Đế Vương Sủng Ái

Chương 106

"Chuyện xảy ra bao lâu rồi?"

"Khi chủ tử mười sáu tuổi..."

Trong đầu Lâu Thất hiện lên hình ảnh một thiếu niên chống chọi với đàn sói, sau đó hình ảnh kia khẽ chuyển một cái, chuyển đến trước mắt, Trầm Sát đang dùng một tay bắt chó sói, con chó sói thật sự bị hắn bắt, dường như nó còn chưa kịp phản ứng thì Trầm Sát đã vung tay lên, ném người nó vào vách núi.

"Gừ!"

Con sói tuyết kia hét lên một tiếng, sau đó bị đập vào vách đá, đầu vỡ ra, máu tươi phun trào. Trầm Sát nắm chặt xác con sói đứng trên sườn núi, cả người tản ra sát khí. Ở trước mặt hắn có mấy con sói tuyết đang chăm chú nhìn hắn, nhưng lại không dám làm gì. Xác sói trong tay hắn và mùi máu tanh làm cho bọn chúng sợ hãi theo bản năng, mà sát khí của bản thân hắn cũng khiến cho bọn chúng phát hiện ra người này rất nguy hiểm.

Lâu Thất trợn to hai mắt, nàng cảm thấy Trầm Sát như vậy thật sự rất đẹp trai, siêu cấp đẹp trai, khiến trái tim nàng đập thình thịch. Nhã nhặn, dịu dàng gì đó đều biến hết đi, càng dũng mãnh như vậy nàng càng thích!

Ngay lúc này, Trầm Sát ném xác con sói trong tay xuống, rơi ngay cạnh chân Trần Thập: "Thu!" Trần Thập lập tức lôi xác con sói qua một bên, dùng một đống tuyết vùi xuống.

Lâu Thất không hiểu: "Tại sao phải thu vào?"

Trần Thập nhìn sang, mỉm cười: "Đế Quân nói con sói này chạy nhanh nhất trong đoàn, thịt ăn cũng ngon nhất."

Giống như là tiếp theo lời của Trần Thập, Trầm Sát nhìn Lâu Thất một cái, thản nhiên nói: "Con sói đó phần cho nàng."

Lâu Thất ngẩn người.

Hóa ra là đang chuẩn bị bữa tối cho nàng sao? Bởi vì nàng vừa nói muốn ăn thịt sói nướng nên nam nhân này dùng phương thức lãng mạn như vậy khiến cho nàng thích vô cùng.

"Chủ tử, giết thêm con nữa đi, buổi tối ta nướng cho chàng ăn!" Nàng lập tức nhảy lên, giơ quả đấm với hắn, ý bảo hắn cố gắng.

Nguyệt vệ đen mặt.

"Được!" Trầm Sát không cảm thấy nàng làm vậy có gì buồn cười, nàng nướng thịt rất ngon, hơn nữa nàng còn nướng cho hắn. Có nàng ở đây, hắn chỉ thích ăn đồ nàng tự tay nướng mà thôi.

Nhưng khi bọn họ đang muốn nhìn Trầm Sát giết chó sói, thì giữa sườn núi bỗng có đất đá và tuyết bay toán loạn, giống như có thiên quân vạn mã chuẩn bị chạy tới. Sau khi định thần lại, dưới những bông tuyết bay ngập trời chính là một đàn sói thân trắng như tuyết đang nhanh chóng chay xuống. Những con sói kia có hàm răng nhọn hoắt, ánh mắt sáng rực, mang theo sát ý vô biên, chạy về phía chân núi mà bọn họ đang đứng. Người đứng mũi chịu sào chính là Trầm Sát đang đứng trên sườn núi.

"Nguyệt vệ đại nhân, ngươi thật sự là siêu cấp miệng quạ đen!"

Lâu Thất trợn mắt, hung hãn chửi một câu, hô lớn với Trầm Sát đang đứng trên sườn núi: "Chủ tử, chạy mau!"

