Giang Nam mưa xuân dầm dề, thật vất vả mới có ngày trời quang mây tạnh, Diệp Cẩn mang thảo dược ra phơi nắng, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi uống trà thì có quản sự ở thiện đường vội vã chạy tới, hình như có việc gì gấp xảy ra.
“Làm sao vậy?” Diệp Cẩn đứng dậy hỏi.
“Diệp thần y, người mau đi xem một chút đi.” Quản sự dở khóc dở cười nói. ” Ở thiện đường đang có người đánh nhau, không khuyên can được a.”
Một đám lão già rồi vẫn có thể đánh nhau? Diệp Cẩn nghe vậy có chút không hiểu, hỏi xong mới biết thì ra là người mấy ngày trước hắn đưa tới – Bạch Lai Tài – không biết khó chịu chỗ nào mà khắp nơi tìm người gây sự, những người còn lại chịu không nổi nên chờ lúc hắn đi tiểu cùng nhau xông vào đánh một trận.
….
Diệp Cẩn cảm thấy đầu rất đau.
Một nén nhang sau, Bạch Lai Tài đầu sưng vù vù ngồi trên ghế khóc lóc kể lể.
Diệp Cẩn giúp hắn xử lý vết thương, nhìn quản sự ngoài cửa vẻ mặt khó xử, phát ra từ nội tâm thở dài: ” Thôi thôi, sau này đến chỗ ta ở đi.”
Bạch Lai Tài ngay lập tức mặt mày rạng rõ.
Bởi vì mưa gió vừa mới kéo xuống, thảo dược phơi trong sân lúc nãy đã ướt hơn nửa, gió thổi lá bay khắp sân. Diệp Cẩn qua quýt quét một chút rồi quay về phòng ngủ, ngay cả cơm chiều cũng không ăn. Bạch Lai Tài ngược lại ăn rất ngon miệng, không chỉ tự mình nấu mì mà còn xào thêm một tô thịt khô thật lớn.
Sáng sớm hôm sau khi Diệp Cẩn thức dậy, trên bàn chất đầy thảo dược mới hái, có cả loại hoa màu đỏ tươi mọc trên vách núi nữa.
Bạch Lai Tài cầm vài cái bánh bao, đi như chạy vào phòng.
“Cái này từ đâu tới?” Diệp Cẩn hỏi.
Bạch Lai Tài vẻ mặt mờ mịt: “A?”
……..
Diệp Cẩn nhìn hắn một lúc, sau đó kéo thùng rác qua, quét toàn bộ thảo dược trên bàn vào.
Bạch Lai Tài: “…”
Diệp Cẩn xoay người về phòng.
Bạch Lai Tài sờ cằm, nhìn qua trắng trẻo nhã nhặn, tính cách cũng thật quật cường a.
Biết lai lịch lão nhân này có thể không đơn giản nhưng Diệp Cẩn ngẫm lại toàn giang hồ này cũng không có khả năng có người đến tìm mình trả thù, nên cũng thôi không truy cứu nữa,như thường lệ mỗi ngày hái thuốc phơi thuốc. Bạch Lai Tài ngồi xổm bên cạnh xem, thuận miệng hỏi: ” Hôm nay ta đi dạo trên đường, nghe người ta nói Hoàng thượng sẽ tới đây.”
Tay Diệp Cẩn chợt dừng lại một chút: ” Tới thì tới, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi quỳ lạy nghênh đón hắn sao?”
Bạch Lai Tài không biết từ nơi nào móc ra một bọc hạt dưa ăn.
Diệp Cẩn tiếp tục cầm cái sàng nhỏ phân loại thảo dược, dường như chẳng chút để tâm đến chuyện này.
Sở Uyên mười tám tuổi đăng cơ, cho dù có Thẩm gia phía sau hỗ trợ thì trong mắt Lưu phủ hắn chẳng qua cũng chỉ là một con chim non trước gió, đôi cánh còn yếu nên mới phải dựa dẫm một môn phái lớn trên giang hồ, tự nhiên cũng không đánh giá cao năng lực của hắn. Lưu Cung cũng cài vào cung không ít tai mắt, ngay cả hôm nay ngự thiện phòng nấu món gì cũng sẽ nhanh chóng báo về Lưu phủ. Nhưng lần tuần tra Giang Nam này quá mức đột ngột, ngay cả một tiếng gió cũng chưa hề được truyền ra.
