Vùng trời phía đông mênh mông dần dần lộ ra một chút ánh sáng màu bạc, rồi những tia nắng vàng len lỏi xuyên qua màn sương sớm, cảnh vật dần dần rõ ràng hơn. Sở Uyên đứng trên đài cao trông về phía xa, tuy biết chuyến đi này của Đoạn Bạch Nguyệt sẽ không xảy ra biến cố gì quá lớn, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi lo âu.
Diệp Cẩn đứng dưới boong thuyền ho khan hai tiếng, ngoắc tay một cái: ” Xuống đây, ăn điểm tâm.”
Sở Uyên nói: ” Ngươi đi đi, trẫm không đói bụng.”
Vì sao ngay cả cơm cũng không chịu ăn Diệp Cẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, rất muốn túm cổ áo ca ca lắc lắc, có tiền đồ một chút được không!!!
Đáy mắt Sở Uyên bất chợt dâng đầy ý cười, hướng phía xa xa phất tay.
Diệp Cẩn “soạt” một cái quay đầu lại.
Quả nhiên, một con thuyền nhỏ đang khoác ánh bình minh bơi nhanh tới gần, lúc còn cách chiến thuyền chủ một khoảng không quá xa thì Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát tung người bay lên, lăng không rơi xuống bên cạnh Sở Uyên.
Diệp Cẩn móc trong ngực ra một bình trắng nhỏ, siết chặt, rất căm giận, gấp gáp cái gì!
Xung quanh có rất nhiều tướng sĩ nên tất nhiên hai người cũng không thể quá mức thân mật. Sở Uyên hỏi: ” Chuyện thế nào rồi?”
” Tất cả đều thuận lợi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sở Hạng quả nhiên đã từng phái người lôi kéo Ngô Đăng, nhưng lại bị cự tuyệt. Đêm qua Ngô Đăng đã tỏ rõ lập trường, hắn sẽ không giúp bên nào, chỉ phong bế quốc thổ chờ trận chiến lần này kết thúc mà thôi.”
” Cũng trong dự liệu, kết quả này coi như đã không tệ rồi.” Sở Uyên nói: ” Ngươi cũng đã mệt mỏi, trở về khoang thuyền nghỉ ngơi đi, có muốn dùng bữa trước không?”
” Còn có một chuyện.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta có dẫn theo một người về gặp ngươi.”
” Là ai?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt ý bảo hắn nhìn xuống thuyền nhỏ.
Diệu Tâm bước ra khỏi khoang thuyền, chắp tay thi lễ nói: ” Tiểu tăng tham kiến Hoàng thượng.”
Diệp Cẩn nhất thời kinh hãi ngây người, cảm thấy có chút choáng váng đầu hoa mắt, vì sao thật sự xuất hiện một người trọc đầu rồi?
Thẩm Thiên Phong đưa tay ôm thắt lưng hắn, hơi dùng sức kéo kéo về phía mình.
Diệp Cẩn hoàn hồn, hơi thu liễm ánh mắt một chút, nhưng thật ra vẫn cực kỳ muốn nhìn.
” Đại sư?” Sở Uyên ngược lại có chút vui mừng, bước nhanh xuống đài cao.
Tây Nam Vương ở phía sau hít sâu một hơi, đuổi theo.
” Lúc đại quân đến thành Quan Hải thì khắp tòa Tiểu Diệp Tự kia đã giăng đầy mạng nhện rồi, trẫm còn đang thắc mắc không biết đại sư và các tăng nhân đi đâu.” Sở Uyên nói: ” Không ngờ sẽ gặp lại ở nơi này.”
” Thế cục Nam Hải không an ổn, tiểu tăng và quốc chủ Ngô Đăng của Xiêm Viễn quốc có chút giao tình, sợ hắn sẽ bị kẻ gian làm hại nên đã dẫn toàn bộ tăng nhân ra biển tới đó giúp đỡ.” Diệu Tâm nói: ” Tối hôm qua trùng hợp gặp Tây Nam Vương tới dò thám nên quyết định cùng theo đến đây, giúp hải quân Đại Sở một tay.”