Nguyệt vệ vỗ trán một cái: "Trước giờ chủ tử không có thói quen chạy trốn!"

"Thói quen kiểu gì vậy?" Lâu Thất nhìn sang, Trầm Sát thật sự không trốn đi, ngược lại còn chạy vọt vào chỗ đàn sói, thân hình cao lớn chớp mắt đã len vào giữa đàn sói trắng như tuyết.

"Tất cả, lên!"

Nguyệt rút trường kiếm ra, dưới chân khẽ động, bay về phía sườn núi, mũi kiếm rạch một cái, cứa đứt cổ họng một con chó sói, con sói nặng nề ngã xuống.

Những người khác cũng đều rút trường kiếm ra, vận khí, mười tám bóng người nhanh chóng đánh về phía đàn sói.

Nhưng vừa lên núi, Lâu Thất phát hiện có điểm không ổn!

Không, không phải thói quen của Trầm Sát, không phải hắn không chạy, mà là không kịp chạy! Lên núi, bọn họ mới phát hiện, màu tuyết trắng trên sườn núi kia không phải là tuyết, mà chính là chó sói, đám chó sói đó đã phát hiện ra bọn họ, nhưng bọn họ ở phía dưới nên không thấy được rõ ràng, cứ nghĩ đó chỉ là tuyết mà thôi, không ngờ lại là cả đám sói tuyết...

Như vậy thì chạy thế nào? Chạy thế nào khi trên núi kia có một đám sói tuyết điên cuồng chạy xuống, mà ở dưới núi lại có những thứ này luôn luôn mai phục, chặt đứt đường lui của bọn họ? Trước sau, trái phải đều là chó sói!

Lông trắng như tuyết đã tạo thành lớp ngụy trang tốt nhất cho bọn chúng, nhưng khi bọn chúng tới gần, đôi mắt hung ác màu xanh lá cây kia khiến cho người ta thật sự sợ hãi.

Nếu lẫn vào đàn sói, chạy cũng không thoát, vậy thì chỉ còn một con đường: Giết!

"Giết!" Nguyệt vệ ra lệnh.

Nhất thời, trên sườn núi xảy ra cảnh tàn sát vô cùng khốc liệt, tiếng sói tru vang dội.

Băng tuyết tung bay, sát ý ngập trời.

Công phu bọn họ cũng cao, đủ dũng mãnh, nhưng chó sói quả thật quá nhiều, quá nhiều... Tất cả sói tuyết ở đây giống như đã nhịn đói nửa thế kỷ vậy, hôm nay gặp phải bọn họ như thể nhìn thấy thức ăn ngon, không chịu buông tha. Bọn họ bay lên cao để thoát thân, khí tức loài người càng thêm kích thích sự đói bụng của chó sói, chúng chỉ muốn dựa theo bản năng, hung hãn cắn nát cổ họng của bọn họ, thoải mái gặm nhấm.

Tất cả chó sói tru lên, con trước ngã xuống, con sau lập tức tiến lên, nhào tới chỗ bọn họ. Móng vuốt kia cào trúng sẽ khiến cho quần áo rách tả tơi, trên người chịu thêm vài vết thương rỉ máu, chờ đến khi có cơ hội bọn chúng sẽ cắn, chỉ cần bị cắn thì sẽ bị chúng xé xác ăn thịt.

Bọn họ giết nhiều sói tuyết như vậy, nhưng lại không thể dọa lui mấy con sói tuyết này.

"Cút!"

Trần Thập dùng một kiếm chém thẳng vào đầu con sói, một chân đạp bay nó đi, con sói kia vừa ngã xuống, lập tức có mười mấy con sói bổ nhào vào chỗ nó, mười mấy miệng sói lập tức cắn nát thi thể nó, hung hãn xé ra từng miếng thịt. Thi thể của con chó sói kia dường như lập tức bị xé hết thịt, lộ ra bộ xương trắng.

Bọn chúng đã đói đến mức ngay cả đồng loại cũng ăn rồi!

