trong nụ hôn của chàng.
Từ lúc bắt đầu chàng thô bạo chỉ muốn hung hãn chiếm đoạt, nhưng đến lúc này thì trong sự bá đạo của chàng có sự ấm nóng như lửa đốt kìm kẹp khiến nàng không cách nào kháng cự nổi, kỹ năng hôn của vị đế quân nào đó ngày càng tiến bộ rồi.
Đến khi tiến vào Phá Vực Hoang Nguyên thì Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi dường như sắp phát điên rồi. Mấy ngày liên tiếp đều có người muốn tới giết bọn họ, những kẻ đến càng ngày càng lợi hại, số lượng cũng ngày một tăng lên nhưng đều bị người của Trầm Sát giết sạch. Bọn họ bị những cảnh tượng giết chóc đó, những bãi máu me đó và cả những thi thể không lành lặn đó làm cho sợ phát khiếp, bọn họ cũng chẳng hiểu Mộc Lan cùng ngồi xe với họ bị làm sao, không kêu không hét cũng chẳng lên tiếng, cứ như một cây gỗ vậy, cũng chẳng nói chuyện gì với bọn họ, chỉ là đôi mắt đó ngày càng trở nên đáng sợ.
"Nguyệt vệ đại nhân chúng ta đã vào trong Phá Vực chưa?"
Nguyệt quay đầu lại, nhìn Phố Ngọc Hà dường như đã gầy rộc hẳn đi gật gật đầu.
Phố Ngọc Hà gay lập tức mừng rỡ reo lên: "Tốt quá rồi! Cuối cùng chúng ta cũng an toàn rồi!"
Nghe cô ta nói, Lâu Thất đang cưỡi Đạp Tuyết bĩu môi, an toàn rồi? Trước khi tiến vào trong Phá Vực thành thì Phá Vực Hoang Nguyên vẫn nguy hiểm như vậy.
Điều này thì Phố Ngọc Hà cũng sẽ biết sớm thôi.
Nhận được tin Trầm Sát quay về, các thế lực ở Phá Vực Hoang Nguyên bắt đầu nhăm nhe hành động.
Nhưng vào lúc này thì bọn họ cũng đều nghe được một tin khác, người củaVấn Thiên Sơn đến rồi.
Địa vị của Vấn Thiên Sơn thậm chí còn cao hơn cả hoàng đế các nước, mọi người đều nói Vấn Thiên Sơn thượng vô phế vật, ý nói là bọn họ phái bất kỳ một đệ tử nào tới cũng đều là cao thủ hiếm có trong thiên hạ.
"Cao thủ? Chi bằng nói luôn người của Vấn Thiên Sơn bọn họ toàn lũ chém gió đi cho rồi." Đây là lời của Lâu Thất.
Nàng không tin có nhiều người tài giỏi thiên bẩm như vậy, có lẽ là Vấn Thiên Sơn tự có một bộ bí kíp để cưỡng chế gia tăng công lực, hoặc giả họ có dược vật gì đó. Họ dựa vào bí kíp này để cưỡng chế tăng cao tu vi của tất cả người trong môn hạ, môn phái như này mà cứ nói bọn họ chẳng màng danh lợi, lánh xa trần thế, nói đùa hơi quá thì phải?
Ngươi mà thật sự chẳng màng danh lợi, lánh xa trần thế thì sao còn quản này quản nọ, lúc trước còn quản cả ngày nào Trầm Sát tiến hành đại điển tuyển phi? Đúng là cái đồ thích lo chuyện bao đồng.
Vì vậy mà Lâu Thất hoàn toàn có ác cảm với Vấn Thiên Sơn. Thêm vào đó là chuyện lúc trước Tiểu La của Vấn Thiên Sơn giết Nạp Lan Đan Nhi nên nàng ghét cay ghét đắng Vấn Thiên Sơn.
Có điều, khi nhận được tin này Phá Vực Hoang Nguyên lại trở nên yên ắng hẳn, cả đoạn đường bọn họ gấp rút quay về cũng chẳng gặp phải bất cứ kẻ nào.
Trong lòng Nguyệt cảm thấy vô cùng trầm trọng, không biết người quay lại này là ai, trong thư Ưng cũng chẳng nói rõ, có lẽ đến hắn cũng không biết.
Vào thời khắc nhìn thấy Phá Vực thành, Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi đều kinh ngạc tới mức ngây ra, đồ sộ quá, hùng vỹ quá, nguy nga quá đi mất!
Lâu Thất lại đột nhiên quay sang Nguyệt, nghi ngờ hỏi: "Trầm Sát có nhiều ngân lượng như vậy sao?"
Lúc trước nàng không biết nội tình nên không rõ, bây giờ nghĩ lại, tường thành Phá Vực này là chàng sau khi đánh chiếm mới tu sửa xây dựng, còn có Cửu Tiêu Điện nữa, thành chủ của Phá Vực lúc trước vừa mới xây dựng được một nửa, Trầm Sát tiếp quản xong không hiểu có phải vì cái bá khí thiên bẩm của chàng hay không mà trên cơ sở thành chủ cũ định ra chàng đã mở rộng Cửu Tiêu Điện to ra gấp đôi, đã vậy phong cách kiến trúc cũng bề thế hoành tráng hơn nhiều. Tuy rằng nguyên vật liệu có thể tìm thấy rất nhiều ở Phá Vực nhưng có nhiều thứ phải dùng ngân lượng mới mua được, chàng giàu có lắm tiền đến thế cơ à?
Bị nàng hỏi như vậy thần sắc Nguyệt quả nhiên dừng hình, thúc ngựa ngựa ghé sát vào nàng, nói nhỏ: "Chủ tử ngày trước khi chinh chiến chúng ta chiếm được không ít vàng bạc châu báu, lại còn cả gia tài mà thành chủ cũ để lại cũng chẳng ít, nhưng đều dùng cho việc tu sửa xây dựng Phá Vực và Cửu Tiêu Điện."
Lâu Thất nghe hiểu ý câu này của hắn, ý hắn là bây giờ cũng chẳng còn dư giả gì mấy nữa. Mà Cửu Tiêu Điện lại còn phải nuôi nhiều người, nhiều thị nữ như vậy.
Vòng vèo một hồi thì chung kết lại là Trầm Sát bây giờ cũng nghèo rồi. "Á đù, chẳng trách mà lần trước nuốt của ta hai thùng châu báu lại cười kiểu lấm la lấm lét như vậy." Nàng không nhịn nổi chửi. Hết tiền rồi mà các ngài đây còn không biết tiết kiệm sao, lần này ra ngoài lại mang theo mấy bọc kim diệp tử to đùng như vậy, chắc không phải là đã rút rỗng bảo khố rồi đấy chứ? Lẽ nào lần này nàng quay về đến mâm cỗ rượu thịt Mãn Hán cũng không ăn nổi?
Khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt vệ tối sầm lại. Khuôn mặt tuấn tú nhường này của hắn mà bảo cười kiểu lấm la lấm lét sao? Còn nữa, có thể đừng nói như là bọn họ tham lam nuốt trọn ngân lượng của nàng được không?