Đế Vương Sủng Ái

Chương 155

Lâu Thất vui vẻ, từ trong phòng nói ra một câu: "Chủ tử nhà ta họ Trầm."

Nàng biết nói như vậy, Hỷ Nhi kia nhất định sẽ nghe thành họ Trần, bởi vì họ Trầm cực kỳ ít, thường thì sẽ không ai nghĩ đến họ Trầm.

Quả nhiên Hỷ Nhi nghe thành họ Trần, mặt mày nàng ta rạng rỡ lui về viện.

Thiếu nữ xinh đẹp vốn dĩ không tin lời nói của Hoa thẩm, nhưng bây giờ ngay cả Hỷ Nhi cũng chắc chắn nói công tử kia thật sự rất hào hoa phong nhã, khiến cho nàng ta không thể không tin.

"Tiểu thư, nếu người muốn về phủ thì nhất định sẽ bị phu nhân bắt gả cho Tiền phủ. Hôm nay xe ngựa bị hỏng, có lẽ là do ông trời ngăn cản, không muốn người về phủ đó."

Thiếu nữ rũ mắt xuống, có vẻ bi thương: "Cha ta lấy vợ mới, cái gì cũng đều nghe theo tiện nhân đó, thế mà lại muốn ta gả cho một lão già, ta không quay về làm ầm ĩ một chút thì thật không cam lòng."

"Thế nhưng bây giờ lão gia chỉ nghe lời phu nhân, e rằng tiểu thư có náo loạn cũng không có tác dụng gì. Lúc trước không phải tiểu thư muốn đi Kim Châu tìm biểu tiểu thư sao? Không bằng giờ chúng ta đi Kim Châu."

"Tiện tỳ ngươi nói dễ dàng như thế, Kim Châu cách chúng ta đến ngàn dặm, đi thế nào đây? Xe ngựa đã hỏng, ngay cả tên phu xe cũng bỏ chạy rồi." Thiếu nữ giơ tay tát thị nữ một cái.

Hỷ Nhi cố nén đau đớn, nói: "Tiểu thư, bây giờ không phải vừa hay có một cơ hội tốt ư?"

Thiếu nữ nghe xong liền ngẩn ra.

Ăn cơm tối xong, Trần Thập thu dọn bàn xong lui ra ngoài. Lâu Thất nhớ đến Mộc Lan liền quyết định đi xem tình hình của nàng ta, Trầm Sát lại kéo nàng lại.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, sớm mai còn nhanh chóng lên đường." Hắn nói xong cũng không giải thích gì nữa, ôm nàng lên giường nằm ngủ.

Lâu Thất không nói nên lời, vừa mới ăn xong sao có thể ngủ. Nàng nghĩ mình sẽ không ngủ ngay được, nhưng vừa nằm xuống không bao lâu, nàng đã ngủ thiếp đi, còn ngủ hẳn đến khi trời sáng.

Lúc Lâu Thất tỉnh lại thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói của nha đầu tối qua tên là Hỷ Nhi, giọng nói còn mềm mại, dịu dàng, có vẻ như đang nói chuyện cùng Nguyệt Vệ.

"Công tử, bữa sáng là do tiểu thư nhà chúng ta tự tay làm, mời ngài dời bước đến nhà ăn trước dùng bữa."

Vừa sáng sớm đã thức dậy tự tay làm cơm cho họ rồi? Lâu Thất không khỏi có chút suy nghĩ, tiểu thư nhà này tối qua họ cũng nghe nhắc đến, nhưng vẫn không nhìn thấy người đâu, nàng ta ân cần như thế cũng không biết là muốn làm gì.

Nàng thấy bọn họ một đường chạy về Phá Vực có chút nhàm chán, nếu có người muốn cho nàng xem trò vui thì thực sự nàng cũng không ngại.

Ho một tiếng, trước khi Nguyệt muốn lên tiếng từ chối, nàng đã nói: "Nguyệt Vệ đại nhân, cũng không thể phụ một tấm chân tình của tiểu thư nhà người ta được a."

Khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt nhất thời đen lại, lời nói này đúng là rất có ý tứ đi, nói như hắn cùng tiểu thư nhà người ta có gì đó vậy. Hắn hừ hừ nói: "Lâu Thất, mau hầu hạ chủ tử rửa mặt đi."

