Đế Vương Công Lược

Chương 181: Đường về [nghe nói là có tiểu thoại bản mới rồi nha]

Phượng hoàng lượn vòng quanh quẩn xuống, một vị lão giả áo đen tung người nhảy xuống boong thuyền, trên đầu là tiểu phượng hoàng đang nhảy nhót, đi theo phía sau còn có bảy tám ám vệ Truy Ảnh Cung, đều nghe nói Hoàng thượng bị trọng thương nên vội vàng theo tới hỗ trợ –dù sao Truy Ảnh Cung luôn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, vả lại cũng không cầu hồi báo, trên giang hồ đều nói như vậy.


Tuy nói tiên ông và Quỷ Thủ đều trường cư ở Đông Hải, nhưng cả hai đều là lánh đời tiêu dao nên đây vẫn là lần đầu tiên hai người chạm mặt. Lúc trước chỉ nghe Nam Ma Tà hễ rãnh rỗi không có gì làm là lại nói xấu Quỷ Thủ vài câu thế này thế nọ, tất nhiên cũng cho rằng hai người từng có khúc mắc với nhau, vì vậy lúc này trong lòng cũng có chút lo lắng, chỉ cảm thấy cho dù phải cứu Nam Ma Tà thì chắc chắn cũng phải thừa dịp hắn còn hôn mê đánh một trận trước đã rồi mới cứu.


“Hoàng thượng thế nào rồi?” Ám vệ lúc trước phái đi truyền tin vội vàng hỏi.


“Hoàng thượng đã không còn trở ngại gì nữa, là gia sư đã dẫn toàn bộ hàn khí trên người Hoàng thượng sang người mình.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nhưng cũng vì vậy mà gia sư ngủ thẳng không dậy nổi, chỉ có thể tạm thời an trí trong băng quan, kính xin Quỷ Thủ tiền bối ra tay cứu giúp.”


Tiên ông buồn bực nghĩ, nhìn tình hình này, hình như là trước đây cũng chưa từng gặp a.dfskdafjkhsadkfhdsg
Vậy vì sao ba không năm lúc lại phải đem nhân gia ra so sánh?


Từ lúc Sở Uyên trọng thương được cứu sống đến hiện tại, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, mỗi ngày cũng phải ngủ thêm một hai canh giờ mới có thể tỉnh táo. Quỷ Thủ bắt mạch cho hắn, nói với Đoạn Bạch Nguyệt: “Tiếp tục dùng phương thuốc Tiểu Diệp Tử kê, sắc uống thêm mười ngày nửa tháng thì sẽ có chuyển biến tốt, không cần phải lo lắng.”


“Đa tạ tiền bối.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm tay Sở Uyên nhét lại vào ổ chăn, sau đó dẫn Quỷ Thủ sang phòng cách vách. Nam Ma Tà yên lặng nằm trong băng quan, trong tay nắm đóa Mịch Đàm, vẻ mặt rất an tường.


“Tình hình gia sư thế nào?” Chờ Quỷ Thủ chẩn mạch xong, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, những người còn lại cũng dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn, rất sợ sẽ chờ được một cái lắc đầu thở dài.


Quỷ Thủ nói: “Võ công sư phụ ngươi luyện là tự hắn tạo thành một phái, hướng đi của gân mạch cũng khác hoàn toàn với người bình thường, tạm thời ta cũng không thể nhìn ra được cái gì.” àlsadfagsdhfhadsgfjdjf
“Vậy….” Đoạn Dao sốt ruột.sdajslfdkjkasdhfsgdj


“Nhưng có đóa Mịch Đàm này thì kiếm khí của Huyền Minh Hàn Thiết cũng sẽ bị hóa giải bảy phần.” Quỷ Thủ lại nói: “Ba phần còn lại, cũng chỉ có thể xem an bài của lão thiên gia thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt trầm mặc chốc lát, nói: “Ừm.”


