Đế Vương Công Lược

Chương 158: Gặp lại [ ca ca chỉ là đột nhiên rất muốn thổ huyết]

Một câu này vừa ra, mọi người đều bị chấn động đứng hình, một lúc lâu mà vẫn chưa kịp phản ứng lại, chỉ có Đoạn Dao khϊế͙p͙ sợ nói: ” A?”


” Không thể nào!” Thấy tất cả mọi người đều là vẻ mặt gặp quỷ, Nguyệt La vừa nóng lòng lại vừa sốt ruột, nàng thật sự rất thích Đoạn Bạch Nguyệt, lúc này khó tránh khỏi sẽ vì hắn mà cảm thấy không đáng giá, vì vậy giận dữ vội la lên: ” Này mới có mấy tháng đâu, sao lại có thể chạy theo người khác nhanh như vậy chứ? Cho dù chờ hài tử trong bụng sinh ra trước đã rồi tái giá cũng được a.”


Trên thuyền lặng ngắt như tờ, hoàn toàn yên tĩnh.
Có phải là có chỗ nào không quá đúng hay không?


” Ngươi là Tướng quân phải không?” Nguyệt La kéo ống tay áo của Sở Uyên: ” Đại ca ca kia yêu nương tử của mình lắm, ngày nào cũng nói hắn phải nhanh chóng trở về quân doanh, chờ đón hài tử ra đời. Nhưng hiện tại người ta cũng đã tái giá rồi, nếu hắn biết được nhất định sẽ rất thương tâm, đến lúc đó ngươi phải khuyên nhủ hắn một chút.”


Sở Uyên hít sâu một hơi, nở nụ cười bình tĩnh: ” Tất nhiên rồi.”
Đoạn Dao nỗ lực chen nói vào, giúp ca ca thân yêu xoay chuyển thế cục một chút: ” Ta nói cô nương—“
Sở Uyên đưa tay ngăn lại, ý bảo hắn không nên nói nhiều.


Đoạn Dao khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ có phải là lúc ca ca rơi xuống biển đã đụng bể đầu rồi hay không? Cảm giác giống như đã không cứu được nữa.
” Chúng ta phải đi rồi a.” Nguyệt La nói: ” Không được phép đi theo, nếu không bị A Gia biết được, đại ca ca kia sẽ gặp nguy hiểm.”


Sở Uyên gật đầu: ” Cô nương yên tâm, Sở quân từ trước đến nay đều nói là làm, chúng ta cũng không có ý quấy rầy cuộc sống của chư vị.”
A Trầm ôm quyền cáo từ, ôm Nguyệt La nhảy xuống thuyền nhỏ.
Nhìn theo hai người càng đi càng xa, Thẩm Thiên Phong nói: ” Có cần phải âm thầm theo sau không?”


Sở Uyên lắc đầu: ” Hiện tại chúng ta không biết rõ lai lịch của đảo nhỏ kia thế nào, nếu để bị phát hiện thì ngược lại càng nhiều chuyện phiền phức. Hơn nữa nếu hai người kia có tâm giấu diếm thì cũng sẽ không thừa nhận sảng khoái ngay từ đầu như vậy, cứ chờ xem thế nào.”


Thẩm Thiên Phong đáp ứng một tiếng, ra lệnh cho quân đội rút lui phía sau theo đúng lời nam tử nói. Đoạn Dao cọ dần cọ dần tới bên cạnh Sở Uyên, nói: ” Thật sự không có việc gì chứ?” Khó khăn lắm mới tìm được tung tích của ca ca, không theo qua đó, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?


” Không nói trước được.” Sở Uyên nói: ” Theo sau hoặc tiếp tục chờ bảy ngày, dù làm thế nào cũng đều có tính mạo hiểm, nhưng chỉ có thể chọn con đường tương đối ổn thỏa hơn một chút mà thôi.”
Đoạn Dao nói: ” Ừm.”


