Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 98: Bốp bốp bốp (*)

Lúc này cô không thèm nhìn người gọi điện đến, trực tiếp tắt điện thoại.
Đáng tiếc, chậm một bước, “tai họa’ đã thành, hôn lễ lại bị cô quấy rối lần nữa.
Ôn Lệ Nhi tức giận hai mắt đỏ bừng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, thân thể không khống chế được run run.


Người phụ nữ chết tiệt, cô ta nhất định cố ý phá đám!
Hôm nay là ngày vui của cô ta, phải xinh đẹp, không thể tức giận ở nơi này, đành phải hướng ánh mắt cầu cứu mẹ mình.


Hoàng Ngọc Linh sớm đã bất mãn với hành vi ‘cố ý quấy rối’ của Ôn Đề Nhi, hùng hùng hổ hổ đi tới trước mặt Ôn Đề Nhi.


Bà ta mở miệng mắng, “Hồ ly tinh nhỏ, cô đến đây quấy rối à? Lệ Nhi nhà chúng tôi gả cho Thiện Vũ, làm cô cảm thấy tức giận có phải không? Loại người đê tiện như cô đàn ông nào cũng ngủ, vẫn nên nhanh chóng cút ra đi, đỡ phải làm bẩn hôn lễ của Lệ Nhi nhà tôi!”


Người phụ nữ lớn tuổi giọng có chút to, giống như nhóm lên ngọn lửa chiến tranh, người bên nhà họ Khương cũng thừa cơ gia nhập trận chiến.
“Hồ ly tinh mau biến đi, loại người đê tiện như cô có tư cách gì tới tham dự hôn lễ của Thiện Vũ nhà chúng tôi, cút đi!”


“Người phụ nữ ɖâʍ đãng không biết xấu hổ, mau cút đi, nơi này không ai hoan nghênh cô!”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Ôn Đề Nhi. 
Khinh bỉ, chán ghét, xem trò hay… Đủ loại ánh mắt đều có, giống như hàng vạn mũi tên bắn tới.


Ôn Đề Nhi vốn định khiêm tốn tham gia hôn lễ xong toàn thân rút lui, nhưng hôm nay những người này cùng công kích cô, nếu như cô lại không đánh trả, sau này còn hỗn loạn như thế nào?
Nghĩ đến điều này, đôi môi anh đào cong lên nụ cười tà mị, đôi mắt u ám lạnh lẽo nhìn Hoàng Ngọc Linh.


“Dì Linh, tôi xưng bà một tiếng dì, xem như là nể mặt mũi cha tôi rồi, sau này không liên quan đến lập trường cha tôi nữa, dựng thẳng lỗ tai heo của bà lên mà nghe…”
Nói xong dừng lại một chút, đáy mắt đột nhiên hiện lên nụ cười tức giận.


"Bác gái không có đầu óc từ trong gầm cầu tìm được cảm giác ưu việt, bà và con gái của bà đều là trâu bò sao? Hôn nhân giữa tôi và Khương Thiện Vũ là cha tôi ép tôi, từ đầu tôi đã không muốn gả cho loại đàn ông lòng dạ không ngay thẳng. Còn vì sao tôi lại ở trên giường Kiều Thừa Huân, con gái bà biết rất rõ ràng. Cô ta muốn gả cho Khương Thiện Vũ, nhưng Khương Thiện Vũ chê cô ta già một đống tuổi còn làm nũng, ghê tởm muốn chết, không muốn cưới cô ta mà lựa chọn tôi, cho nên cô ta mới bỏ thuốc tôi, muốn làm tôi thân bại danh liệt. Nhưng mà rất không may, người lên giường với tôi là bạn trai tôi, bạn trai tôi là Kiều Thừa Huân, bây giờ anh ấy là chồng tôi. Tường ở bên kia bà đi đỡ không? Không đỡ sao? Được, vậy thì phục tôi đi!”


Tốc độ giống như rap vậy, ngữ khí đó làm Hoàng Ngọc Linh bị dọa mông lung rồi.
Người ngoài cũng đều trợn mắt há miệng nhìn cô gái nhỏ thanh thuần, mở miệng đều là những lời nói ác độc cực phẩm.
Có người thầm than: Tài ăn nói rất giỏi!


“Cô, cô…” Hoàng Ngọc Linh tức giận toàn thân run run, thiếu chút nữa bùng nổ, nhưng căn bản không có cách nào oán hận lại.
Ôn Đề Nhi cười lạnh lùng, ác ma nhỏ trong lòng đã hoàn toàn không khống chế được, thừa thắng xông lên.


“Cô cái gì, bà dám hỏi con rể tốt của bà không? Hỏi anh ta có phải không thật lòng muốn kết hôn với con gái bà, hỏi đi, bà nhanh hỏi đi, bà dám hỏi không? Không dám sao? Khương Thiện Vũ là ngụy quân tử, mỗi lần hẹn tôi ra ngoài đều muốn chạm vào tôi, nhưng không có biện pháp, bà đây rất thông minh, không để anh ta thành công được.”


Nói xong lại lưu manh nhìn thoáng qua Khương Thiện Vũ.
Mặt Khương Thiện Vũ nhất thời còn thối hơn cả trứng thối.
Ôn Đề Nhi, người phụ nữ đê tiện này, cô ta nói linh tinh gì đó?
Nhưng mà… Cô vậy mà nói đúng.


(*) Mặc dù trong truyện không có đoạn nào nhắc đến tên chương, nhưng mình đoán, chắc là tiếng vỗ tay (cho lời nói của Ôn Đề Nhi).