“Chai thuốc này cách mỗi mười ngày cho sư phụ ngươi ăn một viên.” Quỷ Thủ lấy ra một bình sứ nhỏ: “Chớ có quên.”sdajdf hjsadhfjasgdf
“Đây là…?” Đoạn Bạch Nguyệt do dự.sfjashdfjgajsdgfas


“Nếu lần này còn có thể tỉnh lại, những viên thuốc này có thể trị dứt điểm chứng bệnh cách vài năm lại phải giả chết một lần để chữa thương.” Quỷ Thủ nói: “Dưới đất âm hàn, có thể không cần vào thì không cần phải vào.”


Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ta đã hiểu, đa tạ tiền bối.”
Chờ mọi người đi rồi, Đoạn Dao ghé vào bên cạnh Nam Ma Tà, đưa tay sờ sờ bím tóc của hắn, mở ra chải đầu lại một lần nữa.
Nếu vẫn chưa tỉnh, vậy chải thêm một lần.
“Tiền bối: ” Diệp Cẩn đi theo phía sau Quỷ Thủ.


“Làm sao vậy?” Quỷ Thủ xoay người lại.
“Tiền bối phải đi ngay bây giờ sao?” Diệp Cẩn do dự: “Thương thế của Nam sư phụ và Hoàng thượng….”
“Có ngươi ở đây là đủ rồi.” Quỷ Thủ xoa xoa đầu hắn: “Hài tử ngốc, thiên hạ đệ nhất thần y hôm nay là ngươi, cũng không phải là ta.”


“Tiền bối nói đùa.” Diệp Cẩn vội vàng lắc đầu.
“Ta cũng không nói đùa.” Quỷ Thủ kéo hắn ngồi xuống: “Ngươi thiên tư thông tuệ, lại tâm địa thiện lương, trong chốn giang hồ này có ngươi chính là phúc khí của muôn dân trăm họ.”


“Thương thế của Nam tiền bối…thật sự cũng chỉ có thể như vậy thôi sao?” Diệp Cẩn vẫn lo lắng không yên.


Quỷ Thủ nói: “Nếu trong lòng vẫn còn vướng bận thì cũng sẽ không mãi mãi ngủ như thế. Kia chính là Nam Ma Tà, tất cả mọi người đều phải dựa vào đại phu đoạt lại tính mệnh từ tay tiểu quỷ, nhưng hắn lại hoàn toàn tự dựa vào chính bản thân mình vật lộn với Diêm Vương, mỗi lần mỗi lần đều là người thắng cuộc, chưa từng thua lần nào.”


Diệp Cẩn nói: “Dạ.”
“Ta phải đi.” Quỷ Thủ nói: “Chiến sự đã hoàn toàn kết thúc, người của Truy Ảnh Cung và phượng hoàng ta cũng phải mang đi rồi.”
Diệp Cẩn xoa xoa tiểu phượng hoàng trong lòng, trả nó lại cho Quỷ Thủ, rất là không nỡ.


“Tương lai nếu có thời gian rãnh rỗi thì cùng Thẩm minh chủ tới đảo Nhiễm Sương làm khách đi.” Quỷ Thủ cười đứng lên, phất tay gọi ám vệ và phượng hoàng tới.


Tất cả mọi người đứng trên boong thuyền, cung kính nhìn theo đoàn người đảo Nhiễm Sương rời đi, cho đến khi thân ảnh biến mất ở đường chân trời. Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt chai thuốc trong tay, xoay người bước nhanh về khoang thuyền.


Lại qua năm ngày sau, vào một sáng sớm giữa màn sương mờ ảo, mấy vạn chiến thuyền nối đuôi nhau xếp thành hàng dài, trên mặt các tướng sĩ Sở quân là niềm vui sướng khó lòng ức chế, cánh buồm bung ra đã bị gió thổi no căng, giữa tiếng kèn lệnh âm vang, sóng biển dập dìu mang theo đội thuyền đi về phía mặt trời —đó là đường về nhà. sdadfhaskdhfjasgf


Tư Không Duệ rời nhà đã lâu, hiện tại thật sự rất nhớ thê nhi trong nhà, cũng ngại tốc độ của đội thuyền Đại Sở quá chậm, vì vậy dứt khoát căng buồm tách khỏi đại quân trở về Vọng Tịch Tiều, ước định một thời gian ngắn nữa sẽ đưa Tú Tú và nhi tử tới Tây Nam Phủ làm khách.