” Không có việc gì đâu.” Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai hắn: ” Sóng to gió lớn nhiều như vậy đều đã vượt qua cả rồi, bảy ngày mà thôi, kiên nhẫn chờ là được.”


” Ừ.” Đoạn Dao hít hít mũi, lại nói: ” Ở trên đảo ca ca nói những lời đó tất nhiên là để tự bảo vệ mình, cũng không phải có ý gì khác.”
Sở Uyên bật cười: ” Nếu không thì còn có thể là vì sao?”


“….” Ngươi không thèm để ý thì tốt quá rồi. Đoạn Dao ho khan hai tiếng, nói: ” Vậy ta đi ăn cơm đây.”
Sở Uyên gật đầu, cũng xoay người trở về khoang thuyền.
Trên thuyền nhỏ, Nguyệt La hai tay chống cằm, như là đang ngẩn người suy nghĩ miên man gì đó.


A Trầm vừa chèo thuyền vừa hỏi: ” Đang nghĩ gì vậy?”
” Ngươi thật sự muốn lén lút dẫn người rời đảo sao?” Nguyệt La lo lắng nói: ” Nếu bị A Gia phát hiện, chúng ta—-“
” Là chuyện của một mình ta, không liên quan gì đến ngươi.” A Trầm nói.


” Tại sao lại không liên quan gì đến ta.” Nguyệt La sốt ruột: ” Ngươi là đồ ngốc a, ta là đang lo lắng cho ngươi.”
” Ta biết.” A Trầm buông mái chèo: ” Người trong thôn kia, ta biết thân phận của hắn.”


” Ta cũng biết a.” Nguyệt La nói: ” Hôm đầu tiên lên đảo hắn đã nói rồi mà, là một tiểu đầu mục trong quân đội Đại Sở.”
” Hắn cũng không phải tiểu đầu mục, mà là Đại tướng quân.” A Trầm tiếp tục chèo thuyền.
” Hả?” Nguyệt La giật mình: ” Thật vậy sao?”


” Hắn là Vương gia của Sở quốc, tên là Đoạn Bạch Nguyệt, lần trước ta ra biển, trong quân doanh Đại Sở người người đều đang tìm hắn.” A Trầm nói: ” Nếu không ngươi cứ nghĩ lại mà xem, chiến tranh mỗi ngày đều chết biết bao nhiêu người, nếu không phải có thân phận hiển hách thì cũng đâu cần phải đặc biệt cố ý mang binh tới tìm.”


” Là quan lớn a.” Nguyệt La bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngẫm ngẫm lại nói: ” Quan lớn cũng không được, A Gia vẫn sẽ phạt ngươi.”


A Trầm trầm mặc không lên tiếng, chỉ chú ý chèo thuyền nhanh hơn nữa. Nguyệt La thấy hắn không nói lời nào, trong lòng lại càng thêm gấp gáp, dứt khoát nắm cổ tay của hắn ngăn lại: ” Không được! Chúng ta phải thương lượng một biện pháp thật tốt, cho dù phải đưa người đó rời khỏi Thiên Chi Nhai thì cũng phải lén lút mà làm, không thể A Gia và mọi người biết chân tướng được. Hay là chúng ta quay lại chỗ Sở quân, dẫn theo một chiếc thuyền nhỏ trở về đảo, giấu trong bãi đá ngầm, sau đó để hắn tự mình —-“


” Ta muốn rời khỏi Thiên Chi Nhai.” A Trầm ngắt lời nàng.
” Ngươi nói cái gì?” Nguyệt La khϊế͙p͙ sợ, cảm thấy mình đã nghe lầm rồi.
” Ta muốn rời khỏi thôn làng.” A Trầm nhìn ra ngoài khơi xa: ” Ta muốn đi đánh giặc.”


