Đế Vương Sủng Ái

Chương 109

"Chúng ta xuống thôi." Trầm Sát nói.

Lâu Thất vẫn hơi do dự: "Sói đầu đàn và ong độc xem ra đang chuẩn bị tranh giành thứ ở bên trong, chúng ta bây giờ xuống đó, e sẽ bị cả hai bên tấn công."

Nàng dừng lại một lát nói tiếp: "Vì thế, ta sẽ dẫn dụ chúng, chàng xuống, hoặc chàng dẫn dụ chúng, ta xuống."

Nhiều ong như vậy, mặc dù họ không sợ độc nhưng bị nhiều ong như vậy đốt cũng rất khiếp đảm, huống hồ còn có một con sói. Bên trong còn không biết có hung hiểm gì nữa, vì thế hai bên đều như nhau.

"Cùng nhau." Trầm Sát nói chắc như đinh đóng cột, không được thương lượng.

Trước đây hắn đã nói rồi, sau này không được đi một mình, hắn cũng không để nàng đi một mình.

Lâu Thất không biết phải làm sao.

"Vậy hãy nghĩ lại cách khác."

"Gọi Nguyệt tới, bảo họ dẫn dụ chúng." Trầm Sát không do dự, hang động bọn họ phát hiện này có bảo vật, Nguyệt và mọi người đương nhiên không cần bận rộn nữa.

"Cũng được."

Lâu Thất phóng tín hiệu lúc trước Nguyệt cho nàng lên, khói xanh lục bay thẳng lên trời, nhưng cũng kinh động sói và ong độc

Ù ù ù.., một đàn ong độc lập tức bay về phía họ, kim ở đuôi vừa đen vừa dài, họ có thể nhìn thấy rõ mồn một! Và con sói đầu đàn kia lúc này cũng tạm thời liên minh với ong độc, đứng bên cạnh trông chừng, như thể nếu họ chạy nó sẽ lập tức nhào lên.

"Vãi, chúng lẽ nào biết được chúng ta gọi người giúp đỡ?"

Lâu Thất đánh một chưởng phong đi, đánh hạ một đám ong độc, nhưng hành động đó càng khiến ong độc tức giận, lại có một đám ong nữa bay tới, tập trung cùng với đám này để cùng bao vây họ.

Nàng không muốn bị ong đốt u đầy đầu! Lâu Thất mặt đen như đít nồi.

Trầm Sát ấn mặt nàng vào ngực mình: "Ôm chặt lấy ta." Hắn rất bình tĩnh, để nàng ôm lấy hắn, hai tay nhanh như bay, liên tục tung ra mấy chưởng. Những con ong độc kia không thể lại gần trở lên cuồng bạo.

"Ma Ly Đảm có tác dụng với những thứ này không vậy?" Lâu Thất hỏi.

Trầm Sát lắc đầu: "Không có."

"Tiếc thật." Lâu Thất đưa tay sờ lên eo, mấy chục cây kim bạc nhỏ như lông trâu được kẹp giữa các kẽ ngón tay: "Đám ong này cũng có con đầu đàn, chàng đừng hành động vội, ta sẽ giải quyết con đầu đàn trước!"

Ánh mắt nàng sáng quắc, nhìn đám ong độc đang bay tới, tìm ra mười mấy con ong độc có chút đặc biệt, tay vung lên, mấy chục cây kim bạc bay đi, không kim nào rơi xuống, kim nào cũng bắn trúng một con ong độc!

Giống như nàng thương khen ngợi công phu của Trầm Sát, Trầm Sát cũng thường rất trầm trồ mỗi lần nàng ra tay. Đòn đánh đúng là rất đẹp! Không hổ là nữ nhân mà hắn ưng ý!

Sau khi con đầu đàn của đám ong độc bị giết, nhưng con ong độc còn lại quả nhiên hơi nhốn nháo, sau bị Trầm Sát tung vài chưởng đánh chết một ít liền có ý rút lui.

Lúc này có tiếng gió vang lên, là Nguyệt dẫn theo đám người Trần Thập tới.

"Chủ tử, Lâu Thất!"

"Đế Quân, Lâu cô nương!"

"Người bị thương đâu?"

"Thuộc hạ tìm một hang động nhỏ, nhưng xem ra chỉ là ổ sói bình thường, không có sói nữa họ có thể nghỉ ngơi ở đó." Nguyệt nói: "Nơi này là sao vậy?"

"Chúng ta tìm ra được cửa động rồi, các người hãy đi dẫn dụ ong độc và sói, ta và chủ tử xuống xem sao."

"Được, cứ giao cho chúng ta." Nguyệt và mọi người khác vui mừng, lập tức rút kiếm, chia ra giết sói và ong độc.

Như vậy, chúng sẽ không thể nào chú ý tới Lâu Thất và Trầm Sát được nữa

"Chủ tử, chúng ta đi thôi."