A Cách không muốn bị sắc phong công chúa, cũng không nguyện trở về Đại Sở, vì vậy cũng cùng mọi người chào từ biệt. Mặc dù trong lòng Sở Uyên vô cùng không nỡ nhưng cũng biết có một số việc không thể cưỡng cầu, Diệp Cẩn ôm Tiểu Kim Tử mập mạp bụ bẫm trả lại cho A Cách, trong lòng chua xót khổ sở, không nói lời nào ngồi xổm trên boong thuyền phơi nắng.


Những người còn lại không ai bảo ai đều rất ăn ý đi vòng qua nơi đó —để tránh làm người vô tội bị liên lụy.
Đoạn Bạch Nguyệt lấy một viên thuốc đút vào miệng Nam Ma Tà, thở dài: “Hôm nay Dao nhi sẽ không đến thăm ngươi đâu, nó đã cùng Lý quả phụ bỏ trốn rồi.”


Đoạn Dao tâm lực mệt mỏi quá độ, đem ca ca đuổi về phòng cách vách.
Sở Uyên tựa vào đầu giường, cũng dở khóc dở cười nhìn hắn: “Sao ngươi cứ khi dễ Dao nhi hoài vậy?”


“Hù dọa sư phụ một chút, biết đâu sẽ tỉnh lại.” Đoạn Bạch Nguyệt đỡ hắn ngồi dậy: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Tốt lắm.” Sở Uyên hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?”


“Vừa gặp mấy đảo quốc nhỏ làm lễ tế tự hải thần.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tiếng chiêng trống chấn động đất trời, có người diễn rối nước trên biển, còn tặng không ít rượu thịt cho quân doanh.”


“Lúc trước tới đây cũng không náo nhiệt như vậy.” Sở Uyên cảm khái: “So với Nam Hải vắng vẻ tịch mịch lúc trước, như bây giờ thật là tốt.”


“Dân chúng ở Nam Dương đều muốn nhìn thấy hoàng đế Đại Sở.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng mu bàn tay cọ cọ lên gò má hắn: “Nhưng ta không cho phép, trước khi thương thế lành hẳn, nơi nào cũng không cho ngươi đi.”


“Hoàng đế Đại Sở có gì đáng nhìn đâu.” Sở Uyên lắc đầu: “Nếu là ta thì chỉ nhìn Hoàng hậu Đại Sở.” sdalfjkasdhfgsdj
“Cũng đúng.” Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm của mình một cái, dù sao quốc sắc thiên hương. sfsadlfkkasdhfjgadf


Sở Uyên cười, kề sát tới chui vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt, động cũng không muốn động.dfahdfkhasdfgjasdhsa
“Lại ngủ a?” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ lưng hắn: “Ngoan, tỉnh thêm một lát nữa.”ádajdflhsajdkfhjkasdgfja
“Vì sao?” Sở Uyên lười biếng hỏi: “Sợ ta ngủ ngu?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ừ.”


Sở Uyên bĩu môi: “Ngu thì ngu đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sở Uyên nói: “Vừa lúc, không làm hoàng đế nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt uyển chuyển nói: “Nhưng quá ngu cũng không được.” Dù sao còn phải vo gạo.
Sở Uyên nói: “Nằm mơ!”sfasdfhasgdfhhsdagjf


Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng: “Ta lại không nói ra, ngay cả suy nghĩ một chút cũng không được hay sao?”
Sở Uyên kiên định nói: “Ừ.”
Dù sao ta không vo.fasdhfjsgdfhgadhsjf
Hoặc là chính ngươi vo. sadadf,áhdjfhjsda
Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ tóc mai của hắn.


