Đế Vương Sủng Ái

Chương 127

Lâu Thất cũng hiểu rõ ý của hắn, nếu nói không thể đắc tội Thượng tông, thì chắc chắn cũng không thể đắc tội Hạ tông, nếu đã là hai bên đối nghịch, vậy dù sao cũng phải chọn một phe. Hạ tông thuê hắn, bởi biết nếu hắn không nhận vụ này chính là đắc tội với Hạ tông, vậy nên hắn chỉ có thể tiếp nhận.

Nói vậy, thì Hạ Tông của Đoạn Trần Tông làm việc cực kì ngoan độc.

Nhưng Thượng tông cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Nàng cũng không phải hàng hóa, muốn coi trọng liền coi trọng nàng sao, cũng không cần tới gặp mặt hỏi thăm ý kiến của nàng một chút sao?

Như vậy, bên kia muốn bắt nàng, có phải cũng bởi Đoạn Trần Tông này vừa ý với nàng?

Trong lúc nhất thời Lâu Thất cảm thấy thế giới này rất loạn, không hề đơn giản chút nàng. Mà nàng cũng đoán ra, lí do khiến nàng được Đoạn Trần Tông kia coi trọng, có lẽ bởi nàng thuần phục được Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương.

Một đất nước to lớn như Đông Thanh lại không thể tìm ra ai có thể thuần phục Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương, từ đó có thể nhận ra người thuần thú ở chỗ bọn hắn cực kì hiếm có khó tìm.

"Đám người lúc trước, lại đến từ đâu?"

"Sao ta biết được!" Thanh Giang Ngư Vương trợn mắt: "Bản Ngư Vương danh khí vang dội, chuyện bọn hắn biết bản vương là chuyện đương nhiên, bản vương cũng không có khả năng biết tất cả bọn chúng!"

Ngừng. Lâu Thất nhịn không được muốn giơ ngón giữa với quả tự khen mình của hắn.

Ngư Vương, vậy còn cá viên đâu.

"Mau giả lại vật kia cho bản vương, bản vương sẽ đáp ứng ngươi từ bỏ vụ này tại đây, không tiếp nữa!"

"A, thật vậy sao?" Lâu Thất cầm Trúc Đồng Ngư nhẹ nhàng gõ xuôi mạn thuyền, tay trái bỗng nhiên di chuyển, cũng không biết nàng làm thế nào, một ngọn lửa lập tức xuất hiện trên ngón tay của nàng, trung tâm ngọn lửa màu u lam, phía trên lại toát ra lửa hồng.

Nàng đưa Trúc Đồng Ngư tới gần.

Sắc mặt của Thanh Giang Ngư Vương đại biến.

Đúng là Đoạt Mạng Thảo sợ lửa! Nhưng lửa bình thường không thể thiêu chết nó, chỉ có ngọn lửa có độc mới có thể thiêu chết nó, hắn vẫn cho là không ai biết chuyện này, nhưng bây giờ nhìn thấy ngọn lửa trên tay Lâu Thất, không phải lửa hồng bình thường mà là ngọn lửa lam, rõ ràng chính là ngọn lửa có độc!

"Không muốn! Đừng Đừng! Cô nương có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói!" Hắn không kềm được, thái độ với Lâu Thất lập tức quay ngoắt 360 độ.

"Ta chẳng có chuyện gì để nói cả, điều ta muốn hỏi cũng đã hỏi, nhưng ngươi lại không biết, vậy giữa chúng ta còn cái gì để nói nữa đây?" Lâu Thất lắc đầu, giả ngơ, hỏi.

Trong mắt Thanh Giang Ngư Vương, bộ dạng này của nàng thật sự là cực kỳ vô sỉ, khiến hắn hận đến nghiến răng chỉ muốn dùng một chưởng đập chết nàng, nhưng trong mắt Vân Phong, lại cảm thấy nàng cực kì hoạt bát đáng yêu, thông minh lanh lợi, khiến người khác không thể dời mắt.

"Bà cô của tôi ơi, nhưng lúc trước rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta, chỉ cần ta trả lời vấn đề của ngươi, ngươi liền trả vật kia cho ta mà." Thanh Giang Ngư Vương suýt phát khóc.