“Phụ thân thấy thế nào?” Lưu Phú Đức dè dặt hỏi.
” Thế nào là thế nào?” Lưu Cung như cũ nhắm chặt mắt, trong tay vân vê quả hạch đào.
Lưu Phú Đức đầy thâm ý nói: ” Hoàng cung hiện giờ đang trống rỗng.”
“Làm người không thể xúc động mạo hiểm.” Lưu Cung nói: ” Lưu phủ quyền thế ngất trời, trước khi làm gì ngươi cũng phải cân nhắc kĩ lưỡng.”
“Nhi tử tất nhiên hiểu, nhưng quyền thế ngất trời sợ rằng cũng không kéo dài được lâu.” Lưu Phú Đức nói: ” Như chính phụ thân đại nhân nói, người ngồi ở điện Kim Loan hôm nay, tác phong hành sự cũng không giống tiên hoàng năm đó. Nếu phụ thân không làm chút chuyện, chỉ sợ kết cục của ca ca trước kia cũng chính là kết cục của Lưu phủ trong tương lai.”
” Vậy ngươi muốn làm gì?” Lưu Cung hỏi lại.
Lưu Phú Đức do dự không dám nói.
Lưu Cung lắc đầu, lần nữa nhắm mắt lại. ” Đi ra ngoài đi.”
Lưu Phú Đức không cam lòng đứng dậy ra cửa, cũng không trở về viện mà dứt khoát ra ngoài tìm niềm vui. Kiệu phu biết hắn gần đây thích nghe hát, bởi vậy không cần hỏi một tiếng trực tiếp đưa người tới Nhiễm Nguyệt Lâu.
Đoạn Dao: “…”
Còn dám đến!
” Làm vẻ mặt đó ai dám gọi ngươi!!!” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên ghế bát tiên uống trà.
Đoạn Dao cắn răng: ” Có giỏi chính ngươi làm đi.” Cao lớn đẹp trai, ắt hẳn người người tranh đoạt đó.
Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở: “Bồ Đề tâm kinh.”
“Hừ!!” Đoạn Dao hừ lạnh một tiếng, nâng váy lắc lư ra khỏi phòng.
Lưu Phú Đức đang đi từ dưới cầu thang lên.
Đoạn Dao rút khăn tay ra cười tươi như hoa.
“Đi chỗ khác chơi đi” Tùy tùng vẻ mặt đầy ghét bỏ ném cho hắn một thỏi bạc vụn. ” Phẳng lì như vậy cũng dám đi ra, đừng quấy rầy hứng thú của thiếu gia nhà ta.”
Trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt chống tường cười rũ rượi.
Đoạn Dao trừng lớn mắt.
“Tiểu Hồng a~~~~” Lưu Phú Đức khẩn cấp đẩy cửa một gian phòng ra, tìm người già dặn kinh nghiệm tốt hơn.
Đoạn Dao một cước đá văng cửa phòng, ngồi lên ghế cáu kỉnh nói: ” Ta có thể làm thịt hắn không?”
Đoạn Bạch Nguyệt vất vả lắm mới ngừng cười. “Đợi xong việc rồi muốn làm gì tùy ngươi.”
“Vậy giờ phải làm sao?” Đoạn Dao hỏi, ngươi cũng thấy đó, không phải ta không muốn giúp, mà là ta không có năng lực giúp, lép a.
Đoạn Bạch Nguyệt gọi Cố Vân Xuyên tới.
Trong một gian phòng khác, Lưu Phú Đức còn chưa nghe hết một khúc đã có người không biết điều tới gõ cửa. Vốn đang rất giận dữ, mở cửa ra lại thấy là lão bản của Nhiễm Nguyệt Lâu – Cố Vân Xuyên – đành phải đổi khuôn mặt tươi cười: ” Hôm nay sao Cố lão bản lại rãnh rỗi như thế, còn đặc biệt tới đây.”