“Diệu Tâm và quốc chủ Xiêm Viễn quốc là bằng hữu cũ, ở lại đó cũng không có gì kì quái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vốn dĩ ta cũng mang hắn tới từ trong vương cung của ngô đăng mà.”ad,.skdfjksdfjgkhsdfjkghjfd


“Nhưng vì sao lúc trước hắn lại một mình trên hoang đảo nổi điên?” Sở Uyên vẫn nhíu chặt mày. sdaskdfljskjfgdgk
“Chuyện của người khác ta làm sao mà biết.” Đoạn Bạch Nguyệt thuận miệng nỏi: “Hay để ta đi tra xét một chút thử xem?” adfakdfslkdfjkjshdfjhs
Mấy tháng sau, trong vương thành.


“Đại Sở thắng, thắng rồi a!” Dân chúng vô cùng cao hứng chạy khắp vương thành loan tin, thương nhân bán tiểu thoại bản đầu đường hầu như cười muốn rớt răng, Hoàng thượng đúng là không thể tùy tiện viết, nhưng còn Tây Nam Vương, Tiết tướng quân, Thẩm minh chủ, Diệp thần y, còn có Tiểu Vương gia của Tây Nam Vương phủ nghe nói non mềm đến nỗi bẹo ra nước, mỗi người đều có thể viết được tám bản mười bản a —thậm chí là tám mươi bản cũng được. asdfsadf kjsdhfkjhsfgjhasdf


, lượng tiêu thụ tăng vọt chỉ sau một đêm, dân chúng nắm tiền đồng trong tay xếp thành hàng dài trước cửa hàng bán sách, vừa cắn hạt dưa vừa vui vẻ nói cười, đầu năm nay lúc nói chuyện phiếm, nếu người nào không thể bung lụa được vài câu về chiêu thức võ công và tình sử triền miên của Đoạn Vương gia thì đúng là đồ đui mù chưa từng thấy qua chuyện đời, quả thật mất mặt.


Lưu Đại Quýnh xách lồng chim đi dạo trên phố Chính Dương, nghe được tiếng rao hàng của người bán sách, vì vậy cũng tiến lại gần tiện tay cầm lấy một quyển, sau khi mở ra chính là đoạn cố sự về Đoạn Vương gia và con nhện tinh —Nghe nói Tây Nam Vương bất kể đi đến đâu đều phải mang theo một con nhện cực lớn hai màu đen trắng đan xen, ân ái dị thường.


“…”
“Lưu đại nhân cũng muốn mua sao?” Người bán sách thụ sủng nhược kinh.
Lưu Đại Quýnh trả sách lại cho thương nhân, xoay người vội vàng đi về phía hoàng cung. Chưa tới một nén nhang sau cũng đã thấy một đội quan binh đi khắp thành lục soát, tịch thu toàn bộ tiểu thoại bản viết về Đoạn Bạch Nguyệt.


Người buôn sách nơm nớp lo sợ đáy lòng sợ hãi, thì ra không chỉ không được viết về Hoàng thượng,mà ngay cả Tây Nam Vương cũng không thể viết.


Đào Nhân Đức ù ù cạc cạc không hiểu ra sao, vì vậy đặc biệt chạy tới tìm Lưu Đại Quýnh: “Ngươi quản chuyện này làm chi?” Thoại bản về Thẩm minh chủ và Cửu điện hạ cũng bay đầy trời a, đâu có thấy ngươi nhúng tay lần nào đâu. sadajsdfhjsfjgsdf


Ánh mắt Lưu Đại Quýnh rất là thâm ý, qua hồi lâu mới nói: “Nha.”
Đào Nhân Đức cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị cái lão hồ ly này tức chết.


Một nhóm văn nhân nhanh chóng được tuyên triệu đến Lưu phủ, suốt đêm chong đèn viết chuyện xưa. Ba ngày sau, thoại bản hoàn toàn mới được phát hành trong dân gian, mở ra nhìn một chút, từ đầu đến cuối đều là Tây Nam Vương, cao lớn tuấn lãng võ công cái thế, trung nghĩa lưỡng toàn hữu dũng hữu mưu, khen từ đầu đến chân một lượt còn ngại chưa đủ, ngay cả bức họa đính kèm cũng rắc đầy kim tuyến phấn thơm, vừa mở ra mùi hương đã xông nứt mũi. sdasjflhsjdhfaghfashd


Mãi cho tới lúc này, người buôn sách mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là do quan phủ thấy thoại bản về Tây Nam Phủ bán được nhiều tiền quá nên muốn độc chiếm chén canh a.