Trong lòng Hỷ Nhi liền vui vẻ, nàng quả nhiên là thị nữ giống nàng ta, cái tên Lâu Thất này còn không hay bằng nàng ta nữa.

Trong nhất thời, Hỷ Nhi có chút kiêu ngạo ưỡn lưng, lại đỏ mặt liếc nhìn Nguyệt.

Nàng cũng nhìn ra được, địa vị của vị Nguyệt Vệ đại nhân này cũng không thấp. Hơn nữa, tuy khí thế của hắn không bằng vị Trần công tử kia, nhưng cũng rất tuấn tú. Nàng ta ở kinh thành cũng gặp qua không ít thiếu niên anh tuấn, nhưng chưa từng thấy người nào dễ nhìn như hắn.

Nếu kế hoạch hôm nay của tiểu thư có thể thành công, vậy nàng ta có phải có thể cũng vị Nguyệt Vệ đại nhân này...

Nguyệt nhìn khuôn mặt thị nữ này không dấu được vui vẻ, nhíu nhíu mày.

Tuy Nguyệt kêu Lâu Thất hầu hạ Trầm Sát rửa mặt, nhưng sao nàng có thể đi làm việc này được. Một đại nam nhân cũng không phải là không có tay có chân, ngay cả rửa mặt cũng cần người khác hầu hạ, người khác hầu hạ thì nàng không quan tâm, nhưng nếu bắt nàng làm, nàng nhất định sẽ không làm. Có điều, lúc ở Cửu Tiêu điện Trầm Sát cũng biết bắt nàng hầu hạ là không có khả năng. Cho nên, khi Trần Thập mang nước nóng vào, hắn cũng tự mình làm.

Tốc độ của Lâu Thất nhanh hơn hắn, rửa mặt xong liền kéo hắn đi ăn sáng. Trầm Sát nhớ đến những lời Hỷ Nhi nói vừa rồi, mày nhíu lại.

"Đi bưng đến cho bản Đế quân."

"Đừng mà, qua đó ăn đi, chúng ta còn chưa gặp qua vị tiểu thư kia nữa."

Lâu Thất kéo cánh tay hắn, cứ thế kéo ra cửa.

Ngoài cửa phong ăn có hai bà bà khác, mặc y phục bằng vài thô, trên đầu đội khăn bố, thân hình khỏe mạnh, thoạt nhìn có vẻ là phụ nhân thường làm việc nhà nông. Có điều, trên mặt hai người họ cũng không có sự chất phác, thật thà của nông phụ, ngược lại lại có dáng vẻ ngang ngược, thô bạo, chỉ liếc mắt cũng biết đây không phải là người dễ chung sống.

Lúc này, hai người họ đứng ở hai bên trái phải ngoài cửa, người bên trái thái độ kỳ lạ nói: "Thật không biết được dạy dỗ ở đâu nữa, còn nghĩ mình là đại tiểu thư chắc, lợi dụng lúc mọi người mệt mỏi đi ngủ lại tự cho người vào, gan người này cũng thật lớn, gian phu cũng đã ngồi xe ngựa đến rồi."

"Bốp."

Một bàn tay thình lình đưa ra, đánh cho bà bà kia cả người té xuống đất, lúc ngã xuống vừa vặn đụng phải cột cửa, đau đến mức bà ta phải kêu lên.

"Người nào đáng chết ngàn lần lại dám đánh lão nương?"

Ngay lập tức bà ta bị xách lên, lại bị tát "bốp" một cái rất vang dội.

Lần này, bà ta không dám hét lên nữa, người cũng không nhìn rõ, mặt bà ta đã bị đánh thành đầu heo rồi. Bà bà khác bên cạnh ngay lúc nhìn thấy bà bà kia bị bạt tai lần đầu tiên, thấy được người đến, thoáng cái đã há to miệng sững sờ đứng tại chỗ, đâu còn có tâm tư lo lắng cho đồng bọn nữa.

Thiếu nữ trong sảnh vốn nghe thấy lời nói khó nghe của bà bà kia, muốn ra ngoài dạy dỗ bà ta, vừa đi đến cạnh cửa thì thấy người kia đạp nắng mà đến, cao lớn hiên ngang, khí chất lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, môi mỏng mím thành đường có vẻ lạnh lẽo.