” Vì sao vậy?” Nguyệt La nóng lòng suýt nữa bật khóc: ” Chiến tranh sẽ chết người đó.”
” Ở trên đảo không có ý nghĩa.” A Trầm nói.


” Ai nói vậy? Ở thôn làng rất có ý nghĩa mà.” Nguyệt La ngồi xổm trước mặt hắn: ” Ngươi trúng tà rồi đúng không? Chúng ta đã sắp thành thân rồi.”
” Ta dẫn ngươi cùng đi quân doanh.” A Trầm nói.
Nguyệt La: “….”


” Nếu ngươi không muốn đi, vậy, coi như xong….” A Trầm tránh né ánh mắt của nàng: ” Tất cả mọi người trong làng đều rất thích ngươi, nam tử muốn thành thân với ngươi cũng nhiều như vậy—-“


” Này!” Nguyệt La giơ tay tát một cái vào đầu hắn: ” Ta cũng hôn ngươi rồi, ngươi lại còn muốn cưới người khác sao?”
A Trầm: “….”


” Nhưng nếu chúng ta cứ đi như vậy, mọi người nhất định sẽ rất thương tâm.” Nguyệt La ngồi trở về, rầu rĩ không vui. Cha nương hai nhà đều gặp tai nạn trên biển mà chết, mình và A Trầm ca cũng là ăn cơm trăm họ mà lớn lên, làm sao có thể phản bội thôn làng như thế được?


” Muốn đi theo ta không?” A Trầm hỏi.
Nguyệt La cúi đầu.


A Trầm cũng không nói gì nữa, chỉ dốc toàn lực chèo thuyền về thôn. Nhờ thủy triều và hướng gió thuận lợi nên lúc trở về nhanh hơn lúc rời đi rất nhiều. Chỉ mất khoảng phân nửa thời gian thì đã thấy được bờ biển cát vàng. Trên bãi cát trải đầy lưới đánh cá và các loại rau biển, mọi người tập trung gỡ lưới phơi rau, cười cười nói nói rất là vui vẻ, nhìn thấy hai người đã trở về thì đều che miệng chọc ghẹo, lại giúp đỡ kéo thuyền lên bờ, phủi phủi trên người hai cái rồi thúc giục về nhà thay y phục chuẩn bị ăn cơm.


A Trầm nắm chặt tay Nguyệt La, đưa nàng về tới tận nhà.
” Ngươi thật sự phải đi sao?” Nguyệt La hỏi.
A Trầm gật đầu: ” Đêm mai ta sẽ dẫn người ra biển.”
Nguyệt La đấm lên ngực hắn một cái, vừa tức giận lại vừa nóng lòng, xoay người loảng xoảng đóng cửa lại.


A Trầm thở dài, xoay người đi tới cửa thôn.
Đoạn Bạch Nguyệt đang ở trong sân điều tức, thấy hắn bước vào thì cười nói: ” Sao vậy? Cãi nhau với tiểu nha đầu kia rồi hả?”
A Tràm ngồi xuống đối dện với hắn, nói: ” Ta đi theo ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt kinh ngạc: ” Ngươi nghĩ kĩ rồi?”


” Giờ tý đêm mai sẽ có gió lớn.” A Trầm nói: ” Chuẩn bị sẵn sàng để ra biển đi.”
” Còn Nguyệt La thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Nàng không đi.” A Trầm nói: ” Muốn ở lại với mọi người trong thôn.”


” Cần ta giúp ngươi thuyết phục nàng không?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một chén trà.
” Không cần.” A Trầm nói: ” Nàng ở lại nơi này rất tốt, tất cả mọi người đều thương yêu nàng. Nếu theo ta đi ra ngoài, không biết tương lai sẽ còn gặp những chuyện gì nữa.”


” Tùy ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhưng nếu ta là ngươi, không cần biết phải dùng biện pháp gì, dỗ dành cũng được lừa gạt cũng tốt, đánh ngất xỉu trói lại cũng không thành vấn đề, tóm lại là nhất định phải giữ người yêu lại bên cạnh.”