"Để nhóm lính tôm tướng cá của ngươi về biển trước đi, bơi về phía bên kia," Lâu Thất chỉ về phía ngược với hướng bọn hắn đi đến, nơi du lịch giao nhau. "Đừng nghĩ ra vẻ cho có, nếu có ai dám lặn xuống đáy thuyền trốn, ta lập tức đốt thứ này."

"Nghe rõ chưa? Mau nhảy xuống, nhảy hết xuống, tất cả nhanh chóng bơi về phía kia cho ta!" Thanh Giang Ngư Vương nhấc chân đạp một tên thủ hạ bên người xuống.

Đám còn lại cũng nhao nhao nhảy xuống nước, liều mạng bơi về phía ngược lại, nước là nơi sinh sống của bọn họ nên chỉ trong chốc lát bọn họ đã bơi được rất xa.

"Bà cô à! thế này đã được chưa?"

"Ngươi cũng nhảy xuống đi, nhảy bên kia."

Lâu Thất lại chỉ một phương hướng.

Thanh Giang Ngư Vương sắp điên rồi, "Nếu ta nhảy xuống xong ngươi liền đốtđồ vật thì làm sao?"

"Nếu ngươi không nhảy xuống, ta sẽ đốt nó ngay bây giờ." Lâu Thất cực kì vô sỉ nói. Đồ nằm trên tay nàng, nàng muốn vô sỉ đến mức nào chả được.

Ùm. Thanh Giang Ngư Vương lập tức nhảy xuống nước, vừa ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Lâu Thất đốt vật kia, sau đó đứng lên, ném đi, vứt vật kia ra phía xa.

Ngọn lửa ở giữa không trung vạch thành một vòng cung xinh đẹp, rồi rơi xuống nước.

"A a a!"

Thanh Giang Ngư Vương sụp đổ, thảm thiết kêu gào, đầu ngụp xuống nước, lập tức bơi về phía đó.

Vân Phong không biết nói gì, nhìn Lâu Thất: "Cô nương trêu đùa hắn như vậy, không sợ sau này hắn sẽ gây phiền phức cho cô nương sao?"

Lâu Thất dùng nội lực giúp hắn lái thuyền, nghe vậy nở nụ cười: "Ta sợ gì hắn? Hắn có đến nữa, ta cũng vẫn có thể trêu đùa hắn như vừa nãy."

Nữ tử này, thật đúng là đặc biệt, cực kì đặc biệt.

"Đoạn Trần Tông ở đâu?"

"Có phải cô nương cảm thấy ở chỗ này có rất ít người nhắc đến Đoạn Trần Tông đúng không?" Vân Phong hỏi ngược lại.

Lâu Thất khẽ gật đầu.

"Đoạn Trần, tên như nghĩa, chặt đứt hồng trần. Cuối con sông này chính là biển cả mênh mông, trên biển có Đoạn Trần Tông. Nhưng bởi nơi đó cách đây quá xa, trên biển lại nhiều phong ba bão táp, không phải ai cũng có thể dễ dàng đi tới, chứ đừng nói là tìm thấyĐoạn Trần Tông. Vậy nên mặc dù rất nhiều người biết đến Đoạn Trần Tông, nhưng cũng bởi bọn hắn rất ít khi xuất hiện nên thường xuyên bị người đời lãng quên. Nhưng người được Đoạn Trần Tông coi trọng, trong mắt người đời đó chính là phúc phận tích được từ kiếp trước." Trên mặt Vân Phong mang ý cười nhè nhẹ, hỏi: "Cô nương biết tại sao không?"

"Không biết." Lâu Thất nhanh chóng dứt khoát trả lời.

