Từ khách điếm đến vương thành ngày đi đêm chạy cũng phải mất nửa tháng. Ngựa kéo xe đều là ngựa tốt, một roi quất xuống chạy chỉ thua cưỡi mây đạp gió thôi. Ban đầu Đoạn Dao còn kiên trì muốn ngồi xe ngựa nhưng sau ba bốn lần bị đập đầu vào thùng xe mới không cam lòng bỏ ấm lô xuống, chạy ra ngoài cùng mọi người cưỡi ngựa. Trên sơn đạo gió thổi vù vù, hai tai như bị đông lạnh, mặt mũi cũng đỏ bừng. Vì vậy Đoạn Dao ở trong lòng đem Đoạn Bạch Nguyệt hung hăng chà đạp một phen.
Lần sau nếu sư phụ lại tá thi hoàn hồn, nhất định phải để hắn mang ca ca đi theo.
Mưa xuân năm nay dường như kéo dài hơn trước, dù hoa dại hai bên đường đã nở nhưng bầu không khí vẫn trong trẻo lành lạnh. Quán ăn đã sớm đông nghịt người, ăn xong một chén cháo cá nóng hổi dậy hương thơm phức, tay chân mới dần ấm lại. Đoạn Dao xoa xoa miệng thanh toán tiền, sau đó trở về Cẩm Tú Phường – là điểm liên lạc Tây Nam phủ âm thầm kiến tạo trong vương thành. Bên ngoài nhìn như cửa hiệu buôn vải vóc, chưởng quỹ tên là Ngưu Mãn, phu nhân chính là nhũ mẫu của Đoạn Bạch Nguyệt, hơn mười năm trước mới được phái đi vương thành.
“Ngưu thúc.” Đoạn Dao xách một bao điểm tâm chào hỏi. ” Những người còn lại đâu?”
“Đều ở thư phòng.” Ngưu Mãn ra hiệu hắn nhỏ giọng chút. ” Vương gia dường như không cao hứng lắm, Tiểu Vương gia cẩn thận một chút.”
Lại mất hứng sao?? Đoạn Dao không hiểu, lúc trước một lòng một dạ vội vàng chạy tới vương thành, giờ vất vả lắm mới tới được, lẽ ra nên ăn mừng một phen mới đúng, còn tưởng tối nay mở tiệc chiêu đãi.
“Tiểu Vương gia mua điểm tâm cho Vương gia sao?” Ngưu Mãn lại hỏi. ” Điểm tâm nhà đó phải ăn lúc còn nóng mới ngon.”
” Đem cho Ngưu thẩm ăn đi, ta vẫn là không nên tự rước xui xẻo.” Đoạn Dao quyết đoán đưa điểm tâm cho hắn, để tránh làm người vô tội bị hại.
“A? Ôi chao! Tiểu vương gia lại muốn đi đâu?” Ngưu Mãn ở phía sau gọi.
“Ra ngoài đi dạo!” Đoạn Dao một bước bay lên cây cao, từ tường viện nhảy ra ngoài.
Ngưu Mãn thấy thế lại đau đầu, Vương gia đã nói lần này là âm thầm tới vương thành, Tiểu Vương gia sao lại chạy loạn khắp nơi như vậy, nếu có người phát hiện thì sao, đây là đang ở dưới chân thiên tử a.
Vương thành tuy lớn nhưng Đoạn Dao vốn cũng không phải người thích xem náo nhiệt, vì vậy đi dạo lung tung ở trên đường hồi lâu, vừa ngẩng đầu liền thấy một hiệu cầm đồ.
Cầm đồ….Nơi Sa Đạt ở? Đoạn Dao nhìn quanh thấy chẳng ai chú ý đến mình liền lẻn vào từ cửa sau.
Một sân toàn gà mái.
