Đế Vương Công Lược

Chương 167: Công đảo [ Đã đến lúc này rồi còn nói cái rắm]

Thấy sắc trời càng lúc càng tối đen, Tư Không Duệ nói: “Bây giờ rút lui hay tiếp tục tấn công đây? Nếu muốn công thì nên công thế nào, ít nhất cũng phải có sách lược ứng phó ổn thỏa, nếu không cứ kéo dài như thế này cũng không phải biện pháp.”


Đoạn Dao sờ sờ cổ vương đang nằm trong bao bố nhỏ, ánh mắt do dự nhìn Đoạn Bạch Nguyệt.


“Không được, nhiều Tiễn Xuyến Tử như vậy tụ tập cùng một chỗ, chỉ một con cổ vương sợ là không đủ dùng.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại đưa mắt nhìn lên đảo. Một vòng trụ gỗ cao to kia đã che khuất tất cả đường nhìn, từ xa xa chỉ có thể nhìn thấy một vọng tháp cao vót dựng đứng lên, trên đỉnh tháp có năm sáu binh sĩ phân tán thành vòng tròn, lưu ý động tĩnh khắp bốn phương tám hướng xung quanh.


Vọng tháp: tháp nhìn xa, như kiểu ngọn hải đăng ấy.
Đoạn Bạch Nguyệt lấy từ trong tay áo ra ba cây phi tiêu, nhìn qua giống như khối băng, là dùng gai xương của Hàn Băng Trùng điêu khắc thành, sắc bén không gì sánh được, đụng phải máu sẽ lập tức hòa tan, vì vậy sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào.


” Không phải là ngươi muốn xông vào đó chứ?” Tư Không Duệ khẩn trương hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Trước tiên thử xem đám Tiễn Xuyến Tử này rốt cuộc có thể điên tới trình độ nào đã.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tư Không Duệ thở phào nhẹ nhõm, “Cần giúp gì không?”


Ngón tay Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng bắn ra, hầu như chỉ trong nháy mắt cũng đã có một người trên tòa tháp cao kia thét chói tai ngã xuống, nặng nề đánh vào bụi cỏ bên ngoài một trụ gỗ. Một mảng lớn Tiễn Xuyến Tử đen đủi bị kinh động, lập tức vù vù bay lên không trung, sau đó chẳng khác gì ruồi nhặng thấy thịt thối xông tới chỗ người nọ vừa rơi xuống, dán chặt trên người hắn một tầng kín mít, giống như được phủ lên một lớp giáp sắt đen kịt.


Thình lình có biến như vậy, các thủ vệ còn lại giật nảy mình, tưởng có quân địch đột kích nên vội vàng thổi kèn lệnh lên, tiếng kèn vang vọng ở trong đêm đen càng lộ vẻ sắc bén chói tai.


Chân trời phía trên hải đảo đỏ rực một mảnh, như là có người châm lên vô số cây đuốc. Tư Không Duệ lắc đầu: “Nhìn tình hình này, xem ra nhân số không ít chút nào.”


“Người chỉ là vấn đề thứ yếu mà thôi, việc chính yếu hiện tại là đối phó với đám Tiễn Xuyến Tử này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “So với cương thi hút máu cũng chẳng kém bao nhiêu.”


Đám mây đen lớn kia bay lên giữa không trung, tiếng vang vù vù ong ong phát ra càng lúc càng rõ ràng hơn, còn tiếng kêu cứu của thủ vệ bị bao vây trong đó thì lại càng ngày càng yếu đi, cho đến cuối cùng hoàn toàn tiêu thất. Ước chừng qua thời gian uống hết chén trà nhỏ, đám Tiễn Xuyến Tử kia mới lần nữa tản ra, sột sột soạt soạt chen chúc nhau trở lại bâu vào trụ gỗ. Để lại một bộ xương khô trắng toát “tùm tùm” rơi xuống biển, chậm rãi trôi về phía biển sâu.


Đoạn Dao mặt mày đau khổ, đây là cái thứ quỷ quái gì vậy trời.


“Hay là rút lui trước đi?” Tư Không Duệ nói, “Đồ chơi này nhìn qua thật khó đối phó, dù ngươi muốn ở trước mặt người trong lòng tranh công, nhưng chuyện này không phải chuyện đùa, có nghẹn khuất cũng phải chịu nghẹn khuất thôi.” Dù sao vẫn tốt hơn bị trùng gặm còn dư lại bộ xương.