” Như vậy thì tốt quá.” Sở Uyên quay đầu nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt, vốn là muốn gọi mọi người cùng tới tiền thính nghị sự, nhưng không ngờ lại thấy hắn đang ngó nghiêng khắp nơi, vì vậy hơi sững sốt.
Tư Không Duệ nhịn không được ho khan hai tiếng nhắc nhở, ngươi còn có thể mất mặt hơn chút nữa không!
Tây Nam Vương: “….”
Sở Uyên gọi nội thị tới, phân phó bọn họ chuẩn bị chỗ ở cho Diệu Tâm, lại nói: ” Chắc đại sư đi đường cũng mệt mỏi rồi, trước tiên cứ dùng cơm rồi nghỉ ngơi chốc lát, sau đó nghị sự cũng không muộn.”
Diệu Tâm cười, cúi đầu nói: ” Đa tạ Hoàng thượng.”
Đợi hắn đi rồi, Sở Uyên bảo Tứ Hỉ chuẩn bị hai phần điểm tâm sáng đưa vào khoang thuyền, bỏ thêm ba muỗng lớn tương ớt, ê ẩm cay cay đúng hương vị tây nam.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên bàn: ” Sao ngay cả ngươi cũng chưa ăn sáng, cũng sắp tới giờ trưa rồi còn gì.”
” Là Diệu Tâm khi dễ ngươi, hay là ngươi khi dễ Diệu Tâm?” Sở Uyên một tay chống cằm, một tay cầm đũa gõ gõ mặt bàn.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
” Nói.” Sở Uyên nói: ” Không nói không cho phép ăn cơm.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhấc tay đầu hàng: ” Thật ra cũng không phải là khi dễ hay không khi dễ, dọc đường đều là bình an vô sự, sáng sớm nay hắn còn muốn xem bói cho ta.” Nghe rất là hữu nghị.
” Bói ra cái gì?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta không đáp ứng.”
” Còn nói bình an vô sự.” Sở Uyên kéo ghế ngồi bên cạnh hắn: ” Nói thật a! Dám khi quân cẩn thận trẫm đánh ngươi.”
” Cho ngươi đánh.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào lòng, tâm tình rất tốt, chủ động đưa nửa bên mặt tới.
Sở Uyên đưa tay lên chính là một cái tát.
Đoạn Bạch Nguyệt mặt mày khổ sở: ” Đánh thật ư?”
” Nói mau!” Sở Uyên xoa xoa má hắn: ” Mì sắp nở hết rồi.”
” Thật sự không có việc gì, tối hôm qua ta đưa Khôn Đạt về nhà, Khôn Sơn vào vương cung mời Ngô Đăng, hòa thượng kia cũng theo tới, nói muốn cùng Sở quân đi đánh giặc, tất nhiên ta sẽ không cự tuyệt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dù sao trước đây ngươi cũng thường nhắc tới người này.”
Sở Uyên quan sát vẻ mặt hắn một lúc lâu, sau đó nói: ” Nói nửa ngày, trọng điểm chính là câu cuối cùng đúng không?”
Đoạn Bạch Nguyệt hắng giọng một cái: ” Không có không có.”
” Hẹp hòi!” Sở Uyên đánh hắn một cái:” Diệu Tâm đại sư thật sự là kì nhân hiếm có trên thế gian, cho nên ta mới nhắc tới nhiều một chút, như vậy mà cũng không được?”
” Được, sao lại không được.” Đoạn Bạch Nguyệt đem người mạnh mẽ ấn vào lòng mình, ôm rất chặt, hừ hừ nói: ” Hòa thượng kia nói lúc trước còn thường tới tẩm cung của ngươi.”