Đoạn Dao: “…”
Thấy có người xông vào, đàn gà tưởng có người đến cho ăn liền ào tới như ong vỡ tổ cục cục tác tác, trong lòng Đoạn Dao không ngừng kêu khổ, lại nghe có người đang đi về phía này.
“Ngươi xem, gà đói bụng thôi mà.” Cửa gỗ bị mở ra, hai nam nhân một béo một gầy tiến vào.
“Giờ không thể so với lúc trước, trong nhà đang có khách nhân, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Người gầy nói. ” Người ở lâu khó tránh sẽ gây ra động tĩnh ngoài ý muốn, chớ để xảy ra sai lầm.”
“Đúng đúng đúng, ngươi nói gì cũng đúng, giờ xem xong rồi, đều là gà thôi, có thể trở về chưa?” Tên còn lại ngáp dài.
Đoạn Dao trốn sau phiến đá nhìn hai người đi xa mới lặng yên không tiếng động đi theo.
Tiệm cầm đồ này không lớn nên Đoạn Dao chỉ mất một lúc đã nắm được bố cục, chỉ có hai tòa nhà, trong đó có một tòa cho người ở, xem giọng nói và trang phục hình như đúng là từ Tây Vực tới.
Người trong nhà đang ăn, Đoạn Dao nhìn nhằm nhằm một lúc cảm thấy có chút buồn bực. Tuy hắn không hiểu biết về A Nỗ quốc, nhưng nếu có thể cùng Sở quốc tạo ra một bức bình phong ngoài đại mạc thì Sa Đạt ắt hẳn phải là người có chút năng lực và tính cảnh giác cao mới đúng. Nhưng vì sao hắn lại không hề biết phải che giấu hành tung, giữa ban ngày ban mặt vẫn có thể nghênh ngang ngồi trong nhà, bốn phía ngay cả một thị vệ cũng không có.
Cơm nước xong xuôi, Sa Đạt đứng dậy đi quanh sân hai vòng rồi trở về phòng rửa mặt nghỉ ngơi, trước khi ngủ còn đặc biệt hỏi sáng mai ăn gì, tựa hồ quan tâm lớn nhất của hắn chỉ là ăn với ngủ.
Đoạn Dao: “…”
Đây mà là Sa Đạt Vương gì chứ, ngu xuẩn như vậy, chẳng giống kẻ mưu mô quỷ kế chút nào.
Phía trước hiệu cầm đồ làm ăn phát đạt, Đoạn Dao lớn lên ở tây nam, am hiểu dịch dung lại thường bị bắt giả trang thành thiếu nữ, vì vậy cũng không sợ bị người phát hiện, tay nắm một cây trâm rồi uyển chuyển đi vào kiếm người nói chuyện, thuận tiện quan sát xung quanh một chút, nhưng thật sự không phát hiện được chút dị thường nào.
“Vị tiểu thư này.” Ra khỏi hiệu cầm đồ liền có người đi theo.
Đoạn Dao dừng bước nhìn hắn một cái, chỉ thấy là một nam tử chừng hai mươi tuổi, mặt mày gian trá.
“Tiểu thư gặp phiền phức gì sao?” Nam tử tươi cười khả cúc, y phục ngợp mùi phấn son, chưa đến gần đã khiến người gay mũi.
Đoạn Dao lườm hắn một cái, tự mình đi về phía trước, tự nhủ ngươi nghìn vạn lần đừng có không biết điều mà kéo ta, nếu không chặt tay ngươi.
“Cô nương phải cẩn thận với người này, hắn là nô dịch của Hồng Hương Lâu.” Một đại thẩm đi qua thấy vậy nhỏ giọng nhắc nhở.
Đoạn Dao nhướng mi, thanh lâu a…
“Tiểu thư, Tiểu thư đi chậm chút.” Nam tử lại đuổi tới.
Đoạn Dao quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ cắn môi dưới nói: ” Mấy ngày trước sư phụ ta chết bất đắc kì tử, ta còn phải nhanh chóng kiếm tiền về mai táng hắn, đại ca, ngươi chớ lôi kéo ta nữa.”