” Đã xảy ra chuyện gì?” Lưu Cẩm Đức vội vã chạy tới.


“Bẩm tướng quân, vừa rồi A Sa đang đứng gác trên đỉnh tháp thì đột nhiên lại….lại…té xuống bên dưới, rơi ra ngoài đảo.” Một người hoảng loạn nói, “Chúng ta không dám đi cứu, lại sợ là quân địch đột kích, vì vậy nhanh chóng thổi kèn lệnh lên.”


Lưu Cẩm Đức hai bước nhảy lên tháp cao, nhìn chung quanh một hồi nhưng vẫn không phát hiện tung tích của Sở quân. Lúc xoay người lại thì ánh mắt vô tình quét qua một vò rượu rỗng đang nằm trong một góc bí mật gần đó, sát khí trong mắt lập tức lóe lên.


“Tướng quân.” Những người còn lại cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, đáy lòng bỗng nhiên trống rỗng, đầu gối gần như nhũn ra quỳ phịch xuống đất dập đầu liên tục, “Tướng quân tha –” còn chưa nói xong một câu thì đã bị người bóp chặt yết hầu, trở tay liên tiếp ném hết người này người kia từ trên đỉnh ngọn tháp xuống.


Đám mây màu đen vù vù tập kết lại lần nữa, xông về phía mấy thủ vệ vừa rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong hải vực, ngay cả Đoạn Dao cũng có chút tim đập nhanh.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay giúp hắn che lỗ tai.


“Nếu lại có người nào cả gan uống rượu ở đây, giết không tha.” Lưu Cẩm Đức trầm giọng hạ lệnh, xoay người đi nhanh xuống tháp.


Trên đảo từ từ khôi phục yên tĩnh, ánh lửa chiếu rọi phía chân trời cũng dần dần tối sầm lại. Một bộ xương trắng toát bị dòng hải lưu đẩy tới chỗ ba người ẩn thân, bên trên vẫn còn vô số con Tiễn Xuyến Tử nằm bò ra sau bữa ăn no. Đoạn Dao quăng ra một sợi tơ nhện mềm mại cực mảnh, kéo theo một con Tiễn Xuyến Tử trở về, lớp giáp trên lưng sáng loáng, không giống những con Tiễn Xuyến Tử nuôi ở Tây Nam Phủ, dường như đã được phủ lên mình một lớp dầu trơn. Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay đánh ra một tiểu hỏa chiết, chỉ mới đưa đến gần một chút mà con trùng màu đen kia đã lập tức bùng cháy.


“Muốn dùng hỏa thiêu sao?” Tư Không Duệ hiểu ra vấn đề.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đêm mai lúc hành động, Dao nhi theo ta, ngươi cầm hỏa cung theo sát phía sau yểm trợ, có vấn đề gì không?”


“Tất nhiên không có.” Tư Không Duệ xoa xoa tay, rút cung tiễn trên lưng ra, tiếc nuối nói, “Đáng tiếc là không thể để Tú Tú được nhìn thấy một lần, xem tướng công của nàng hiên ngang oai hùng đến độ nào.”


Đoạn Dao an ủi hắn: “Lần này trở lại đại doanh, ta sẽ đề xuất với Ôn đại nhân để hắn đem ngươi viết vào sách sử.”
Tư Không Duệ hết sức vui mừng: “Vậy ta muốn có một câu chuyện viết riêng cho ta!” Hơn nữa còn phải viết dày một chút.


Đoạn Dao đáp ứng ngay: “Được được được.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười, công phu gài bẫy lừa gạt người khác của tiểu quỷ này đúng là càng ngày càng mạnh a.


Phương đông dần dần lộ ra vầng sáng màu bạc, ánh sáng mặt trời tỏa ra muôn vàn tia nắng lấp lánh. Đoạn Bạch Nguyệt móc Nguyệt Lạc thần kính trong ngực ra, mặt kính vẫn như cũ rất là khô ráo, cũng không có dấu hiệu bị ẩm hơi nước.