Nàng ta đứng ngây ra tại chỗ không cử động được, trong mắt cũng không nhìn thấy ai khác. Thậm chí, trong nháy mắt, nàng ta cảm thấy mọi âm thanh xung quanh như biến mất, trong thế giới của nàng ta vô cùng yên tĩnh, rất trống vắng nhưng lại rất thỏa mãn, chỉ có một mình người kia mà thôi.

Tim đập như sấm dậy.

Nàng ta không ngờ rằng trên đời này còn có nam tử khiến nàng ta rung động hơn cả Ngọc thái tử.

Tiếng bạt tai thanh thúy lần hai vang lên kéo nàng ta tỉnh lại, nàng ta thấy một nam tử khác mặc y phục màu trắng, cũng anh tuấn phi phàm, hắn đang cầm một chiếc khăn tay lau tay mình, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ nhìn bà bà vừa bị hắn đánh ngã xuống đất kia, giọng nói lạnh lùng: "Hai cái tát này thưởng cho ngươi, cho ngươi biết được lời nào là không thể nói lung tung."

Đúng là, trên mặt lại trát phấn dày như thế, hại hắn đánh bà ta hai cái mà trong tay vẫn còn dính phấn.

Nhưng gan bà bà này cũng không nhỏ, dám nói chủ tử nhà họ là gian phu bị tiểu thư kia vứt bỏ.

Hai bà bà này vừa nhìn mấy thị vệ mặc đồ đen đi theo phía sau, nào còn dám nhiều lời lung tung nữa, lập tức run rẩy chạy đi.

Trầm Sát cũng không nhìn ai, đi vào trong đại sảnh, thấy trên bàn bày cháo trắng điểm tâm thì tự mình đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, sau đó ngước mắt nhìn về phía Lâu Thất: "Qua đây."

Lâu Thất nhịn không được muốn cười. Đúng là hoàn toàn không nghĩ tới bản thân mình đang ở địa bàn của người khác a, bàn ăn nhà người ta, bữa sáng người ta làm, người ta còn đang đứng nhìn, mà hắn thì hay rồi, dáng vẻ hiển nhiên như không có chuyện gì, thậm chí còn lộ ra khí thế của chủ nhân nữa. Điểm này cũng là một trong những nguyên nhân khiến nàng nghi ngờ xuất thân không tầm thường của Trầm Sát. Hắn trời sinh có khí phách vương giả, tuyệt đối không giống các loại lễ nghi khiêm nhường, lễ độ, công bằng, thân mật gì đó ở hiện đại của nàng, dù là bốn thị vệ vẫn theo bên cạnh hắn, có tình cảm không cạn, nhưng có lúc cũng không thể ngồi cùng bàn với hắn.

Nếu cái này nói là do tính cách lạnh lùng của hắn, không bằng nói từ trong xương cốt của hắn đã có một loại khí chất vương giả rồi.

Lâu Thất nghĩ nghĩ, lại đi qua đứng phía sau Trầm Sát, hơi nghiêng người thấp giọng nói: "Để ta xem trò hay đi."

Trầm Sát liếc nàng một cái, thực sự không để ý đến nàng nữa. Lâu Thất bất giác cảm nhận được một cảm giác gọi là "dung túng" của hắn.

"Vị gia này." Hoa thẩm và Hỷ Nhi cũng ở trong sảnh, thấy tiểu thư bình thường hay mắng các nàng lúc này lại xấu hổ đứng đó không dám đi lên thì nhịn không được có chút nôn nóng, tiến lên nói: "Đây là tiểu thư nhà chúng ta, đến từ Phố gia ở kinh thành, khuê danh Ngọc Hà. Đêm qua là tiểu thư chúng ta cho các vị vào."

Hỷ Nhi cũng không cam lòng yếu thế, tuy lúc trước đã đi truyền lời một lần, nhưng lúc này cũng nhịn không được muốn tiến lên phía trước nói mấy câu: "Công tử, những món điểm tâm sáng này đều là tiểu thư nhà chúng ta tự tay làm đó, tiểu thư sáng sớm đã thức dậy làm rồi."