” Ta không ngủ được, lúc đó không có Tiểu Cẩn bên cạnh.” Sở Uyên đưa tay nắm một lọn tóc của hắn: ” Cũng không có ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng hỏi: ” Là lúc mới đăng cơ sao?”
” Ừm.” Sở Uyên nói: ” Cứ nhắm mắt thì lại thấy ác mộng, đêm nào cũng mở to mắt chờ tới bình minh. Sau lại Lưu đại nhân đưa Diệu Tâm vào cung, buổi tối nghe hắn giảng kinh phật mới có thể ngủ yên hơn một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, cúi đầu hôn lên tóc mai của hắn: ” Vừa rồi chỉ đùa ngươi thôi, ta ăn dấm với một hòa thượng làm chi.”
” Nội lực của hắn cực kì cao thâm.” Sở Uyên nói: ” Lúc vừa mới tiến cung thì đã nói xung quanh ta có rất nhiều người theo dõi, ta không muốn giải thích quan hệ giữa Tây Nam Phủ và triều đình nên lấy lệ nói là người của Lưu phủ. Hắn cũng không muốn sinh chuyện phiền phức với người Lưu gia nên sau đó mỗi lần muốn tìm ta nói chuyện đều sẽ tránh tai mắt của ngươi, cũng không phải là ta cố ý muốn tránh Tây Nam Phủ.”
Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói: ” Nếu ngươi còn giải thích tường tận như vậy nữa, ta thật sự đã thành người lòng dạ hẹp hòi rồi.”
Sở Uyên cười vỗ vỗ hắn, ngồi xuống đưa bát mì đã trộn xong tới trước mặt hắn: ” Ăn đi rồi nghỉ ngơi, có chuyện gì chiều nay nói tiếp.”
Bên ngoài khoang thuyền, Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Phong: ” Diệu Tâm đại sư, ngươi biết người này sao?”
” Lúc trước cũng có nghe nhắc tới, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy chân nhân.” Thẩm Thiên Phong nói: ” Nam Bồ Tiểu Diệp Tự, xét về võ học tu vi thì có thể nói nổi danh ngang ngửa với Bắc Thiếu Lâm trong chốn giang hồ. Chỉ có điều toàn bộ tăng nhân đều rất ít gặp người, phương trượng Diệu Tâm thì càng giống thần long thấy đầu không thấy đuôi, tục truyền cũng là một tuyệt thế cao thủ.”
” Vừa rồi nhìn bước đi của hắn thì đúng là nội lực rất cao.” Diệp Cẩn nói: “Thấy Hoàng thượng dường như cũng tương đối tín nhiệm hắn, sẽ không có vấn đề gì đâu đúng không?”
” Nam Bồ Tiểu Diệp Tự xưa nay đều có truyền thống tòng quân hộ quốc, Diệu Tâm tới đây cũng không có gì phải ngạc nhiên.” Thẩm Thiên Phong nói: ” Về phần tính tình ra sao, ở chung vài ngày sẽ biết thôi.”
Diệp Cẩn gật đầu.
” Còn một chuyện nữa.” Thẩm Thiên Phong nhéo nhéo mũi Diệp Cẩn, cố ý nhắc nhở: ” Trước đây thì không sao, nhưng bây giờ trên thuyền có thêm một Diệu Tâm đại sư, không cho phép ngươi động một tí lại nói tới đầu trọc đầu hói nữa, nhớ chưa?”
Diệp Cẩn: “….”
Nha…
Thẩm Thiên Phong cười, dắt tay hắn trở về khoang thuyền.
Tư Không Duệ ngồi một mình trên đài cao, nhìn bên dưới từng đôi từng cặp.
Tất cả mọi người đều là người đã thành thân, vì sao chỉ có một mình mình cô đơn chiếc bóng, ngay cả chuyện ăn điểm tâm chưa cũng không có người nào thèm hỏi một câu, đến bây giờ bụng vẫn còn đói meo.