Cố Vân Xuyên kéo Đoạn Dao tới trước người.
Lưu Phú Đức: “…”
Đoạn Dao: “…”
“Tiểu Nguyệt từ lúc mới tới Nhiễm Nguyệt Lâu liền nói thích Lưu thiếu gia, tâm tâm niệm niệm không quên được, chúng ta nghe xong đều có chút cảm động.” Cố Vân Xuyên mặt không đổi sắc nói: ” Hôm nay nếu Lưu thiếu gia tới, hay là nhờ thiếu gia để nàng bồi ngươi một hồi, ít nhất cũng hoàn thành tâm nguyện của nàng, để nàng đỡ phải rơi lệ hàng đêm.”
Nhìn nam tử mặt rỗ béo ú trước mắt, Đoạn Dao cố nén xúc động muốn cởi giày ra đánh vào mặt hắn, e thẹn nói: “Ừm~”
Lưu Phú Đức quan sát hắn từ đầu tới chân một lúc, tuy nói dáng người gầy gò nhưng may mắn ngũ quan thanh tú động lòng người, cái miệng nhỏ nhắn vô cùng đẹp. Hơn nữa còn là người Cố Vân Xuyên tự mình mang đến, dù gì cũng phải cho chút mặt mũi, vì vậy hùng hồn đáp ứng, hơn nữa còn thanh toán gấp đôi bạc.
Cố Vân Xuyên thân thiết giúp hắn đóng cửa lại, xoay người trở về phòng Đoạn Bạch Nguyệt: ” May mắn tính tình Dao nhi tốt, nếu đổi lại là người khác chắc chắn đã đem loại ca ca như ngươi đuổi ra khỏi nhà.”
“Tính tình hắn tốt?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười. ” Ngươi quên mất hồ ngũ độc ở Tây Nam Vương phủ sao?”
“Tại sao phải theo dõi Lưu Phú Đức?” Cố Vân Xuyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Bởi vì dungmạo của hắn không hợp ý ta.”
Cố Vân Xuyên: “…”
Đoạn Dao không biết đánh đàn, không biết ca hát, có điều cái miệng lại ngọt ngào. Vì Bồ Đề tâm kinh nên cũng có thể cắn răng nhẫn nhịn một số việc – nhưng là cũng chỉ một số việc mà thôi. Lúc Lưu Phú Đức được một tấc muốn tiến một thước, Đoạn Dao suýt chút nữa đã móc độc trùng ra ném vào mặt hắn.
May mà cầm nương Tiểu Hồng nhanh trí, thấy tình hình có chút không ổn liền nhanh chóng ra can ngăn, lại kính hắn một chén rượu mới kịp thời cứu trận.
Đoạn Bạch Nguyệt ở phòng bên cạnh không nhanh không chậm uống trà.
Hơn một canh giờ sau Đoạn Dao mới trở về, nhìn qua như muốn ăn thịt người.
“Sao thế?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Hắn muốn cưới ta về làm thϊế͙p͙.” Đoạn Dao hung hăng đâm một cái lỗ trên bàn.
Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy vui mừng: ” Phụ vương mẫu phi dưới suối vàng nếu biết chắc chắn sẽ vui mừng đến phát khóc.”
Vừa dứt lời, một con nhện cực lớn nhằm mặt ca ca thân yêu bay tới.
“Không biết là do hắn có tính cảnh giác cao hay thật sự cái gì cũng không biết nữa.” Đoạn Dao nói. ” Nói chung cho tới bây giờ ta nghe được thì Lưu phủ tựa hồ thật sự chỉ muốn làm lễ mừng thọ, mời rất nhiều gánh hát, khách mời ngoại trừ quan to trong triều thì là người làm ăn lớn, cũng không biểu lộ gì là có ý mưu phản cả.