Nhưng dân chúng cũng rất không cho mặt mũi, bởi vì trong tiểu thoại bản này một không có yêu tinh hai không có tiên nữ, từ đầu chí cuối cũng chỉ có một mình Tây Nam Vương, hôm nay đánh trận ngày mai hàng ma, bức họa có đẹp cỡ nào đi nữa thì nhìn chằm chằm hồi lâu cũng sẽ buồn ngủ.


Vì vậy lượng tiêu thụ lập tức rơi xuống ngàn trượng.
Vì vậy quan phủ lại hạ một mệnh lệnh mới, không bán nữa, tặng miễn phí, nếu sớm tới chỗ lấy sách thì còn có thể lấy thêm một phần thịt khô.dfjksadfkhsdhfjsghdhf


Sau khi xem xong bảng cáo thị, dân chúng ầm ầm tản đi, thi nhau chạy vèo vèo tới chỗ phát sách, rất sợ xếp hàng chậm một chút sẽ không có thịt ăn.
Lưu Đại Quýnh vẻ mặt túc trí đa mưu nhìn xa trông rộng, phất tay gọi quản gia trong Lưu phủ tới, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.ạdfhjsgdhfsdhgfjasd


“Sư phụ của ngươi là Nam Ma Tà? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Quỷ Thủ thần y gật đầu: “Đi thôi, xem một chút trước đã rồi lại nói.”


Ba ngày sau, tiểu nhị trong các trà lâu tửu quán khắp vương thành đều nói: ” Thật là khó lường a, nghe nói khoa cử đầu xuân sang năm, ngoại trừ văn thao vũ lược ra thì còn hỏi về bản này.
Đám văn nhân tú tài nghe xong đều liên tục lắc đầu: “Lời nói vô căn cứ.”dálfhkjshdfgdhsgdjflkasd


Nhưng hiển nhiên dân chúng sẽ không quản hữu căn vô cứ cái gì, khó khăn lắm mới có một quyển sách có thể đọc hiểu được, cho dù nội dung không mới lạ thú vị lắm nhưng vừa nghĩ đến khoa cử sang năm sẽ hỏi tới thì lập tức phấn chấn tinh thần, chỉ hận không thể đọc nhiều thêm mấy lần, đem cả quyển sách này học thuộc lòng từng câu từng chữ, chỉ mong tương lai cũng có thể sinh ra một sao Văn Khúc như Ôn đại nhân vậy.


Dân chúng ất vội vàng hỏi: “Si tình với ai?”sdjksajdfhs
Dân chúng giáp nói: “Không biết a.”àkjskadfhysjd
Dân chúng ất: “….” dsfakdsfhjsgdafhghsd


“Trong sách cũng viết như vậy đó.” Dân chúng giáp móc thoại bản trong ngực áo ra: “Có thể trong khoa cử sang năm sẽ hỏi vấn đề si tình với người nào.” Bởi vậy hiện tại mới không nói ra, dù sao còn phải dựa vào đáp án chọn Trạng nguyên mà. sdaljfhasjkdfsgdf


Dân chúng ất suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng.” ádadfjksdahjfhgasdgf
Thương đội các nơi ra vào vương thành, lúc rời đi, ngoại trừ tiền bạc và hàng hóa ra thì còn có một rương lớn chất đầy do triều đình tặng miễn phí. ádadjfksjhdjfgshdfjadlasdhjas


Trong thành Đại Lý, Tiểu Mãn nhận một quyển từ lão bản cửa hàng bán đường cao, sau khi đọc hai trang thì khúc khích cười ra tiếng, cầm theo vừa đi vừa đọc, không cẩn thận đụng vào một hòa thượng béo.
… dlajkfhjsdgfyhasgdfjasd


“A di đà phật.” Đại hòa thượng cúi đầu hành lễ, xoay người vội vã rời đi. sdkakjfksdjfhjhasdgfasd
Tiểu Mãn nhìn theo hắn một lúc lâu, cho tới khi Kim thẩm thẩm tới tìm thì mới hoàn hồn theo nàng trở về nhà.


Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ dân chúng trong vương thành chỉ cần nhắc tới Tây Nam Vương, điều thứ nhất hiện ra trong đầu chính là anh tuấn tiêu sái thân cao bảy thước trung nghĩa lưỡng toàn gia tài vạn xâu, danh hiệu lóng lánh kim quang lòe lòe một chuỗi dài.


“Rất si tình nữa nha.” Dân chúng giáp hạ giọng thần bí nói.


Thị vệ của Tây Nam Phủ đã sớm mật báo về thành Đại Lý, nghe nói Nam sư phụ và Hoàng thượng đều bị thương, hồng trù đoạn trong Vương phủ cũng mất đi vài phần tươi tắn. Kim thẩm thẩm thở dài, cũng không nhắc tới chuyện thành thân nữa, nhưng cũng không hồi lại những thứ đặt trước cho tiệc cưới ở tửu lâu, hơn nữa còn đặt thêm nhiều một chút, dù chỉ là để các tướng sĩ Đại Sở và Tây Nam Phủ ăn thêm bữa cơm cũng tốt. đíudfygádhf


“Sắp đến thành Quan Hải rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên đứng trên boong thuyền, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai hắn: “Chúng ta sắp về nhà rồi.”
Sở Uyên nhìn về phương xa, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
“Đang nghĩ gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.adfksjdfkhsdjkfh


Sở Uyên hoàn hồn, nói: “Muốn biết thật không? Ta nói cũng được, nhưng không cho phép ngươi tức giận.”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: “Được.” sdasdkflskf
Sở Uyên nói: “Đang nghĩ về Diệu Tâm.” ạmksjfkjshg
Con ngươi Đoạn Bạch Nguyệt lay động: “Khụ!”àksdfjssfgjf


“Đừng làm rộn.” Sở Uyên xoay người nhìn hắn: “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao lúc trước hắn vẫn luôn muốn chia cách chúng ta, mà sau khi ta bị thương thì lại trốn tiệt không thấy bóng dáng, mấy ngày trước đi ngang qua Xiêm Viễn quốc lại còn dứt khoát ở lại trên đảo.”


Sở Uyên gật đầu: “Được.đàljskdhfhsd
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”djahdskfjhsjdf
Sao lại đồng ý sảng khoái như vậy a, ta chỉ là tùy tiện khách khí một chút mà thôi.fgdfgdfhgfghfghfhg
Sở Uyên đưa tay đâm đâm lồng ngực hắn: “Sao vậy? Muốn đổi ý ư?”fgdfgdfgghh


Đoạn Bạch Nguyệt đưa má kề sát vào hắn: “Vậy ngươi hôn ta một chút, hôn xong rối ta sẽ giúp ngươi.”ghfghfghfghfgh
Sở Uyên niết cằm hắn, nhắm mắt lại hôn lên môi, dịu dàng triền miên.sgdfghfhjhhjksdfsdfsdgfhghhjhjhfjhfj


Đoạn Bạch Nguyệt ngậm đầu lưỡi mềm mại của hắn, không nhẹ không nặng cắn một cái, thỏa mãn nói: “Được rồi, giúp ngươi.”
Diệp Cẩn đứng một bên, cầm cái muỗng gõ gõ bát thuốc, hôn đủ chưa????ghfgfjhghjhgjkjkjhksfsdfsda
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay: “Đa tạ.”gfhhgjghjghjghj


Diệp Cẩn đưa bát thuốc cho hắn, xoay người nhìn trời bỏ đi.ghfhjgjhghjhgjhgjhjhgjj
Bây giờ không có tâm tình, cho nên tạm thời không thiến vậy.jghjghjghjj
“Ta đưa ngươi trở về phòng nhé?” Nhìn hắn uống thuốc xong, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đứng đây hứng gió thêm một lúc nữa sẽ dễ bị cảm lạnh.”hfhfgjhghjghj