Tư Không Duệ nói: ” Xưa nay người đời đều nói Lão thiên gia rất công bằng, ngươi đã không may mắn nhiều lần như vậy, cũng nên cho ngươi được một lần thuận buồm xuôi gió mới phải.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nhét cái gương vào lại trong ngực áo: “Đa tạ.”


Lúc này trong đại doanh Sở quân, Diệp Cẩn vấn: “Có ăn mì dầu giấm không?”
Mì dầu giấm: nguyên liệu chủ yếu là bún tàu, cải trắng, ớt, tiêu, nước tương, muối, dầu giấm…


Sở Uyên lắc đầu: “Trẫm vừa mới phái người đi mời Mộc Si tiền bối rồi, định cùng tiền bối thảo luận chút chuyện về Bát Hoang trận pháp, có muốn lưu lại đây không?”


“Cũng biết ngươi lo lắng mà.” Diệp Cẩn bưng bát ngồi xuống chỗ đối diện với hắn, “Tối hôm qua Ôn đại nhân canh chừng hướng gió và sự vận động của các vì sao suốt đêm, nhìn rất vui vẻ, các ngư dân lão luyện cũng nói đêm nay sẽ là một đêm trời trong mây tạnh.”


Sở Uyên nói: “Diệu Tâm đâu rồi?”
“Sáng sớm nay cũng vừa ra ngoài hỗ trợ luyện binh.” Diệp Cẩn hỏi, “Nam tiền bối đã đi theo, có lẽ hai người lại muốn đánh nhau nữa, ngươi có cần phải đi hỏi một chút không?”


Sở Uyên lắc đầu: “Dù Diệu Tâm đúng là có thể sẽ không khống chế được bản thân, nhưng lý do khiến hắn như vậy lại nhất định không phải là vì Nam tiền bối, ngươi không cần phải lo lắng.”


“Ngược lại cũng phải.” Diệp Cẩn chia cho hắn một nửa bát mì, “Nếu mọi chuyện thuận lợi thì ngay đêm nay sẽ khai chiến, nhẫn nhịn lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ được tới ngày này rồi.” Chưa cần biết sau này đánh Tinh Châu và Triều Nhai sẽ thế nào, có thể ăn được khối xương cứng mang tên Phỉ Miễn này thì cũng coi như đã thắng được tám phần mười.


Sở Uyên cười cười, lòng bàn tay vuốt ve tiểu lão hổ màu tím xấu xí xấu xí treo bên hông.


Ngày này thời gian trôi qua cực nhanh, khi sắc trời hoàn toàn tối mịt, Thẩm Thiên Phong dẫn binh đến chỗ cửa ra đã ước định trước, ra lệnh đại quân ở nguyên tại chỗ chờ đợi. A Trầm có tính kiệm lời bẩm sinh, lại còn là nam tử nên dù trong lòng ít nhiều gì cũng có chút khẩn trương, nhưng cũng chưa biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ luôn ngồi một chỗ lau chùi trường kiếm. Thẩm Thiên Phong nói: “Yên tâm đi, trận chiến này chúng ta nhất định sẽ thắng.”


“… Ừm.” A Trầm gật đầu.
” Sau khi đánh thắng trận này xong, ngươi có thể dạy A Trầm ca khinh công không?” Nguyệt La ở bên nói xen vào.
Thẩm Thiên Phong nói: “Một hai chiêu tất nhiên là có thể.”


Nguyệt La kéo kéo tay áo của A Trầm, cười hì hì nhìn hắn, ngươi xem, ta đã nói Thẩm minh chủ nhất định sẽ đồng ý mà.


Nhìn đôi tiểu tình nhân này, Thẩm Thiên Phong lắc đầu cười cười, xoay người đi tới đầu thuyền. Tính toán thời gian, lúc này chắc ba đội nhân mã còn lại cũng đã tới được địa điểm định sẵn, chỉ chờ Đoạn Bạch Nguyệt phát tín hiệu cuối cùng.


“Đi!” Đoạn Bạch Nguyệt kéo Đoạn Dao, hai người từ trong lùm cỏ phi thân nhảy lên, tựa như diều hâu rơi xuống đỉnh vọng tháp. Mười hai thủ vệ trên tháp còn chưa kịp phản ứng gì thì cũng đã thấy máu tươi từ cổ họng phun ra văng tung toé khắp nơi, chỉ trong nháy mắt đã thấy thân thể nhẹ hẫng, thẳng tắp rơi xuống mặt biển bên dưới.