” Người mà ngươi thích…rốt cuộc là ai?” A Trầm hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt hơi dừng một chút, cười nói: ” Sao vậy? Lần này ra biển lại nghe được tiếng gió gì hử?”
” Ta gặp được người tới đây tìm ngươi.” A Trầm nói.
” Ai?” Đoạn Bạch Nguyệt biến sắc.


” Cả một đội thuyền, có khoảng vài nghìn người. Trong đó có một người võ công rất cao, chắc là võ lâm minh chủ mà ngươi nói, còn một người nữa ta không rõ thân phận, nhưng nhìn qua cũng không phải người tầm thường, hắn rất quan tâm ngươi.”


Cảm xúc từ đáy lòng Đoạn Bạch Nguyệt cuồn cuộn dâng lên, chỉ hận không thể mọc ra đôi cánh để bay về, qua hồi lâu mới khàn giọng hỏi: ” Hắn có khỏe không?”
” Khỏe?” A Trầm cảm thấy câu hỏi này có chút kì quái, suy nghĩ một chút mới trả lời: ” Tất tốt.”


” Chẳng trách ngươi đột nhiên lại có quyết định như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đa tạ.”
” Vậy ta đi đây.” A Trầm đứng dậy: ” Ta dẫn ngươi ra ngoài, ngươi cũng phải nhớ kỹ những chuyện đã từng đáp ứng ta.”


” Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vĩnh viễn cũng sẽ không có người đến quấy rầy thôn làng này, trừ khi tới một ngày ngươi muốn giúp bọn họ làm điều gì đó.”
A Trầm gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.


Một đêm này trôi qua cực kì yên tĩnh, ngày hôm sau, trong thôn làng mọi việc vẫn như cũ, khói bếp lượn lờ, cùng với tiếng cười tiếng nói. Nguyệt La nhảy lên nóc nhà ngồi một trận, cảm thấy phiền lòng, muốn đi tìm Đoạn Bạch Nguyệt, còn chưa ra đến cửa thì lại đổi ý, xoay người trùm chăn ngủ, ai tới cũng không mở cửa ra.


Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Thật sự không muốn đi tìm nàng sao?”
A Trầm ngồi xong sân mài đao, chỉ xem như không nghe thấy gì.


Tới gần giờ tý, bờ biển quả nhiên nổi gió to. Khinh công của Đoạn Bạch Nguyệt đã hồi phục được năm sáu thành, dễ dàng theo sát A Trầm ra khỏi căn nhà, phía sau dải đá ngầm bên bờ biển đã giấu sẵn một chiếc thuyền nhỏ, A Trầm mở dây thừng, kéo Đoạn Bạch Nguyệt lên thuyền, hai người xốc rèm treo ở cửa khoang thuyền lên, nhưng đều bị kinh ngạc một chút.


Nguyệt La ôm một bọc y phục nhỏ, đang ngồi bên trong khoang thuyền, ánh mắt u oán nhìn hai người.
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi.
Nguyệt La nói: ” Hừ!”
A Trầm nhức đầu, cũng không nói gì, nhưng đáy mắt không che giấu được vẻ mừng rỡ.


” Nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện yêu đương.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đi trước đã.”
A Trầm gật đầu, để Đoạn Bạch Nguyệt và Nguyệt La ngồi đàng hoàng trong khoang thuyền rồi cố sức chống mái chèo, đẩy thuyền ra biển.


Trong khoang thuyền một mảnh tối đen, Nguyệt La lấy ra một viên dạ minh châu đùng để chiếu sáng, để nó vào trong cái hộp gỗ.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mang theo bên mình tất cả những thứ đáng giá và nữ trang, xem ra ngươi cũng đã hạ quyết tâm muốn đi theo rồi.”


