Nhìn nước mắt của cô càng ngày càng chảy ra nhiều hơn, Kiều Thừa Huân ngoại trừ áy náy và sám hối, vẫn là không biết nói cái gì.
Thân thể lại phản ứng theo bản năng, tiến lên một bước, ôm thân thể mỏng manh của cô vào trong ngực.
Ôn Đề Nhi muốn đẩy anh ra theo bản năng, nhưng hai tay căn bản không còn hơi sức.
Hết sức buồn bực, hai tay nắm thành nắm đấm đấm vào ngực anh.
“Khốn nạn, đừng có đụng vào tôi, mau buông ra!”
Rõ ràng dùng hết toàn lực, lại hoàn toàn không đẩy ra được người đàn ông lạnh lùng này.
Rốt cuộc, một chút sức lực tiêu tan, thân thể vô lực dựa vào người anh.
Kiều Thừa Huân hiểu ngầm ôm lấy eo cô, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, trầm giọng nói: “Tối hôm qua tôi về nhà muộn là tôi sai, bị người ta bỏ thuốc mất đi lý trí tổn thương cô, cũng là tôi sai. Tôi nhận lỗi với cô, thực xin lỗi.”
Lần đầu tiên trong đời, anh xin lỗi trịnh trọng với một người phụ nữ như vậy.
Cũng là lần đầu tiên, anh thỏa hiệp với một người phụ nữ.
Ôn Đề Nhi giật mình, trái tim giống như có thứ gì đó vụng trộm chui vào.
Rầu rĩ, có phần đau đớn.
Xin lỗi không hề có thành ý, có ý gì đây?
“Tôi sẽ không tha thứ cho anh, ly hôn.” Vẻ mặt cô kiên quyết.
Nhưng mà…
Vì sao khi nói ra những lời này, trái tim cô lại đau đớn hơn?
“Tôi không cần nhận tha thứ của cô, áy náy tôi đã nói rồi, cũng sẽ không ly hôn, cô nói ra điều kiện đi.” Ngữ khí của Kiều Thừa Huân kiên quyết hơn cô, còn cứng rắn hơn cả sắt.
Cuộc hôn nhân này đã bắt đầu, anh không dễ dàng buông tay, vì anh tìm không được cũng chẳng muốn tìm người phụ nữ thích hợp hơn cô.
“Khốn nạn!” Ôn Đề Nhi lại bị chọc giận, tay nhỏ dùng lực đẩy ngực anh ra, “Buông, tôi muốn ly hôn, nhanh buông ra, ừm…”
Những lời nói từ chối, đột nhiên bị môi anh nuốt hết.
Trái tim, rối loạn.
Tiếng tim đập thình thịch, lần sau mạnh hơn lần trước, giống như không chịu nổi rung động này.
Kiều Thừa Huân hơi hé mắt ra, nhìn thấy mày cô cau lại, tưởng rằng mình làm cô đau, không dễ dàng ngừng nụ hôn lại, chuyển sang nụ hôn dịu dàng.
“Hô… A… Hô… A…” Thiếu nữ không kịp thở gấp, tức giận làm cô mãi mà không thể nói rõ một câu.
Môi mỏng của Kiều Thừa Huân cong lên mị hoặc, đột nhiên ôm ngang cô lên, ấn thang máy.
Ôn Đề Nhi thử từ chối vài lần, không có kết quả, cuối cùng không vùng vẫy nữa.
“Bỏ tôi xuống!”
“Không bỏ.”
“Dù sao tôi quyết định ly hôn rồi, cho dù anh nói cái gì tôi cũng không thay đổi chủ ý.”
“Cho cô 100 vạn mở rộng cô nhi viện Xuân Nha?”
Mẹ kiếp!
Ôn Đề Nhi tức giận mắng thầm trong lòng, Kiều Diêm Vương đại gia nhà anh!
Dám dùng viên đạn bọc đường đến công kích cô!
“200 vạn!”
“Được.”
Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!
Kiều Diêm Vương đại gia nhà anh!!!
200 vạn đó! Cô cứ vậy đồng ý rồi sao?
“Tôi vừa mới nói được sao?” Cô không chắc chắn hỏi anh.
Thang máy mở ra, Kiều Thừa Huân ôm cô đi vào, ấn tầng 18.
Sau khi đứng lại, đôi mắt sâu và đen nhìn chăm chú đôi mắt đầy nước mắt của cô, trầm giọng nói: “Điều kiện tiên quyết là không ly hôn.”
200 vạn tính là gì, cô vẫn ly hôn được.
Chỉ là không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá… Mí mắt rất nặng.
Trong lúc này đã quên mình còn đang nằm trong lòng anh, vô ý thức đem mặt cọ xát ngực anh.
Giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, bộ dạng đáng yêu, hòa tan bức tường trong lòng Kiều Thừa Huân.
Người phụ nữ ngu ngốc, làm cái gì thế?
Lại không biết vì sao, anh không có một chút phản cảm nào.
Trái lại cảm thấy… Cô rất đáng yêu.
Thang máy vừa đến tầng 18, thiếu nữ ở trong lòng anh ngủ thϊế͙p͙ đi.