Máu tươi và mùi vị của thịt càng làm bọn chúng trở nên điên cuồng hơn.

Đám người Lâu Thất phát hiện dường như đám sói này giết mãi cũng không hết vậy. Bọn chúng không hề mệt mỏi, giống như không chết không thôi, từng đợt nối tiếp nhau nhào tới, nhưng bọn họ cũng đã giết sói tới mức hai tay đều mỏi rã rời rồi!

"Không được, chủ tử, tiếp tục như vậy không phải là cách!" Nguyệt hét lên.

Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, trời tối đen, bọn họ đã chém giết nửa canh giờ, nhưng những con sói này vẫn còn nhiều như vậy.

"Con sói đầu đàn của chúng còn chưa ra sao?" Lâu Thất đột nhiên kêu lên: "Không đúng! Còn nữa! Hẳn là còn rất nhiều chó sói không đi ra..."

Có một thị vệ cũng sợ hãi kêu: "Nơi này chính là Tọa Lang Sơn sao?"

Tọa Lang Sơn, chính là rất nhiều chó sói tụ lại thành ngọn một c núi, bọn họ đã tự xông vào đây, giống như mỡ để miệng mèo, đám chó sói kia có thể không kích thích sao?

Cả người Lâu Thất ướt đẫm mồ hôi, nửa giờ chém giết không ngừng khiến tay nàng hơi mỏi, mùi máu tanh càng lúc càng nồng, khí tức chó sói càng lúc càng mạnh, trên người bọn họ đã nhuộm đỏ bở máu chó sói. Có mấy tên thị vệ vì mệt mỏi, ảnh hưởng đến tốc độ nên đã bị thương nhiều chỗ.

Bọn họ không phải không muốn lui, mà chỉ là vừa lên tới đây thì đã biết bản thân không lui được nữa. Bầy sói này đã bao vây bọn họ, đặc biệt chặn đường xuống núi, mà chờ đến khi bọn họ phát hiện ra thì bọn họ đã đi lên quá cao rồi, hiện giờ đang ở giữa sườn núi.

Máu tươi đã nhiễm đỏ suốt dọc đường đi rồi.

Dưới tình huống này mà con sói đầu đàn lại không xuất hiện, điều này khiến cho Lâu Thất cảm thấy kinh hãi. Theo lý thuyết, một bầy sói khổng lồ như vậy thì nhất định sẽ có một con sói đầu đàn mới đúng, chó sói là loài vô cùng đoàn kết, bọn họ sẽ nghe theo lời chỉ huy của con sói đầu đàn, cho dù đói tới cực điểm thì tính phục tùng bẩm sinh của chó sói vẫn sẽ không bao giờ thay đổi.

Bây giờ có nhiều chó sói chết như vậy, con chó sói đầu đàn sẽ ở đâu chứ? Tại sao lại có nhiều sói tụ tập ở đây như vậy? Thật giống một ổ sói!

Lâu Thất đột nhiên sững sờ, trong đầu dường như có thứ gì lướt qua. Ổ sói!

Một luồng máu tươi bắn tới, phun trên áo choàng nàng, khiến áo choàng của nàng nhiễm đỏ cả một mảng lớn. Một con sói tuyết khổng lồ bị chém mất đầu, xác sói nặng nề ngã gục xuống chân nàng.

"Đáng chết! Vào lúc này mà còn ngây người ra đó làm gì?" Âm thanh tức giận vang lên bên tai nàng, ôm chặt eo nàng, đẩy nàng ra phía sau, chỉ hận không thể đánh vào mông nàng một trận.

Ở giữa bầy sói, trong lúc chém giết mà nàng lại phân tâm sao? Nếu không phải hắn nhìn thấy nàng ngây người, lập tức chạy tới thì con sói vừa rồi đã cắn đứt cổ nàng rồi!

"Trầm Sát... Ta..."

"Ta cõng nàng!" Hắn càng tức giận hơn, cho rằng nàng mệt mỏi. Vừa nói, vừa cõng nàng trên lưng, giống như trước đây hắn thường hay cõng nàng chiến đấu, đồng thời, một kiếm nhanh chóng chém ra ngoài, cắt đứt cổ một con sói.