Thương cảm ùn ùn kéo tới, cảm giác lập tức có thể ngâm ra một bài thơ.
Tiết Hoài Nhạc hạ lệnh cho đội thuyền thay đổi phương hướng, đi về phía Bạch Tượng quốc. Đêm qua Đoạn Bạch Nguyệt luôn ở bên ngoài, tất nhiên Sở Uyên cũng không thể ngủ yên giấc, ban đêm tỉnh lại ba bốn lần, lúc này vừa vặn tranh thủ cùng hắn ngủ một giấc, cho tới buổi chiều mới tỉnh dậy.
” Nằm mơ sao?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay vuốt tóc hắn lại ngay ngắn: ” Vẫn luôn nhíu mày.”
” Không nhớ rõ nữa.” Sở Uyên gối đầu lên cánh tay hắn: ” Bên ngoài có người đang thổi sáo hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, nói: ” Là Diệu Tâm.”
Sở Uyên ngồi dậy: ” Đi thôi, tới phòng nghị sự.”
Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn, cố ý ở phần cổ lộ ra bên ngoài tạo ra một dấu ô mai, sau đó mới hài lòng lấy y phục bên cạnh giúp hắn mặc vào.
Giấc ngủ này hơi dài nên đầu óc cũng mụ mị hỗn loạn. Sở Uyên rửa mặt, uống hết một bình trà rồi mà vẫn không thể tỉnh táo triệt để được. Đoạn Bạch Nguyệt thấy hắn lười biếng gục đầu trên bàn, toàn thân bất động, chỉ có đôi mắt luôn đuổi theo mình đi quanh phòng, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút buồn cười: ” Sao vậy? Không muốn ra ngoài? Hay là để ngày mai nghị sự?”
” Thân là Hoàng hậu, chẳng lẽ không phải nên khuyên thiên tử chăm lo triều chính sao?” Sở Uyên bĩu môi: ” Giống như ngươi vậy, sợ là không vào được sử sách rồi.”
” Vậy thì không được, ta còn mong mỏi dựa vào chuyện này rạng danh tổ tông a.” Đoạn Bạch Nguyệt cúi người, ở trên gương mặt hắn cắn một ngụm: ” Đứng dậy, làm việc.”
Sở Uyên cười né tránh, hai người ầm ĩ một trận, ngược lại thấy tỉnh táo hẳn. Cùng nhau ra khỏi khoang thuyền, đúng lúc thấy Diệu Tâm đang đi tới.
” Đại sư.” Sở Uyên nói: ” Ở trên thuyền ăn ngủ có quen không?”
” Người xuất gia, có một bầu trà một bát cơm trắng là đã đủ rồi.” Diệu Tâm nói: ” Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.”
Mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng ở phía tây, trên boong thuyền gió thổi hơi mạnh. Đoạn Bạch Nguyệt lo lắng Sở Uyên sẽ cảm lạnh, vì vậy thấp giọng nói: ” Vào khoang thuyền rồi nói.”
Sở Uyên gật đầu, bảo Tứ Hỉ đi mời những người khác tới. Diệp Cẩn vừa vào phòng nghị sự thì đã thấy ngay một cái đầu trọc sáng loáng, đường nhìn nhịn không được liền nhẹ nhàng chuyển qua, nhưng cũng may là dừng lại đúng lúc.
Thẩm Thiên Phong: “….”
Mấy ngày trước Tiết Hoài Nhạc đã phái ra thân tín tới vùng phụ cận Bạch Tượng quốc dò la tin tức. Nói là sau khi giải quyết sạch sẽ đám cựu thần trong vương triều thì Nạp Ngõa giả kia cũng không tiếp tục gây ra chuyện rắc rối gì nữa, chỉ có ý đồ thân cận với Sở Hạng thì càng ngày càng rõ ràng, các triều thần còn lại đã tận mắt chứng kiến mấy vụ thảm án máu tươi loang lổ của đồng liêu nên đâu còn dám lên tiếng phản đối nữa. Cùng lúc đó thì trong dân gian cũng truyền ra tiếng gió, đem thuật dịch dung của Tây Nam Phủ miêu tả thành vô cùng thần bí tà môn, có thể hô biến ra một người giống y như thật, thậm chí ngay cả phần ký ức bị mất đi cũng có thể dễ dàng tái tạo ra rồi đưa vào não bộ người khác, nghe chẳng giống dịch dung, mà càng giống như là nhân bản.