“Sa Đạt thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Đoạn Dao nói: ” Ta nói muốn tới Tây Vực xem một chút, hắn nghe xong liền nói nơi đó chỉ là sa mạc, ngoài bão cát mênh mông ra chẳng có gì hay để xem; Ta nói tại quê hương ta đã nghe kể rất nhiều truyền kỳ về Sa Đạt, hắn lại hỏi ngược ta quê hương ở nơi nào, kéo trọng tâm câu chuyện ra xa.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
“Này!” Đoạn Dao bất mãn.
” Xem ra ta thua lỗ rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không công đem Bồ Đề tâm kinh cho ngươi.”
“Đừng nói ngươi muốn đổi ý?” Đoạn Dao chống nạnh.
“Đổi ý thì sẽ không, có điều không dạy ngươi bây giờ.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy. ” Đêm nay ở đây đi, ta muốn vào hoàng cung.”
Nhìn hắn đi rồi, Đoạn Dao gỡ mặt nạ xuống, ngồi bên bàn ăn điểm tâm.
Cố Vân Xuyên đẩy cửa bước vào: ” Đoạn huynh đâu?”
“Vào cung rồi.” Đoạn Dao thuận miệng nói: ” Gặp tình nhân.”
Cố Vân Xuyên bật cười: ” Nhìn Dao nhi có vẻ mất hứng nhỉ?”
“Một chút tin tức hữu dụng cũng không điều tra được.” Đoạn Dao muốn lật bàn. ” Đã nói đây là cái chủ ý thối nát mà.” Thiếu chút nữa còn bị lưu manh chiếm tiện nghi a.
“Sao có thể?” Cố Vân Xuyên bất ngờ: ” Mới nãy Đoạn huynh còn nói đi Nhiễm Nguyệt Lâu lần này thu hoạch tương đối nhiều, hôm khác sẽ mời ta uống rượu a.”
“A??” Đoạn Dao nghe vậy khó hiểu, thu hoạch khá nhiều?? Rõ ràng không hỏi được cái gì hết a?
Cố Vân Xuyên ý vị thâm trường vỗ vỗ đầu hắn, quả thực tuổi trẻ non nớt a ^_^
Trên kênh đào, Sở Uyên đang dùng bữa trong một buồng nhỏ trên thuyền, Tứ Hỉ công công thì mãi tới đêm khuya mới trở về – Hôm nay thuyền tới gần Kim Quang Tự, nghe nói rất linh nghiệm nên hắn tới xin một quẻ.
“Sao thế?” Sở Uyên hỏi.
Tứ Hỉ công công lắc đầu liên tục: ” Ngôi chùa này ước chừng nổi tiếng là do được người cố ý thổi phồng lên thôi, nói không đúng sự thật, nói không đúng sự thật a.”
“Bói ra Đoạn Bạch Nguyệt thật sự là đế tinh?” Sở Uyên thờ ơ nói. Chẳng qua chỉ đưa ra bát tự của Đoạn Bạch Nguyệt, muốn xem thử hắn chuyến này là cát hay là hung.
Tứ Hỉ công công vội vàng xua tay nói: ” Thật ra không sai đến mức đó, có điều hôm nay lúc lão nô vừa đưa ra ngày tháng sinh của Đoạn Vương, hòa thượng kia liền vô cùng sợ hãi, dồn dập hỏi người này là tiểu thư nhà ai, đã thành thân chưa, còn nói nghìn năm mới một lần thấy người có mệnh hoàng hậu, tương lai sẽ vào cung làm nương nương.” Khiến cho dân chúng bốn phía đều vây lại xem, ríu rít ước ao cả ngày trời!
Sở Uyên: “…”
Sở Uyên: “…”
Sở Uyên: “…”
” Biết ngay là không tin được, không thể nào tin được.” Tứ Hỉ công công vẫn còn dở khóc dở cười.
Sở Uyên cắn răng nói: ” Người đâu!!”
“Hoàng thượng!” Ngự lâm quân tiến vào.
“Truyền chỉ về vương thành, kêu ngự lâm quân đào gốc mai kia cho trẫm!!!” Sở Uyên đùng đùng nổi giận, phất tay áo vào phòng.
Ngự lâm quân cùng Tứ Hỉ hai mặt nhìn nhau, vừa mới đưa trở lại vài ngày thôi, lại đào nữa a….