"Không, không cần! Ta muốn nói rằng ta hiểu mọi chuyện rồi, đám sói này ở đây để bảo vệ ổ sói!" Lâu Thất tránh thoát được, nắm chặt Phá Sát, sóng vai cùng hắn tiếp tục giết chó sói, vội vàng nói: "Ổ sói nhất định không phải như thế này, nhiều chó sói như vậy, nhất định phải có sơn động lớn!" Băng Nguyên có tuyết phủ quanh năm, nơi này không có rừng cây, sói tuyết nhất định sẽ phải làm ổ riêng, mà nơi này là một ngọn núi lớn, lại có nhiều sói như vậy, nhất định sẽ có sơn động!

Bọn họ giết nhiều sói như vậy, máu tươi tràn ngập khắp nơi, xác sói nằm la liệt, nhưng bọn chúng lại không hề chùn bước, chó sói đầu đàn cũng không đi ra, điều này chứng tỏ nơi này có đồ vật gì đó mà bọn chúng phải liều chết bảo vệ, mà con sói đầu đàn kia phải trông nom bên cạnh, nửa bước cũng không được rời đi. Đồ được đàn sói này bảo vệ sẽ là đồ gì đây?

Suy đoán như vậy, nàng không nhịn được, hăng hái bừng bừng.

Nàng kích động nói lớn tiếng, tất cả mọi người đều nghe thấy, có người không hiểu bây giờ nàng nói chuyện ổ sói làm gì, chẳng lẽ bọn họ không chạy trốn, ngược lại còn tìm đến ổ sói, trốn lẫn vào đó sao?

Nhưng cũng có người hiểu, ví dụ như Trầm Sát, ví dụ như Nguyệt.

"Các ngươi phải giúp ta mở một đường máu!" Lâu Thất cắn răng nói: "Ta lên núi!" Nàng phải đến đỉnh núi trước, trên đó có một mảng màu xanh biếc, theo suy đoán của nàng thì nơi đó có lẽ sẽ có cửa vào của băng động.

"Được!" Trầm Sát không nói nhiều, đưa tay ra trước mặt nàng: "Đi lên!"

Hắn không nhiều lời, nhưng Lâu Thất lập tức hiểu ý hắn, điểm mũi chân một cái, thân thể bay lên trên không, một cước đạp vào trên bàn tay hắn, đồng thời Trầm Sát vận dụng nội lực dồi dào tụ vào cánh tay, cố gắng tạo lực đẩy cho nàng bay xa hơn.

Lâu Thất giống như một con chim yến, nhẹ nhàng từ chỗ bọn họ và bầy sói bay vút lên trời, nội lực của Trầm Sát thật sự rất thâm hậu, vừa đẩy một cái đã khiến nàng bay ra xa mấy trăm mét.

"Giết!" Nguyệt vệ quát lớn một tiếng, vọt tới, chặn lại đường đi lên núi, đạp mấy con sói hung hãn xuống.

Tất cả thị vệ cũng cố gắng tụ tập vào hướng này, bọn họ muốn ngăn chặn đám sói này, không để cho bọn chúng đuổi theo Lâu Thất.

Trầm Sát đưa mắt nhìn lên trên. Trên núi, bóng người mảnh khảnh nhảy nhót lên xuống, trèo thật nhanh lên đỉnh núi. Thỉnh thoảng còn có vài con sói nhào về phía nàng, nàng lập tức ra tay không chút lưu tình, mỗi lần Phá Sát chém ra thì đều giết chết một con sói.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, không nhìn nữa, tiếp tục giết chó sói ở trước mặt.

Trên thực tế, Lâu Thất đã nương tay lắm rồi, ai cũng không chịu nổi cảnh chém giết suốt một giờ như vậy, huống chi trước đó bọn họ đã phải đi cả một ngày đường trong tuyết để chạy đến chỗ này.