Máu tươi nóng hổi như cơn mưa từ giữa không trung rơi xuống, rơi vào đám Tiễn Xuyến Tử bên dưới. Cũng giống như ngày hôm qua, đám Tiễn Xuyến Tử lập tức tập kết thành những mảng mây lớn màu đen, vù vù ong ong xông lên đón lấy thứ thức ăn ngon lành đang rơi từ trên không trung xuống, tranh nhau vây kín mắt đầu hút máu.


Mười hai người, cũng mười hai đám mây đen thật lớn.


Tư Không Duệ kéo căng dây cung, mũi tên nhọn mang theo ánh lửa thẳng tắp đâm xuyên qua trung tâm một trong những đám mây đen đó. Lửa lớn lập tức bùng cháy dữ dội, trong nháy mắt đã bốc lên cao mấy trượng. Những con Tiễn Xuyến Tử bị đốt cháy bỗng chốc trở nên điên cuồng, hai cánh vẫy ù ù bay loạn chung quanh, không ngừng châm lửa cháy lan sang càng nhiều đồng loại. Tư Không Duệ cất cung tiễn, cũng nhảy lên tháp cao, nhìn lại bên dưới thì đã thấy khắp bầu trời mặt biển đều là Tiễn Xuyến Tử bị đốt cháy, như vô vàn đốm nhỏ lóe ra ánh sáng lập lòe rồi tắt ngúm, nếu không có mùi cháy khét tràn ngập trong không khí và tiếng kêu ong ong không dứt bên tai thì một màn này thậm chí có thể nói là đẹp rực rỡ tráng lệ.


“Có địch đột kích! Có địch đột kích!” Quan binh bên dưới từ lâu đã loạn thành một đoàn. Đoạn Dao siết chặt nắm tay, cảm thấy có chút khẩn trương.


“Đừng sợ, từ từ tìm là được.” Tư Không Duệ an ủi, “Có ca đây rồi, tới bao nhiêu ca giết bấy nhiêu, ngươi muốn đứng ở chỗ này tìm một canh giờ cũng được.”
Đoạn Bạch Nguyệt cũng nói: “Đừng hoảng hốt, từ từ sẽ đến.”


Lưu Cẩm Đức giục ngựa dẫn quân tới đây, từ xa xa đã thấy Đoạn Bạch Nguyệt đứng trên đỉnh vọng tháp, trong lòng sát ý cuồn cuộn bốc lên, đáy mắt ngược lại có chút ý cười âm tà, đưa tay tiếp nhận cây cung lớn trong tay phó tướng.


“Ê ê, cây cung kia to hơn cây cung của chúng ta nhiều a.” Tư Không Duệ nhắc nhở, “Còn muốn tiếp tục đứng ở đây không?”
Tay Đoạn Dao hơi run run.
Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy cung tiễn, nói với Đoạn Dao: “Cứ yên tâm tiếp tục tìm đi.”


Đoạn Dao gật đầu, lấy lại bình tĩnh, nỗ lực tìm ra vị trí trận môn giữa trận pháp nhìn như hỗn loạn bên dưới.
Lưu Cẩm Đức mặt mày dữ tợn, nâng tay bắn ra mũi kiếm mảnh dài, thân kiếm lóe ra ánh lửa nhỏ vụn, như một tia chớp thật nhỏ xẹt qua màn đêm đen kịt.


“Hỏa dược?” Tư Không Duệ cả kinh thất sắc, vừa ôm lấy Đoạn Dao định lao xuống vọng tháp thì đã thấy Đoạn Bạch Nguyệt giương cung kéo căng hết mức, một cước dẫm vào trụ gỗ bay lên không trung, đáy mắt phản chiếu ra ánh lửa càng ngày càng gần kia, nhẹ nhàng buông tay, mũi tên nhọn màu đen đâm rách khoảng không lao đi vun vút, đem mũi kiếm đối phương bắn ra cản lại giữa chừng, ngay giữa không trung kích lửa ầm ầm nổ vang.