” Ngươi là cái đồ lừa đảo!” Nguyệt La cả giận nói: ” Ta đã tin tưởng ngươi như vậy kia mà!”
” Ta đã lừa ngươi, nhưng ta cũng giúp ngươi có được người trong lòng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có đủ để bù lại hay không?”
” Không đủ!” Nguyệt La vỗ bàn.


” Vậy cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi cứu Vương gia của Đại Sở, tương lai nhìn thấy Hoàng thượng, muốn được phong thưởng cái gì thì cứ việc mở miệng, vương thành, Giang Nam, Thục Trung, hoặc là Đại Lý, ngươi muốn tòa nhà ở đâu ta cũng sẽ mua cho ngươi.”


” Hoàng thượng a…” Nguyệt La bị dời đi lực chú ý: ” Ta nghe nói Hoàng thượng của Đại Sở lớn lên rất đẹp mắt.”
” Đúng là rất đẹp mắt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhưng không cho phép ngươi muốn gả.”


” Ta mới không thèm gả, ta phải gả cho A Trầm ca.” Nguyệt La bĩu môi: ” Hơn nữa Hoàng thượng nhất định rất hung dữ.”
” Mấy ngày trước các ngươi gặp được đội thuyền, người dẫn đầu trên đó có hung dữ không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.


” Ngươi nói đại ca ca kia ư?” Nguyệt La lắc đầu: ” Không hung dữ chút nào, đại ca ca kia lớn lên thật là đẹp mắt, giọng nói cũng rất dễ nghe.”
” Hắn chính là Hoàng thượng của Đại Sở.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
” Thật vậy sao?” Nguyệt La giật mình.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.


” Hoàng thượng tự mình tới tìm ngươi a.” Nguyệt La vẫn chưa thể tin nổi, mình cư nhiên cứ như thế gặp được Hoàng đế của Đại Sở, lại có chút ảo não vì sao lúc đó không nhìn lâu hơn một chút. Một lúc lâu sau đột nhiên nhớ tới một việc: ” Nhưng hôm đó ta còn lôi kéo tay áo hắn, hỏi hắn chuyện về nương tử của ngươi, sẽ không có việc gì chứ?”


Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt cứng đờ: ” Hả?”


” Lúc đó ta nóng lòng muốn giúp ngươi hỏi rõ ràng một chút, xem thử nương tử mang thai của ngươi đã tái giá hay chưa.” Nguyệt La nói: ” Sau đó Hoàng thượng không nói chuyện, ta coi như “nàng” đã tái giá rồi, cảm thấy không đáng giá cho ngươi, giọng có hơi lớn chút.”


Đoạn Bạch Nguyệt đưa hai tay vịn vai nàng, hít sâu một hơi: ” Nương tử mang thai của ta?”


” Đúng vậy.” Nguyệt La gật đầu: ” Ta còn nói, ít nhất cũng phải chờ hài tử sinh ra đã rồi hẵng tái giá, rất là tức giận. Nhưng nhìn vẻ mặt Hoàng thượng vẫn cực kì hiền hòa, còn đáp ứng ta sẽ an ủi ngươi thật tốt. Nhưng ngươi rốt cuộc có nương tử hay không a? A Trầm ca nói ngươi dối gạt ta, ngươi là Vương gia mà, thật sự sẽ cưới một đầu bếp sao?”


Đoạn Bạch Nguyệt khóc không ra nước mắt: ” Ngươi….”
” Ta làm sao?” Nguyệt La dè dặt hỏi: ” Ta nói sai gì rồi hả?”
” Không có.” Đoạn Bạch Nguyệt vô lực khoát khoát tay, cố giữ bình tĩnh: ” Được rồi, ngươi để ta được yên tĩnh một canh giờ đi.”


” Ồ.” Nguyệt La đáp ứng một tiếng, ngồi xuống đệm giường.