Vân Phong nín cười, đáo: "Đó là bởi, nghe nói, khắp nơi trên Đoạn Trần Tông đều là hoàng kim bảo bối, mỗi bữa đều được ăn ngon uống rượu ngon, nữ đệ tử nhập môn có tiên trì dưỡng nhan quần áo trang sức đẹp, nam đệ tử nhập môn có mỹ tỳ kiều nô, tiên nhạc rượu rừng, vui vẻ hơn cả thần tiên. Ngoài ra, còn có công pháp ca thâm, nửa năm sẽ có bài khảo hạch, người chiến thắng khảo hạch có thể nói ra một nguyện vọng, dù là nguyện vọng gì, Đoạn Trần Tôngđều sẽ thực hiện giúp ngươi."

Lâu Thất nghe được trợn mắt há mồm, "Thật hay giả vậy?"

"Giả ư."

Vân Phong lại lắc đầu: "Bảy phần thật ba phần giả. Đoạn Trần Tôngđúng là một nước giàu có, bảo vật nhiều vô số. Mà mỹ tỳ kiều nô cũng là thật, y phục trang sức hoa lệ cũng là thật, nguyện vọng của người xuất sắc kia cơ bản cũng sẽ giúp đỡ họ toại nguyện, chỉ không biết ở nơi đó có thật sự vui vẻ hay không."

"Sao ngươi biết rõ vậy nha."

"Hửm?"

"Không có gì. Sắp đến nơi rồi."

Lúc bọn hắn lên bờ, sắc trời đã tối, lúc ấy, Lâu Thất không ngờ mình lại tỉnh như sáo trong suốt đoạn đường chèo thuyền dài dằng dặc trước đó, cho nên đoạn đường này còn dài hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.

Giữa trưa lại do Vân Phong nấu, chủng loại nhiều hơn bốn loại so với đồ ăn sáng, số lượng cũng gấp bốn lần, còn tìm thấy cả rượu trên thuyền, nhưng Lâu Thất không uống. Ngoại trừ lương thực chuẩn bị ngay từ đầu trên thuyền, cộng thêm mấy con cá con với tôm nhỏ do Vân Phong vừa câu được từ dưới sông, Lâu Thất thật sự không ngờ hắn có thể nấu ngon đến vậy, tuyệt đối có thể vượt qua tất cả các đầu bếp nha. Nàng thật muốn hỏi hắn, soái ca, ca có hứng thú làm đầu bếp thuê hay không? Nhưng nghĩ kĩ, dù Vân Phong thật sự muốn trở về cùng nàng, với tính ghen tuông của Trầm Sát, thấy nàng mang về một nam tử vừa đẹp trai lại trẻ tuổi trở về, hắn không đập nát Cửu Tiêu Điện mới lạ.

Nàng đành phải lắc lắc đầu, cực kỳ tiếc nuối vứt suy nghĩ này sang một bên.

"Cô nương đang vội sao? Nếu không vội, cứ để thuyền ở đây, tại hạ đi bắt con thỏ hoặc gì đó, buổi tối sẽ nướng thịt cho cô nương ăn?"

Lúc ăn trưa nàng có hỏi hắn, có thể làm thịt hay không, mấy ngày nay nàng chưa được ăn chút thịt nào, thèm chết.

"Không cần đâu, ta phải lập tức lên đường." Lâu Thất đúng là đang vội đi, nếu lại ăn bữa tối, vậy chẳng phải lại thuận tiện ngủ qua đêm nay luôn sao? Như vậy lại kéo dài thêm một ngày, cũng không biết đám người Trầm Sát đang ở đâu.

Lâu Thất nói xong liền xuống thuyền, đi vài bước, lại ném một cái hộp trở về, "Cái này coi như là thù lao ngươi nấu cơm cho ta."

Nói xong, nàng hơi nghiêng người đi mất, chỉ một lúc đã biến mất trong bóng hoàng hôn.

Vân Phong nhìn hộp trong tay, nhịn không được mỉm cười. Mở hộp, một đóa hoa sen đẹp đến mức quỷ dị nằm bên trong, cánh hoa màu máu óng ánh, giống như từng mảnh từng mảnh thủy tinh màu đỏ, giống như ép nước quả đỏ tươi đổ lên vậy.

"Cô nương, Băng Sơn Huyết Liên, mà cô nương cũng bỏ được sao?"

Lâu Thất căn bản không biết, đây là Băng Sơn Huyết Liên, chứ không phải Băng Sơn Tuyết Liên.