” Xem ra chính Sở Hạng cũng đã lo nghĩ chu toàn chuyện này rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dù sao lúc trước Tiêu Tiêu Nhi làm việc thất thủ, để chúng ta cướp được nhóm người Nạp Ngõa và Khôn Đạt. Mà hiện tại bên trong Bạch Tượng quốc tin đồn tràn lan, dù lúc này chúng ta có mang Nạp Ngõa thật trở về thì cũng có thể bị chụp mũ thành dịch dung giả mạo, đến lúc đó nếu đối phương châm ngòi thổi gió thêm một chút thì chỉ sợ Nạp Ngõa thật sẽ thật sự biến thành Nạp Ngõa giả vĩnh viễn, mà Nạp Ngõa giả thì ngược lại sẽ biến thành Nạp Ngõa thật, vĩnh viễn.”
Tiết Hoài Nhạc gật đầu: ” Mạt tướng cũng đang lo lắng chuyện này.”
Sở Uyên hỏi: ” Ôn ái khanh thấy thế nào?”
Ôn Liễu Niên đáp: ” Biện pháp hoàn hảo nhất, chính là đem Nạp Ngõa giả kia thần không biết quỷ không hay đổi lại thành Nạp Ngõa thật một lần nữa, tựa như lúc đầu đối phương đánh tráo thật thành giả vậy. Như thế thì trong mắt toàn bộ dân chúng, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện hai Hoàng thượng, vẫn chỉ có một Nạp Ngõa duy nhất, cái khác biệt là tính tình mà thôi, mà đoạn thời gian này tính tình trở nên bạo lệ là vì mất trí nhớ, nếu nghĩ theo hướng đó thì tất cả mọi chuyện đã phát sinh đều có thể có cách giải thích hợp tình hợp lý nhất.”
Sở Uyên cười cười: ” Không sai.”
” Hiện tại chắc chắn Bạch Tượng quốc đã canh phòng nghiêm ngặt, phòng thủ kiên cố trong ba tầng ngoài ba tầng rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Muốn xông vào đó đã không phải chuyện dễ dàng, huống chi còn muốn thần không biết quỷ không hay đem gà đổi cuốc.”
Sở Uyên lại hỏi: ” Đại sư?”
Diệu Tâm lần chuỗi hạt tràng đang nắm trong tay, vẫn luôn khép hờ hai mắt niệm kinh, như là không hề chú ý đến những gì mọi người đang nói. Lúc này nghe được có người gọi tên mình mới mở mắt ra, nói: ” Nửa tháng sau tại Bạch Tượng quốc sẽ diễn ra lễ hội cầu phúc.”
“Ồ?” Sở Uyên hỏi: ” Tại bờ biển sao?”
Diệu Tâm lắc đầu: ” Ở ngay trong thành, đến lúc đó toàn bộ dân chúng đều sẽ tập trung trên đường phố chung vui, hàng năm đều tổ chức, kéo dài hơn trăm năm rồi.”
Sở Uyên nói: ” Dù đang diễn ra lễ hội nhưng chưa chắc đã vì vậy mà lơi lỏng cảnh giác.”
Diệu Tâm nói: ” Trong lễ cầu phúc, toàn bộ dân chúng đều sẽ tham dự, quốc chủ cũng sẽ tế tự Hải Thần trên một tòa tháp cao. Tòa tháp kia được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ, lại nằm ngay tại nơi đón gió, chỉ cần đốt cháy tòa tháp kia thì thế lửa sẽ nhanh chóng bốc lên ngùn ngụt, dân chúng thấy vậy chắc chắn sẽ náo loạn.”