Đoạn Bạch Nguyệt rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, thầm nghĩ nếu thật sự không còn cách nào khác, thì cũng chỉ có thể tự nâng tay đánh lên ngực mình hai chưởng, giả vờ trọng thương thổ huyết, hi vọng có thể tránh được kiếp nạn này.


Cạnh dải đá ngầm trên đảo nhỏ, Sở Uyên đang ngồi ở đầu thuyền ngắm sao, Đoạn Dao bưng một bát mì nóng hầm hập đi tới, nói là vừa mới nấu xong, ăn một chút lót bụng, cũng có thể làm ấm thân thể.


” Sau này cứ đi ngủ sớm đi.” Sở Uyên nói: ” Việc này giao cho đầu bếp làm là được rồi.”


” Như vậy không được, còn vài ngày nữa là ca ca trở về rồi, thấy Hoàng thượng gầy nhất định sẽ đau lòng.” Đoạn Dao nói: “Trước khi đi, Diệp đại ca và A Cách tỷ tỷ cũng dặn phải cho Hoàng thượng ăn một ngày bốn bữa, còn phải ăn thêm bánh điểm tâm.”


Sở Uyên buồn cười, dùng đầu đũa gõ gõ sống mũi hắn.


Đoạn Dao cũng ngồi xuống bên cạnh Sở Uyên, cùng nhau trò chuyện ngắm biển, thuận tiện kín đáo khoe khoang những chiến tích năm xưa của ca ca, đã ở tây nam nam chinh bắc chiến thế nào, thậm chí còn dùng thơ ca cố ý sao chép ở chỗ Ôn đại nhân nữa, vô vùng cao cấp.


Sở Uyên bị hắn làm cho đầu váng mắt hoa, đút vào miệng hắn một miếng cá viên: ” Xin ngươi, để trẫm được yên tĩnh một chút đi.”
Đoạn Dao: “….”
Thật sự không thể nói tiếp sao? Miêu Cương Bảy Mươi Hai Trại, mới nói được ba.


Sở Uyên húp xong một ngụm nước mì cuối cùng, nhảy xuống mạn thuyền trở về phòng ngủ.
Đoạn Dao ôm bát trống không, lại nhón chân nhìn ra ngoài khơi xa.
Cũng không biết lúc nào ca ca mới có thể trở về.


Thuyền nhỏ theo sóng gió nhẹ nhàng đong đưa, Nguyệt La tựa trên gối mềm, cảm thấy dường như cũng không đến nỗi không nỡ xa rời như trong tưởng tượng, ngược lại còn có chút hưng phấn, cũng rất mong chờ những ngày trong tương lai mà hiện tại nàng hoàn toàn không nắm bắt được. Nghe Đoạn Bạch Nguyệt kể về những chuyện xảy ra khi đánh giặc, bất tri bất giác lại đã qua một ngày. Thuyền nhỏ rời đi Thiên Chi Nhai càng ngày càng xa, khoảng cách tới đảo nhỏ nơi Sở quân đóng cũng càng ngày càng gần. Sáng sớm ngày thứ sáu, A Trầm vén rèm lên, nói: ” Tới rồi.”


” Oa!” Nguyệt La không thể chờ đợi được khom lưng chui ra ngoài, chỉ thấy ở phía trước cách đó không xa quả thật là đội thuyền của Đại Sở, đại ca ca đẹp mắt hôm trước đang đứng ở đầu thuyền nhìn về phía bên này.


” Là Hoàng thượng. là Hoàng thượng tới đón ngươi kìa!” Nguyệt La xoay người: ” Mau lên nha, ra đây mà xem!”
Đoạn Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, sửa sang lại y phục đàng hoàng, còn chưa kịp đứng dậy thì chiếc thuyền đã lung lay một chút.