“Trời trời.” Tư Không Duệ lệ nóng doanh tròng, “Như vậy mà cũng được?”
“Ở bên kia!” Đoạn Dao đưa một ngón tay ra chỉ, “Chỗ tháp gỗ sơn màu đỏ ấy, phá nó đi!”


“Về thuyền trước chuẩn bị đi.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu hắn, xoay người lao xuống vọng tháp, nhưng không rơi xuống đất mà đầu ngón chân dẫm lên vô số đầu người bên dưới, hướng về phía tháp gỗ màu đỏ phóng đi.
“Ngươi đi giúp ca ca.” Đoạn Dao nói, “Ta quay về thuyền!”


“Chắc không?” Tư Không Duệ nói, “Nhưng lúc trước đã nói ta phải đi theo bảo hộ ngươi.”
“Ta không cần bảo hộ.” Đoạn Dao vung đao chém bay mấy phản quân trước mặt, “Ca ca đầu kia quan trọng hơn!”


“Cũng được, vậy ngươi phải cẩn thận một chút.” Tư Không Duệ giúp Đoạn Dao đánh ra một lối thoát, sau đó xoay người nhảy xuống đất theo hướng ngược lại, vừa vặn cưỡi trên người một gã nô dịch cao to: “Đi!” Vừa rồi đứng trên đỉnh tháp hắn đã nhìn gã nô dịch này nửa ngày rồi, một tọa kỵ tốt như vậy, không cần mới là đồ ngốc.


Gã nô dịch này coi như là một nửa dã nhân sống trên đảo hoang, tuy thiên tính hung tàn nhưng không có đầu óc gì, cũng bởi vì thường ngày hay nịnh hót Sở Hạng nên các cơ quan trên đảo phân bố thế nào gã đều biết rất rõ ràng. Mà lúc này gã cũng không hề biết người đang ở trên lưng mình không phải là chủ tử của mình, chỉ mơ hồ nghe có người hạ lệnh, vì vậy dạ một tiếng, cõng Tư Không Duệ đuổi theo Đoạn Bạch Nguyệt.


Lưu Cẩm Đức vung ra một thanh chủy thủ, đâm xuyên qua trái tim của dã nhân.
Tư Không Duệ thất tha thất thểu nhảy xuống, xoay người cả giận nói: “Gia gia ngươi đây!”
“Giết hắn!” Lưu Cẩm Đức trầm giọng hạ lệnh, xoay người đuổi theo Đoạn Bạch Nguyệt.
Tư Không Duệ lớn tiếng nói: “Hoàng thượng!”


Lưu Cẩm Đức sắc mặt đại biến, quay đầu lại nhìn theo phương hướng hắn gọi, nhưng không có một bóng người. Lúc kịp phản ứng lại thì kiếm của Tư Không Duệ đã bức tới trước mặt.


“Với bộ dáng này của ngươi mà cũng muốn so với Đoạn huynh a.” Tư Không Duệ tặc lưỡi, “Mau đi lấy nước tiểu rửa mặt rồi tự mình soi gương đi.”
Lưu Cẩm Đức tung chưởng đánh về phía hắn, giục ngựa chạy tới tháp gỗ màu đỏ.


Phía chân trời truyền đến một tiếng kêu rõ ràng trong trẻo, Đoạn Dao thầm giật mình, Tư Không Duệ lắc lắc đầu, cảm thấy có chút kỳ lạ, chẳng lẽ mình cũng muốn làm Hoàng hậu rồi hay sao? Tiếng kêu vừa rồi đúng là rất dễ nghe, đích xác giống như tiếng kêu của phượng hoàng trong truyền thuyết.


Cuồng phong cuốn tới một trận cát đá, phủ đầy mặt.
Trong đám phản quân có người đưa tay lên định giết hắn, nhưng từ trên trời đã bay xuống một nắm vỏ hạt dưa, đập thẳng vào mặt cực kì chuẩn xác.


Xung quanh tháp gỗ màu đỏ kia đã được đào rất nhiều mương nước, trong mương chằng chịt sinh vật gì đó toàn thân đen như mực, đang quẫy đuôi bơi lội. Lưu Cẩm Đức siết chặt cương ngựa, móc từ trong lòng ra một cái mộc tiếu(còi gỗ), vẻ mặt dữ tợn nhìn Đoạn Bạch Nguyệt leo lên đỉnh tháp, khóe môi cũng lộ ra ý cười âm trầm.


