Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 95: Bộ dạng đáng yêu như vậy thì ra là người phụ nữ dâm đãng

Hôm nay là sân nhà của cô ta, trước khi hôn lễ bắt đầu, cô ta còn đặc biệt ‘dặn dò’ tất cả phù dâu, người nào cũng không thể trang điểm, cũng không được ăn mặc cực kỳ diễm lệ.
Nhưng Ôn Đề Nhi chết tiệt, cô ta vừa đến liền cướp hết ánh sáng của cô rồi!
Đê tiện!


Khương Thiện Vũ nghe thấy những lời này, vậy mà lại cảm thấy rất tán thành.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Ôn Đề Nhi mặc váy như vậy, hơn nữa khuôn mặt cô thanh thuần đáng yêu, đánh bại hoàn toàn cô dâu trang điểm đậm của anh ta.


Ôn Đề Nhi vì đến muộn mà không cẩn thận làm mọi người kinh diễm, muốn yên lặng đứng một chỗ, khuôn mặt lạnh nhạt như nước.
Lại giống như đóa sen xanh từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, càng làm tăng thêm khí chất tươi mát thoát tục của cô.


Đứng ở hàng đầu tiên có cha Ôn Chấn Quốc, mẹ kế Hoàng Ngọc Linh, cùng với một số thân thích bạn bè quan hệ tốt với hai nhà Khương - Ôn.


Hoàng Ngọc Linh nghe những lời bàn tán chỉ cười nhạt, trào phúng: “Bộ dạng cho dù đẹp thì có ích lợi gì, còn không phải hồ ly tinh sinh ra con hồ ly tinh nhỏ sao, hôn nhân đã định còn lên giường với người đàn ông khác.”


Ôn Chấn Quốc nghe bà ta nói vậy, nhất thời muốn phản bác, nhưng lại nghĩ đến sau khi con gái gả cho nhà họ Kiều, lại không có về lại mặt.
Có thể thấy được Đề Nhi ở nhà họ Kiều không được quan tâm, nói không chừng không lâu sau còn bị đuổi.


Đến khi đó, mất mặt vẫn là nhà họ Ôn, cứ để vợ nói đi.


Em họ Ôn Hiểu Hiểu: “Đúng vậy, bộ dạng cô ba nhà họ Ôn cực kỳ thanh thuần, vốn đính hôn với anh Khương, kết quả trước khi cưới còn đi thuê phòng với người đàn ông khác, còn bị chị Lệ Nhi và Khương Thiện Vũ bắt gian tại giường, xấu hổ muốn chết rồi!” 


Chị họ Đường Nhược Vi: “Loại phụ nữ ɖâʍ đãng này dám đến tham dự hôn lễ của Lệ Nhi, không sợ mất mặt xấu hổ sao.”
Cố ý cao giọng nói, để cho tất cả mọi người nghe được chuyện xấu phóng đãng của Ôn Đề Nhi.


“Hóa ra cô ta là Ôn Đề Nhi sao, bộ dạng đáng yêu như vậy thì ra là người phụ nữ ɖâʍ đãng.”
“Nhưng tôi nghe nói Ôn Đề Nhi gả cho Kiều Thừa Huân mà?”


“Loại người phụ nữ ɖâʍ đãng này mà muốn gả cho Kiều Thừa Huân sao? Không phải là ngày cá tháng tư, Kiều Thừa Huân là ai chứ, người đàn ông mọi phụ nữ đều muốn ngủ cùng, cô cảm thấy anh ấy là người mù sao?”
…......


Nghe mấy người nói linh tinh, Ôn Đề Nhi cũng không để ý, trước khi đến cô đã chuẩn bị tâm lý nghe chửi rồi.
Không coi ai ra gì đi đến hàng thứ hai bên trái, cố ý chen lách một phen, cuối cùng đứng sát vị trí thảm đỏ, đôi mắt dần dần liếc nhìn chú rể cô dâu.


Trong đôi mắt xinh đẹp của Ôn Lệ Nhi che giấu một chút oán niệm, nhìn chằm chằm Ôn Đề Nhi, hận không thể dùng ánh mắt giết chết cô.
Hôm nay là ngày vui của cô ta, tất cả ánh sáng và sự chú ý đều là của cô ta, nhưng Ôn Đề Nhi chết tiệt, cứ như vậy bất ngờ cướp đi rực rỡ vốn thuộc về cô ta!


Chỉ là…
Có một việc, cô ta chú ý đến.
Kiều Thừa Huân không cùng Ôn Đề Nhi đến tham gia hôn lễ, bởi vậy có thể thấy được, con tiện nhân này sống ở nhà họ Kiều cũng không tốt lắm.


Nghĩ đến điều này, Ôn Lệ Nhi cảm thấy mình và Ôn Đề Nhi hòa nhau một ván, lập tức nhếch môi mỉm cười, quay đầu nhìn về phía chú rể của cô ta.
Đang định nói chuyện, đã thấy hai mắt Khương Thiện Vũ nhìn Ôn Đề Nhi say mê, không che giấu chút say mê lưu luyến nào.


Thực ra, từ lần đầu tiên Khương Thiện Vũ nhìn thấy Ôn Đề Nhi, đã nảy sinh hảo cảm với cô.
Khi đó nhà họ Ôn tổ chức tiệc tối, Ôn Đề Nhi lẻ loi ngồi ở trong góc, ăn chút điểm tâm, mỗi một động tác nhỏ đều đáng yêu mê người.


Bóng lưng cô cô độc, nhưng ánh mắt cô tràn đầy sức sống, giống như tinh linh sống trong thế giới của mình, không biết tư vị lo âu của người trần.
Thậm chí sau đó, hai nhà Khương - Ôn quyết định làm thông gia, anh ta không chút do dự lựa chọn cô.