Trầm Sát ôm nàng nhảy xuống, người hạ xuống giữa hai khối đá. Vừa chuẩn bị hạ xuống bãi cỏ bên cảnh cửa động, Lâu Thất vội vàng kêu lên: "Đừng giẫm lên cỏ đó!"

Trầm Sát trước giờ luôn tin tưởng sự phán đoán của nàng, nàng vừa dứt lời, chân hắn vốn sắp chạm vào cỏ, lập tức vận khí nhấc cao lên một chút.

Phá Sát trong tay Lâu Thất lập tức đâm vào tảng đá bên cạnh, dùng Phá Sát đỡ trọng lượng của hai người.

"Nhìn xem, đám có đó rất kì lạ." Lâu Thất nhìn thấy cỏ bên canh Tuyết Trung Hoa, không phải màu xanh mà là màu xám, nhìn giống như đã khô héo, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy lá cỏ vô cùng sắc nhọn, giống như những mũi kim sắt dài.

Nếu như giẫm lên nhất định sẽ cắm vào chân.

Nơi này quả nhiên không hề dịu dàng.

Đâu đâu cũng có những thứ khó giải quyết. Trầm Sát rút kiếm, một kiếm chém bằng đám cỏ kim kia. Sau đó họ mới hạ xuống, Lâu Thất cúi người nhìn Tuyết Trung Hoa, nhìn gần quả nhiên phát hiện ra cảm giác "cánh hoa" mềm mại như hoa tuyết.

Ở đây cũng không có nhiều, chỉ có ba bông.

"Một bông hoa to thế này, sao cất đây? Quên hỏi thần y rồi." Nàng lúc này mới ngờ người, đưa tay định hái thử một bông, không ngờ tay nàng vừa chạm vào hoa, "cánh hoa" hình tròn bống nhiên co lại, co thành một viên màu hồng to bằng một quả trứng chim.

"Hử?"

Thần kỳ vậy sao? Cây trinh nữ chạm vào lá sẽ khép lại, Tuyết Trung Hoa này còn co lại hẳn luôn.

Như vậy sẽ không sợ không cất được nữa, nàng lập tức chạm vào ba bông hoa khiến chúng co lại thành viên, sau đó hái xuống, cất vào lọ nhỏ mà nàng luôn mang theo bên mình.

Trầm Sát có phần băn khoăn nhìn nàng lấy ra một chiếc lọ nhỏ, thực sự không hiểu, trên người nàng sao có thể cất được nhiều đồ tới vậy? Hơn nữa lại thường xuyên mang nhiều lọ không như thế?

Hắn không biết rằng, đây là bài tập lão đạo sĩ thối giao cho nàng khi nàng còn nhỏ, khiến nàng sau khi phát hiện ra những thứ đồ có tác dụng ở vùng hoang dã, sau đó thu gom mang về, có thể chế thành rất nhiều loại thuốc hoặc độc, trước đây nhiều thứ gom về đều được nàng dùng để ngâm tắm. Vì thế nhiều năm qua Lâu Thất đã hình thành một thói quen, lúc nào trên người cũng mang theo rất lọ không, gặp thứ gì hữu ích sẽ có thể thu gom.

Sau khi cất ba bông hoa đi, họ liền đi vào động.

Cửa động không có gì đặc biệt, chỉ có điều bên trong rất tốt, thò tay ra không còn thấy ngón tay, Lâu Thất vừa bước vào, Trầm Sát liền nắm chặt lấy tay nàng dắt đi, trong bóng tối, khí tức trên người hắn rất dễ dàng nhận ra.

"Chàng buông tay ta ra trước, ta thắp lửa." Lâu Thất nói, Trầm Sát hơi do dự một lát mới buông ta ra. Lâu Thất lấy đá lửa đánh lửa.

Nhưng khi ánh lửa thắp sáng, nàng phát hiện ra bên cạnh đã không còn bóng dáng Trầm Sát đâu nữa.

Nàng không khỏi giật mình hoảng hốt.

"Chủ tử! Chủ tử!"

Lâu Thất lập tức gọi lớn, bên cạnh vẫn nàng còn khí tức của hắn, sao hắn có thể biến mất trong tích tắc được chứ? Nhưng nàng đưa tay khua khoắng ở chỗ hắn vừa đứng thì không thấy ai, vì thế không phải là phép che mắt, Trầm Sát thực sự không đứng ở bên cạnh nàng.

Đột ngột trúng chiêu trò này, trong lòng Lâu Thất lửa giận bùng bùng thiêu đốt. Nhưng nàng cố gắng kìm nén lửa giận, khiến mình bình tĩnh trở lại, quan sát hang động này trước.