“Nhanh lên một chút!” Tư Không Duệ khàn giọng hét, bị một đoàn dã nhân vây quanh đánh, rất muốn nhổ nước bọt, trong lòng cũng không ngừng mắng chửi mười tám đời tổ tông, cực kì thô tục.


Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt ám trầm nắm chặt chuôi kiếm, chậm rãi rút Huyền Minh Hàn Thiết ra, thân kiếm và cả mũi kiếm đều phiếm ra ánh sáng màu lam u ám, một giọt máu đỏ tươi từ từ lướt qua thân kiếm rồi bất chợt biến mất, giống như đã hòa vào mạch đập của yêu kiếm.


Mặt đất nhè nhẹ rung lên, Lưu Cẩm Đức ý thức được tình hình không ổn, sau nháy mắt vẻ mặt cứng đờ thì lập tức đưa mộc tiếu lên miệng định thổi, Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã nổi giận gầm lên một tiếng, hàn quang trong tay chợt lóe, kiếm khí từ trên đỉnh bảo tháp ồ ạt trút xuống, thẳng tắp xuyên sâu vào lòng đất, giống như có trăm nghìn đống thuốc nổ bị châm lửa kích hoạt, chỉ trong thoáng chốc đất đá khắp bốn phía bay lên, giữa cơn địa chấn làm đất rung núi chuyển đó, tháp gỗ màu đỏ kia từ từ nứt ra thành hai nửa, lắc lư lảo đảo ầm ầm ngã xuống, nhìn kỹ lại, đúng là ngay cả mặt đất cũng đều bị bổ nứt ra.


Tư Không Duệ thở hồng hộc chạy tới, cũng bị một màn trước mắt làm kinh ngạc nhảy dựng.
Mẹ ơi đây là thứ công phu tà môn gì.


Lạc Triều Châu bị nội lực đưa vào chỗ sâu trong lòng đất, Đoạn Bạch Nguyệt thả người nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, mây đen đang từ từ tản đi, từng chút từng chút lộ ra vầng trăng tròn màu trắng bạc.


Sóng biển mơ hồ gào thét, cuồn cuộn dâng cao khắp bốn phương tám hướng xung quanh hải đảo. Đoạn Bạch Nguyệt một tay xách lấy Tư Không Duệ, hướng về phía bờ biển phóng đi.
“Muốn chết.” Lưu Cẩm Đức cười lạnh một tiếng, lập tức thổi mộc tiếu.


Vô số bóng đen nhảy lên từ trong mương nước, một cái lưới lớn bất thình lình vung ra giữa không trung, nhanh chóng quấn chặt lấy hai người, mang theo mùi hương yếu ớt khó lòng ngửi thấy.
Đoạn Bạch Nguyệt bóp cằm Tư Không Duệ ra, nhét vào miệng hắn một viên thuốc, thấp giọng nói: “Đồ chơi này có độc.”


Tư Không Duệ rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng cũng không thể cắt đứt sợi lưới màu lam được. Chỉ cảm thấy sợi lưới này cực kỳ mềm mại mỏng manh, nhưng lại giống như là có sinh mệnh, có thể tự co rút lại, đem con mồi gắt gao nhốt vào bên trong.


Bảo kiếm trong tay Tư Không Duệ loảng xoảng rơi xuống đất, không thể động đậy.
Đoạn Bạch Nguyệt rút ra một cây dao nhỏ, lưỡi dao cực mảnh, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lúc này đã bị mây đen che khuất một lần nữa, tiếng sóng biển cách đó không xa cũng nhẹ nhàng chậm chạp hơn rất nhiều.


Tư Không Duệ “hừ” một tiếng từ trong lỗ mũi ra ngoài lỗ mũi: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Đoạn Bạch Nguyệt bất động thanh sắc thu lưỡi dao lại, nói với Lưu Cẩm Đức: “Hay là chúng ta nói chuyện?”


Tư Không Duệ lệ nóng doanh tròng, cũng sắp bị thiến cả rồi, còn nói cái rắm gì, chẳng lẽ không phải là nên chạy nhanh một chút sao?