“Ai nha!!” Nam tử trong lòng vui vẻ, vội vàng hỏi.: “Chẳng hay tiểu thư định kiếm tiền bằng cách nào?”
Đoạn Dao đáp: ” Ta muốn đem ca ca ta bán đi.”
Nam tử: “…”
A???
“Ngươi mua không?” Đoạn Dao hỏi.
Nam tử chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: ” Lệnh huynh cũng dung mạo tựa thiên tiên như tiểu thư vậy sao???”
Đoạn Dao hết nói nổi, vốn hắn chỉ muốn trêu đùa một câu rồi đi, tên kia sao còn không từ bỏ a.
Ta đích thực muốn bán, chỉ sợ ngươi không dám mua.
“Đi đi.” Đại thẩm hồi nãy thấy nam tử còn dây dưa không dứt, không muốn nhìn thấy cô nương xinh đẹp bị kéo tới nơi dơ bẩn, vì vậy tiến lên kéo Đoạn Dao ra, dắt tới tận một hẻm nhỏ mới buông tay, lại dặn dò phải nhanh chóng đi về nhà. Quay lại trên đường đã thấy một đám người đang tụ tập thảo luận, hỏi ra mới biết lúc nãy không hiểu vì sao nô dịch của Hồng Hương Lâu đột nhiên mặt mày đỏ lên, sưng như đầu heo khóc lóc thảm thiết chạy đi tìm y quán.
Đại thẩm trong lòng giật mình, tay sờ túi tiền bên hông thì thấy chẳng biết từ lúc nào thừa ra một miếng vàng.
Đoạn Dao vỗ vỗ tay, khẽ cười trở về cửa hiệu vải.
Hoàng cung đại nội giờ này yên tĩnh dị thường.
Ba ngày trước, Sở Uyên bãi giá xuất cung đi Giang Nam, lưu lại Thái phó dẫn dắt lục bộ tạm thời xử lý sự vụ lớn nhỏ trong triều.
Đối với việc này triều thần đều lén lút nghị luận, không biết vì sao Hoàng thượng đột nhiên lại muốn xuất cung, cũng không hề báo trước một tiếng.
Hoàng thượng đi tuần, phái đoàn tự nhiên sẽ không nhỏ, cho dù Sở Uyên từ trước đến nay không thích phô trương thì đội ngũ theo sau vẫn cứ trùng trùng điệp điệp. Đi vài ngày đến thành Tân Hà thì có thể lên thuyền theo kênh đào xuôi nam, thẳng đến thành Thiên Diệp.
Tứ Hỉ công công ngồi trên xe ngựa phía sau, vô cùng muốn ra ngoài tìm cơ hội hỏi thử Thẩm Thiên Phàm, đang yên đang lành sao tự nhiên lại phải đến Giang Nam. Tuy nói xây dựng đê điều là chuyện lớn nhưng trong triều cũng không yên tĩnh a, Hoàng thượng trấn giữ vương thành còn chưa đủ an tâm, sao còn chạy ra khỏi thành??
Theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, đây là lần duy nhất chẳng hiểu ra sao!
Sở Uyên ngược lại tâm tình không xấu, ở trong cung đã lâu, có thể ra ngoài nhìn khắp non sông cũng tốt.
Bên trong vương thành, Đoạn Bạch Nguyệt nhốt mình trong thư phòng, không một ai biết hắn đang nghĩ gì.
Nhiều năm như vậy khổ tâm bày bố, tây nam phái tới không ít nhãn tuyến tại hoàng cung: sát thủ, thị vệ, cung nữ, thái giám. Cho nên dù chỉ là gió thổi cỏ lay cũng sẽ nhanh chóng truyền tin tức về tây nam, khổ nỗi lần này ám tuyến cũng không biết chủ tử nhà mình tới vương thành nhanh như vậy, người mang tin vừa rời thành được hai ngày, ước chừng đã lỡ mất ở nơi nào đó rồi.