Hang động này rõ ràng không chỉ to bằng hai tảng đá, một bức tường đất lỗ chỗ chắn trước mặt nàng, hai bên có thể đi vòng qua. Nàng nhìn qua, lối đi hai bên không hề nối liền, hơn nữa phương hướng phía trước cũng khác nhau, đi về bên trái và đi về bên phải sẽ dẫn tới hai hướng hoàn toàn trái ngược.

Nàng không biết vừa nãy Trầm Sát đã đi đâu, nhưng đứng đợi tại chỗ chắc không ổn, nàng quan sát kĩ lưỡng, chỗ ban nãy đứng khá rộng, căn bản không thể giấu người được.

"Trầm Sát, Trầm Sát! Nguyệt, Nguyệt vệ!" Lâu Thất gọi liền mấy tiếng vào cửa động.

Nhưng nàng đã gọi lâu vậy rồi, bên trên cũng không có ai đáp lời, không một ai. Nàng lắng nghe thật kỹ nhưng cũng không nghe thấy tiếng giao chiến, không còn tiếng ù ù của ong độc và tiếng gầm hú của sói đầu đàn. Trong chớp mắt, nơi này như thể rơi vào không gian tĩnh mịch tới vô cùng, giống như cả ngọn núi chỉ có một mình nàng.

"Mẹ kiếp, khốn kiếp, nơi nào thế này!" Lâu Thất bực bội kêu lên.

Bây giờ nàng chỉ có thể chọn một con đường, tiếp tục tìm.

Lúc này Trầm Sát đang bị một lực hút cực lớn hút vào một lối đi tăm tối với tốc độ cực nhanh, hắn không tài nào giãy giụa được.

"Lâu Thất!"

Hắn gọi tên Lâu Thất nhưng Lâu Thất hoàn toàn không trả lời, bên cạnh không có bóng dáng của Lâu Thất đâu cả. Trầm Sát cũng rất tức giận, không cần biết phía trước có gì, hắn dùng mười phần công lực, một chưởng đánh về phía trước.

Bùm một tiếng, sóng khí sục sôi, lực hút kia biến mất, hắn nén khí, đứng vững.

Lấy đá lửa đánh lửa, lúc này hắn mới nhìn thấy nơi mình đang đứng, việc đầu tiên là khẳng định lâu Thất đã không còn ở bên cạnh hắn. Điều này khiến hắn vô cùng phẫn nộ, đã bảo không muốn để nàng một mình, nào ngờ bây giờ vẫn phải rời xa nàng.

"Lâu Thất?"

Hắn thử gọi Lâu Thất nhưng không có ai trả lời, xung quanh tĩnh lặng như tờ, như thể chỉ có một mình hắn, ngoài ra không còn gì khác.

Nếu như thực sự chỉ có mình hắn, với tính cách của hắn, hắn sẽ đi về phía trước tìm hiểu rõ ngọn ngành nhưng bây giờ trong mắt hắn, Lâu Thất mới là quan trọng nhất, bỏ mặc nàng, hắn lấy được Thạch Tủy Ngàn Năm mà mọi người đều muốn có được thì cũng làm gì chứ?

Vì thế Trầm Sát không hề do dự mà lập tức quay ngược trở lại.

Nhưng chính trong lúc này, lối đi phía sau đột ngột biến đổi, xuất hiện một vách đá chặn lại, lối đi đã không còn.

"Chết tiệt!"

Đây là... hắn đã gặp phải trận pháp rất lợi hại.

Trận pháp kèm theo cơ quan, động này không phải tự nhiên hình thành, không phải.

Vậy thì lúc này Lâu Thất chắc cũng bị nhốt rồi. Biết được hang động này không phải tự nhiên mà do con người thiết kế, Trầm Sát liền trở nên bình tĩnh, trình độ của Lâu Thất về trận pháp mạnh hơn hắn, mạnh hơn hắn rất nhiều, chắc sẽ không sao, có lẽ sẽ phá vỡ được trận pháp này nhanh hơn hắn.

Trầm Sát yên tâm hơn, chỉ có thể quay ngời tiếp tục đi về phía con đường trước mặt.

Đi thêm một đoạn nữa thì xuất hiện động băng, bên trong có băng sương, băng tiễn... nhưng nơi này không có lớp băng đá màu, chỉ một màu trắng tuyết, xem ra rất lạnh lẽo.

Trong động có tiếng bước chân của mình hắn, phía trước không biết có xảy ra chuyện gì không, động phủ rất sâu như thể đi cả đời cũng không thể đi ra được.

Ám thị tâm lý này khiến người ta rất dễ dàng cảm thấy mệt mỏi và sợ hãi, nhưng Trầm Sát là ai, căn bản không hề bị ảnh hưởng, chỉ lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước.

Nếu như có thể tạo một mặt cắt cho hang động này sẽ có thể nhìn thấy hai lối đi, hai hang động, hắn và Lâu Thất cùng tiến về phía trước, nhưng lúc này đang đi lướt qua nhau.