Diệp Cẩn ôm chén trà ngồi đối diện Diệu Tâm, trong nhất thời cảm thấy có chút ngoài ý muốn, thầm nghĩ đây mà là hòa thượng gì chứ, vừa mở miệng chính là giết người phóng hỏa, thoạt nhìn một chút cũng không A di đà phật.
Diệu Tâm lại nói: ” Đến lúc đó thừa dịp loạn lạc, ở ngay trước mắt toàn bộ dân chúng Bạch Tượng quốc đánh xỉu quốc chủ của bọn họ mang đi, nói là muốn cũng hắn thương lượng chuyện quốc gia đại sự.”
Ôn Liễu Niên cũng phụ họa: ” Đây cũng là một biện pháp hay. Bắt người giả mạo đi ngay trước mặt mọi người, lại dùng việc thương lượng uy hϊế͙p͙ thị chúng, đối phương cũng không thể lại kéo một Nạp Ngõa giả ra lừa gạt được nữa, đợi mấy ngày sau rồi đưa Nạp Ngõa thật trở lại, mọi chuyện tới đó cũng xong, huống chi trong tay chúng ta còn có Nạp Tây Thích.”
” Thế nào?” Sở Uyên nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Nếu ngươi thấy việc này khả thi, ta sẽ đi làm.”
” Việc này nói tuy đơn giản nhưng nếu muốn ở ngay trước mặt toàn bộ dân chúng cướp người cũng không phải chuyện dễ.” Thẩm Thiên Phong nói: ” Cho dù thật sự muốn làm thì cũng phải tính toán tỉ mỉ cẩn thận, chừng nào có thể nắm chắc được tám phần mười rồi hãy hành động.”
Sở Uyên gật đầu, phân phó Tứ Hỉ mang tới một bản địa đồ, mấy năm trước khi biết được tin Sở Hạng âm thầm nuôi binh ở Nam Dương thì hắn đã sai người lấy danh nghĩa thương đội đi lòng vòng khắp vùng biển này, âm thầm vẽ lại địa đồ của tất cả thành trấn trọng yếu thuộc các đảo quốc ở Nam Dương, để có thể lấy ra dùng trong bất cứ tình huống nào.Tòa tháp gỗ nơi quốc chủ Bạch Tượng quốc làm lễ tế Hải Thần trong hội cầu phúc nằm ở phía bắc vương thành, cách cảng Hải Ngạn rất gần, muốn mang một người từ tháp ra biển cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Diệp Cẩn nhân cơ hội hỏi: ” Nghe nói tu vi võ công của đại sư xuất thần nhập hóa?”
Diệu Tâm nói: ” Cửu điện hạ khen trật rồi. Không cần biết võ công của tiểu tăng cao hay thấp, cũng không cần biết là vì chuyện gì, chỉ cần Hoàng thượng hạ chỉ, tiểu tăng cũng sẽ dốc hết toàn lực thực hiện.”
” Còn mấy ngày nữa là đến Bạch Tượng quốc?” Sở Uyên hỏi.
” Cả đại quân thì hơi chậm một chút, nhưng nếu chỉ phái ra một đội quân tiên phong đi thuyền thiết giáp thì đại khái mười ngày là có thể tới nơi.” Tiết Hoài Nhạc đáp.
Sở Uyên gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: ” Truyền Ngô Tam Lỗi và Mộc Si tiền bối tới đây đi, phân phó đại quân tăng nhanh tốc độ.”
Chương này nhân gia chém mấy câu luôn TToTT, ai dủ văn thơ lai láng TToTT, ai dủ chương này dài TtoTT
2 chương sau cũng dài, nên 3 ngày 2c nha hiu~ hiu~