“Có cần theo tới Giang Nam không?” Đoạn Niệm thử hỏi.
“Ngươi đoán hắn vì sao phải rời đi lúc này?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi hắn.
Đoạn Niệm lắc đầu: ” Thuộc hạ không biết, chuyến đi này Vương gia luôn giữ bí mật, nên sẽ không phải là…”
“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn nói là Sở hoàng muốn tránh mặt Bổn Vương?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười. “Có thể đoạt được Thái tử vị giữa nhiều huynh đệ như thế, ngươi cho rằng hắn nhỏ nhen đến mức vẫn mãi canh cánh trong lòng gút mắt với Bổn Vương, đến nỗi phải ra khỏi vương thành trốn??
Đoạn Niệm có chút nghẹn lời.
“Đợi qua mấy ngày nữa rồi đi Giang Nam.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. ” Đúng lúc xem thử trong vương thành này sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Dạ.” Đoạn Niệm gật đầu nhận lệnh.
“Sa Đạt thế nào rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Người của chúng ta vẫn đang một mực theo dõi, có điều dường như đối phương cũng không hề có bất kì động tĩnh gì.” Đoạn Niệm đáp: ” Không cùng ngoại nhân qua lại, chỉ ăn ăn ngủ ngủ, đối với chuyện đệ đệ mình bị đâm nhìn qua cũng hoàn toàn không để tâm.” Theo lời đồn nghe được, quan hệ giữa Sa Đạt và Cổ Lực vô cùng thân thiết nên thái độ của hắn này thật sự quá mức khác thường.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Chuyện lần này có chút quỷ dị, sợ rằng phải tốn chút công sức.” Đoạn Niệm nói. ” Có thật là Vương gia muốn nhúng tay vào chuyện này không?”
“Nếu đã tới, tự nhiên không thể chuyện gì cũng mặc kệ.” Đoạn Bạch Nguyệt khóe miệng cong lên. “Tiện tay làm ít thứ mới không lỗ.”
Trong viện truyền đến một trận âm thanh, Ngưu lão bản cười nói: “Tiểu Vương gia về rồi a? Phòng bếp vừa hâm nóng thức ăn xong, nên ăn bây giờ?”
Đoạn Dao nhanh chóng hướng hắn xua tay.
Ngưu lão bản vội vàng che miệng.
Nhưng hiển nhiên đã muộn.
“Dao nhi!” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trong phòng gọi.
“Thuộc hạ xin cáo lui trước.” Đoạn Niệm ôm quyền.
Đoạn Dao buồn bực đưa một ngón tay lên đẩy cánh cửa, sớm biết vậy đã tiếp tục đi vòng vòng, sau nửa đêm rồi về cũng được.
“Đi đâu về?” Đoạn Bạch Nguyệt đang ngồi trong phòng.
“Đi ra ngoài chơi.” Đoạn Dao thành thành thật thật trả lời.
“Chơi cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt không đồng ý hắn qua loa có lệ.
Đoạn Dao bĩu môi, nói: ” Đi gặp người trong lòng ngươi a.” Người trong hiệu cầm đồ đó, cao lớn thô kệch, trên mặt toàn lông, ăn rất nhiều, đẹp trai cực!!!
Vừa dứt lời, chén trà trong tay Đoạn Bạch Nguyệt rơi xuống đất.
Đoạn Dao lại càng hoảng sợ, sao lại phản ứng lớn như vậy a?
“Ngươi dám giấu ta vào cung?” Đoạn Bạch Nguyệt hung hăng vỗ một chưởng xuống bàn.
Đoạn Dao nghe vậy càng khϊế͙p͙ sợ: ” Người trong lòng ngươi ở trong cung?!!!”
……..