Phố Ngọc Hà đứng ở chỗ kia cúi thấp đầu xuống, trong tay nắm khăn lụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.

"Đa tạ."

Trầm Sát nói ra hai chữ khiến Phố Ngọc Hà ngạc nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi phát sáng, nàng ta mềm mại, dịu dàng nói: "Trần công tử không cần khách khí." Tim nàng ta vẫn đập rất nhanh, âm thanh của hắn trầm thấp, thâm thúy, khiến nàng ta say mê.

Phố Ngọc Hà cũng không có để ý đến Lâu Thất, ngay lúc đầu, ánh mắt nàng ta vẫn luôn luôn bị một mình Trầm Sát thu hút, hơn nữa, Hoa thẩm cũng nói Lâu Thất là thị nữ, cho nên nàng ta cũng không đặc biệt chú ý đến nàng.

"Nguyệt, trả thù lao cho Phố tiểu thư."

Trầm Sát vừa nói ra câu này, Phố Ngọc Hà còn chưa hiểu được là ý gì, Nguyệt đã cầm một miếng vàng lá đưa đến tay Hỷ Nhi: "Chủ tử nhà ta thưởng cho Phố tiểu thư."

Hỷ Nhi: "..."

Hoa thẩm: "..."

Phố Ngọc Hà: "..." Ngay lập tức, dáng vẻ nàng ta có chút ướt át, lã chã chực khóc. Đây là muốn coi nàng ta như đám người Hoa thẩm ư? Đêm qua họ cũng thưởng cho Hoa thẩm, giờ nàng ta làm bữa sáng, cho nên cũng thưởng cho nàng ta? Vậy không phải nàng ta cũng thành một hạ nhân sao?

Lâu Thất cố gắng nhịn cười, ai cũng có thể nghe ra được mục đích của bà bà và Hỷ Nhi kia đang ra sức đẩy mạnh tiêu thụ tiểu thư nhà họ. Trầm Sát thì hay rồi, hắn lại trực tiếp thưởng cho người ta, đây không phải là đang nhục nhã người ta ư?

Với Phố Ngọc Hà mà nói thì đây chính là hành động sỉ nhục nàng ta, nhưng còn Trầm Sát, hắn vốn dĩ không quen biết đối phương, ở nhờ nhà người ta, ăn của người ta thì tất nhiên sẽ phải trả phí cho người ta, đây cũng giống như việc mua bán vậy, nên làm mà thôi. Hắn không cảm thấy có gì không đúng, bời vì hắn không bị Phố Ngọc Hà hấp dẫn, càng không có suy nghĩ muốn cùng người ta tâm sự, nói chuyện tình cảm.

Thế nên, sau khi để Nguyệt thưởng bạc xong, hắn liền kéo Lâu Thất ở bên người ngồi xuống: "Không có gì hay mà xem, ăn cơm."

Lâu thất trợn trắng mắt, đành phải ngồi xuống.

"Nguyệt, ngồi xuống."

Trầm Sát cũng cho Nguyệt ngồi xuống, Nguyệt quay người phân phó đám Trần Thập đợi người đến nhà bếp ăn, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Trầm Sát. Không ai mời Phố Ngọc Hà ngồi xuống, chủ tử thị vệ hai người này đều cảm thấy họ trả tiền thì chính là đã mua bàn đồ ăn sáng này rồi, cũng không có chút không tự nhiên nào cả.

Chỉ có Lâu Thất lại nhìn thoáng qua Phố Ngọc Hà, cười cười hỏi: "Phố tiểu thư ăn rồi sao?"

Nghe được tiếng của nàng, lúc này Phố Ngọc Hà mới chú ý đến Lâu Thất, tầm mắt nhìn lên mặt nàng, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại có thêm vài phần đố kỵ, cuối cùng lại có vẻ khinh thường không vui.

Một thị nữ lại có thể ngồi cùng bàn dùng bữa với chủ tử, đúng là không có quy củ.

Nhưng nàng ta lại sợ mất đi cơ hội ngồi cùng bàn dùng bữa với Trầm Sát, bèn nói: "Còn chưa."

Sau đó vị công tử này cũng nên mời nàng ta ngồi xuống cùng dùng bữa mới phải, nàng ta tràn ngập chờ mong nhìn Trầm Sát.