Sai một chữ, giá trị chênh lệch gấp trăm ngàn lần, Tuyết Liên trân quý, nhưng Huyết Liên còn trân quý hơn. Ngay cả nói về công hiệu cũng hoàn toàn không ở cùng một cấp độ.

Mà nàng cũng không biết, ngay khi nàng rời đi mấy ngày, những người Băng Nguyên kia đầu tiên là vây công Trầm Sát, về sau cũng lần lượt nhận được tin tức về Băng Sơn Huyết Liên, bởi không tìm thấy Thạch Tủy ngàn năm, nên đều chuẩn bị đi tìm Băng Sơn Huyết Liên trước.

Lâu Thất một đường chạy về phía Băng Nguyên, lúc đầu còn không biết phương hướng, qua một ngày, buổi trưa gặp được một nhóm thương nhân, hỏi đường, thuận tiện hỏi cách Băng Nguyên còn xa không, đáp án khiến nàng giật mình, họ nói đi bộ ít nhất phải mất mười ngày mới đến, nếu có xe ngựa chắc khoảng ba ngày tới nơi.

Thế nhưng lúc ấy nàng thật sự ngủ lâu vậy sao?

Lâu Thất tin mình không tìm đúng con đường lúc đầu, bọn hắn chép chắc chắn là đường tắt. Nhưng hỏi những thương nhân đã quen đi đường này, bọn hắn lại thề son sắt rằng chắc chắn không có đường tắt nào như vậy.

Điều này khiến Lâu Thất có chút buồn rầu, lúc ấy nàng bị nhốt trong rương không có cách nào nhìn thấy đường xá bên ngoài, nhưng nếu bọn hắn có lưu lại vết tích, nói không chừng Trầm Sát sẽ thật sự đuổi theo lộ tuyến lúc ban đầu của bọn hắn, như vậy hai người sẽ không thể gặp nhau.

Lâu Thất quyết định dù thế nào, trước tiên cứ đi tìm một con ngựa hoặc xe ngựa rồi nói tiếp.

Nhưng nhóm thương nhân kia lại không thừa ngựa cho nàng, bọn họ là một nhóm thương nhân trung thực, nàng không thể bắt nạt người đã nhiệt tình chỉ đường chi tiết cho mình nên đành phải nghĩ biện pháp khác.

Buổi chiều, mây đen kéo tới, gió lớn bỗng nhiên nổi lên, bầu trời lúc đầu còn rực rỡ ánh nắng đột nhiên ám trầm như đêm, Lâu Thất chưa kịp tìm chỗ tránh, thì mưa đã ào ào trút xuống.

"Đáng chết." Lâu Thất âm thầm than thở, vùi đầu chạy thẳng. Phía trước lờ mờ nhìn thấy có nhà dân, đành đội mưa chạy hết đoạn đường này vậy.

"Cô nương, cô nương."

Đằng sau truyền đến tiếng vó ngựa cùng bánh xe lộc cộc, còn có người đang cất giọng kêu.

Lâu Thất quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa lao nhanh vun vút trong mưa bụi, đại hán đánh xe khẩn trương vẫy gọi nàng. Lúc đầu Lâu Thất tưởng ngựa hắn mất khống chế, muốn nàng nhường đường, nên nàng liền tránh sang một bên, nhưng xe ngựa lại ngừng lại bên cạnh nàng, đại hán râu quai nón thở dài, nói với nàng: "Mưa lớn như vậy, cô nương mau lên đây trú mưa!"

Mặc dù xe ngựa này tới thật sự quá khéo, nhưng Lâu Thất là người khi làm nhiệm vụ bên ngoài nếu có thể hưởng thụ liền hưởng thụ, du sao ngồi xe ngựa cũng tốt hơn là bây giờ nàng cứ cắm đầu chạy trong mưa như vậy. Nàng lập tức nói lời cảm ơn, nhảy lên xe, vén rèm xe lên nhìn trước.

"Trong xe không có ai đâu, ta vừa đưa người của chủ nhà sang trấn bên cạnh rồi." Đại hán nói.