” Hoàng, Hoàng thượng.” Nguyệt La khϊế͙p͙ sợ lắp bắp một chút, nhanh chóng trốn sau lưng A Trầm, đưa tay lên rụt rè chỉ vào khoang thuyền: ” Vương gia…ở bên trong.”
” Hai vị vất vả rồi.” Sở Uyên nói: ” Lên thuyền lớn trước đi, Dao nhi đã an bài nơi ở rồi.”


A Trầm gật đầu, ôm Nguyệt La phi thân lên thuyền lớn.
Đoạn Dao vội vàng chào đón, hỏi: ” Ca ca ta không có việc gì chứ?”
” Không có việc gì, rất tốt.” Nguyệt La nói: ” Ngươi không xuống đó xem sao?”


” Không có việc gì là tốt rồi.” Đoạn Dao cười khan, thôi vậy a, bây giờ ta không nên xuống dưới thì hơn, nếu không chỉ sợ là sẽ bị ném xuống biển cho cá ăn.
Sở Uyên đưa tay vén rèm lên, còn chưa kịp nhìn rõ bên trong thì đã bị một người kéo ôm vào lòng.


Đoạn Bạch Nguyệt nâng cằm hắn lên, cúi đầu hôn xuống.
Sở Uyên đưa tay xoa xoa gò má của hắn, nương theo ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu nhìn dung nhan quen thuộc kia, cuối cùng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.


” Ta rất nhớ ngươi.” Lòng bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt từ từ lướt qua sống lưng Sở Uyên, vững vàng ôm chặt hắn vào lòng, không ngừng hôn lên cổ hắn.
Sở Uyên hơi dùng sức, như là muốn đẩy hắn ra.


” Ta biết lần này là ta sai.” Đoạn Bạch Nguyệt siết chặt vòng tay, khàn giọng nói: ” Trở về ngươi muốn phạt ta thế nào cũng được, bây giờ để ta ôm ngươi một chút, được không?”
” Thương thế đã lành chưa?” Sở Uyên thở dài, ngón tay luồn qua mái tóc của hắn.


” Đỡ nhiều rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt tựa cằm lên vai hắn: ” Đừng lo lắng.”
” Trở về đi.” Sở Uyên giúp hắn sửa sang lại y phục: ” Để đại phu xem tình hình một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa hai tay ôm má Sở Uyên, lại cúi đầu hôn một cái, rồi mới kéo người đứng dậy.


” Ca!” Đoạn Dao phất tay.
Đoạn Bạch Nguyệt đề khí vận công, ôm Sở Uyên nhảy lên thuyền lớn, thân hình hơi loạng choạng một chút.
” Này này!” Đoạn Dao nhanh chóng đỡ lấy hắn.
Sở Uyên cũng nhíu mày, phân phó cấp dưới tuyên thái y lập tức tới đây.


” Tiểu quỷ.” Thừa dịp Sở Uyên đang cùng người khác nói chuyện, Đoạn Bạch Nguyệt thấp giọng hỏi: ” Tẩu tẩu ngươi không giận ta đó chứ?”


” Ngươi cứ nghĩ đi.” Đoạn Dao dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn hắn: ” Nếu ta là ngươi thì trên đường về đã dứt khoát giả chết rồi. Ngày đó tiểu nha đầu kia thật là khó lường, cư nhiên ở ngay trước mặt tẩu tẩu hỏi hắn đã tái giá chưa, còn nói cho dù muốn tái giá thì cũng phải chờ sinh hài tử cho ngươi xong đã, khi đó xung quanh ít nhất cũng có hơn một trăm người, tất cả mọi người đều đã nghe được, tình hình lúc đó, ngươi thử tưởng tượng đi.”


Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sở Uyên quay đầu lại: ” Các ngươi đang nói cái gì?”
” Không có gì.” Đoạn Dao nhanh chóng làm như đang nâng đỡ cả người Đoạn Bạch Nguyệt, ánh mắt ngưng trọng nói: ” Ca ca chỉ là đột nhiên rất muốn thổ huyết.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”


Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ừ!”