“Bên ngoài thoải mái hơn.” Sở Uyên dựa người về phía sau tựa vào lòng hắn, oán giận: “Nằm lâu như vậy, xương cốt cũng mềm nhũn ra.”hjghjghjghjgjjgghjghjgjhghj


“Gầy hơn lúc trước nhiều lắm.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa bên hông hắn một trận, than thở: “Cứ như vậy về Tây Nam Phủ, chỉ sợ hỉ phục cũng phải sửa nhỏ lại.”jhghjgj
Sở Uyên ngẩn người, nói: “Còn muốn thành thân sao?”hjghjghj
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Nói gì vậy? Không muốn gả cho ta ư?”ghfgjghjghjghj


“Không phải.” Sở Uyên xoay người nhìn hắn: “Nhưng Nam tiền bối trọng thương chưa tỉnh, chúng ta sao có thể thành thân vào lúc này được?”


“Sư phụ muốn nhìn thấy chúng ta thành thân.” Đoạn Bạch Nguyệt vuốt ve tóc hắn: “Cũng đã mang ngươi về Tây Nam Phủ rồi, nếu lại để cho ngươi chạy một lần nữa, chỉ sợ sau khi sư phụ tá thi tỉnh lại sẽ đuổi theo khắp tây nam đánh ta.”fgdfgdhgdhgdhghghghghg
Sở Uyên do dự gật đầu: “…Ừ.”gdfgdghdghghghgh


“Sư phụ như vậy, tiệc lớn đúng là không thích hợp, huống chi hiện tại ngươi đứng lâu một chút cũng sẽ mệt, ta cũng không nỡ.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Nhưng chung quy vẫn có thể hội hợp cùng nhau ăn bữa cơm gia đình, sau đó tới trước băng quan lạy một lạy, rồi mới có thể đưa lão nhân gia trở về hầm mộ, có được hay không?”


Sở Uyên gật đầu: “Được.”fgdfgdhgghghghgh
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào lòng: “Sư phụ nhất định sẽ tỉnh lại, dù không kịp uống rượu mừng ở Tây Nam Phủ nhưng lần ở vương thành người cũng sẽ không bỏ qua, ngươi hãy tin ta.”sfgdfgdhghgfhgfhgfhgh
Sở Uyên vỗ vỗ lưng hắn: “Ta tin.”dfgdghgfhfgh


Bên trong khoang thuyền, Đoạn Dao cắm lên đầu Nam Ma Tà một đóa hoa nhỏ màu vàng vừa hái từ bên ngoài về, chống cằm nhìn hắn hồi lâu, buồn bã nói: “Nếu không tỉnh lại nữa, ta sẽ đi tìm Trương quả phụ đó nha.”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở cửa nhắc nhở: “Người yêu kia của ngươi họ Lý.”sfgdfgdghgh


Đoạn Dao: “….”fgdfgdghgfhgh
Vì sao ngươi không đi chăm sóc tẩu tẩu đi!fgghfghgh
“Đang cầm cái gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.fgdhfghfghg
“Ồ, hôm nay gặp một nhóm ngư dân Đại Sở, nghe nói tiểu thoại bản này gần đây rất nổi tiếng.” Đoạn Dao ném cuốn sách trong tay cho hắn: “Chuyên viết về ngươi.”


Đoạn Bạch Nguyệt: “….”fgdhfghfghfgh


“Yên tâm, lần này không có yêu tinh đâu.” Đoạn Dao nhanh chóng an ủi: “Hơn phân nửa đều là dùng văn chương hoa mĩ khen ngươi, phân nửa còn lại là bức họa đính kèm, để dưới ánh mặt trời có thể bị kim tuyến lóe mù mắt, nghe nói là từ trong vương thành truyền ra, cũng không biết là người buôn sách nào mà hiểu ánh mắt như vậy.”gfdghfjhfsdfsf


Đoạn Bạch Nguyệt lật lật xem hai trang, tâm tình rất phức tạp.
“…”fgdhfghfgdfsadadfdghgfjhghjgfhdfghgfh
“Thế nào? Viết không tệ đúng không?” Đoạn Dao nói: “Thổi ngươi lên tận trời còn gì!”hfghfghfhjdfgsdfs
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người sang phòng sát vách tìm Sở Uyên.ghfghfjhjhj


“Ngươi xem, ta biết ngay là ca ca nhất định sẽ cầm sách đi tìm tẩu tẩu khoe khoang mà.” Đoạn Dao vẻ mặt ghét bỏ, gõ gõ băng quan kéo dài giọng: “Sư phụ ~~~, mau tỉnh lại a…aa…aaa…..” Khó khăn lắm ca ca mới được mọi người khen thành đóa hoa, không xem một chút làm sao được.hgfghfghfgh


“Cái này?” Sở Uyên xem xong tiểu thoại bản cũng có chút buồn cười.ghfghfghfhgfh
“Ai viết vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.hfghfgh
“Ta làm sao mà biết.” Sở Uyên nhéo nhéo cằm hắn: “Gần đây đều do một tay Hoàng hậu nắm giữ triều chính, đâu có khoảng trống nào cho Hoàng thượng nhúng tay đâu.”hfghfh


“Chắc chắn ngươi biết.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn đưa lên môi hôn một cái: “Nếu không cuốn sách này vừa dài vừa không thú vị như vậy, làm sao có thể lưu truyền từ vương thành ra khắp toàn quốc được.”ghfghfgfhjh


“Ta đoán người đó tám phần mười là Lưu Đại Quýnh.” Sở Uyên nói.
“Hắn ư?” Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên. ghfhfghdgsfdgdf


“Phải.” Sở Uyên gật đầu: “Hắn chính là một lão hồ ly, Ôn ái khanh là tiểu hồ ly, tuy cả hai đều nhìn có vẻ trung hậu thành khẩn nhưng thật ra đều là lòng dạ đầy mình.”
“Thì ra trong triều còn có người thức thời như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm: “Không tệ.” hfghfgjfhfgh


“Nhưng trong triều cũng có Đào đại nhân.” Sở Uyên nhướng mi. ghfghhjfdfgsfsfg


“Nhiều người như vậy hợp sức lại, sợ gì không đối phó được một Đào Nhân Đức chứ.” Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào cổ hắn liên tục duyện ra một chuỗi dấu ô mai: “Nếu thật sự không được nữa thì cứ như thế này đi gặp hắn.” Nếu có thể chọc giận đến vểnh râu mép từ quan hồi hương thì không thể tốt hơn được nữa.


Một lát sau, Diệp Cẩn theo thông lệ tới bắt mạch cho Sở Uyên, thấy một một mảng lớn dấu hôn đỏ hồng trên cổ hắn, nhất thời trợn mắt há hốc mồm. fjghjkdggsdfgdg
Sở Uyên giải thích: “Ta cái gì cũng không làm.”


Như thế này còn gọi là không làm! Diệp Cẩn lập tức xắn tay áo lên, hung thần ác sát chống nạnh: “Nằm xuống! Ghim kim!”
Sở Uyên: “….”kdjflhsfjhjsfhghsfg
Tứ Hỉ đứng bên cạnh kinh hãi sợ run, vì sao Cửu điện hạ phải hung dữ như vậy, thật đáng sợ. jkdfhhshfghjsgf


Có một điều ta thích ở bộ này, đó là không để hai người Đoạn Sở dính nợ quá nhiều với Diệp Cẩn, như lần trước Nguyệt nương nương trúng Kim Tàm Tuyến, cũng là chính anh Đoạn, Nam Ma Tà và Tiểu Uyên tự mình tìm cách giải, mà không phải là Diệp Cẩn cứu ảnh như trong mấy bộ kia, cũng như điều mà một số readers mong ngóng. Rồi tới lần Nam Ma Tà này cũng vậy, ta cảm thấy thật may mắn khi bà Tiếu không để Diệp Cẩn hoặc Quỷ Thủ cứu được Nam Ma Tà. Như vậy trong bộ này Diệp Cẩn là đệ đệ của Tiểu Uyên đúng nghĩa…