Đôi mắt Kiều Thừa Huân nhìn chằm chằm bóng lưng thiếu nữ, cảm thấy hình như có gì đó không thích hợp.
“Con đi xem.” Cuối cùng vì lo lắng, đứng dậy đi theo.
Cửa không có khóa, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
Ôn Đề Nhi đứng trước bồn rửa tay, mở nước lạnh hắt lên trên mặt, muốn giảm nhiệt độ nóng bỏng trên trán.
Trong gương đột nhiên xuất hiện một người, làm cô hoảng sợ, vội vàng xoay người, “Sao anh lại vào đây?”
“Vừa rồi sao lại thế này?” Kiều Thừa Huân hỏi ngược lại, ngữ khí không phải quan tâm, mà là nghi ngờ.
Ôn Đề Nhi cho rằng anh tìm mình tính sổ, gằn từng chữ giải thích; “Tay không cẩn thận trượt một cái, thực sự không phải cố ý làm anh mất mặt.”
Đôi mắt Kiều Thừa Huân lạnh lẽo, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, cứ như vậy một lời không nói nhìn khuôn mặt ướt nước của cô.
Không giống diễn, chẳng lẽ thật sự sơ suất?
Giờ khắc này, anh đột nhiên có chút không hiểu cô rồi.
Ôn Đề Nhi bị anh nhìn toàn thân không thoải mái, nói, “Chuyện đó, tôi muốn đi tiểu, anh có thể ra ngoài không?”
“Đừng xảy ra chuyện nữa đó.” Kiều Thừa Huân chỉ nói một câu, xoay người rời đi.
Ôn Đề Nhi lập tức đóng cửa lại, ở trong này rửa tay rất lâu, mới quay về bàn cơm.
Sau đó đều im lặng, chỉ lo ăn cơm, nói rất ít, chỉ có người khác hỏi cô cô mới trả lời.
Ăn xong bữa cơm này, Ôn Đề Nhi hẹn ông nội đi chụp ảnh, không nghĩ tới Vạn Mỹ Trân và Phượng Vũ cũng ầm ĩ muốn đi cùng.
Ông cụ Kiều cực kỳ không vừa ý, “Chụp ảnh chỉ cần Đề Nhi và Thừa Huân là được rồi, những người khác không cần đi theo.”
Phượng Vũ và Vạn Mỹ Trân ngây ngốc tại chỗ.
Ông cụ Kiều đã nói, hai người tất nhiên không dám phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi ra sân sau nhà.
Vạn Mỹ Trân cắn răng nói, “Phượng Vũ, bây giờ chị thấy rõ chưa, Ôn Đề Nhi kẻ đê tiện này đã làm anh Thừa Huân mê đến thần hồn điên đảo, không biết cô ta dùng quỷ kế gì!”
Trong đáy mắt Phượng Vũ hiện lên chút độc ác, “Mặc kệ cô ta dùng quỷ kế gì, chị nhất định sẽ cướp anh Thừa Huân trở về, đợi xem!”
Vạn Mỹ Trân quay mặt nhìn cô ta một cái, trong lòng thầm nghĩ: Cuối cùng anh Thừa Huân thuộc về ai còn chưa biết đâu…
… … …
Sân sau nhà họ Kiều.
Ông cụ Kiều đi thay quần áo, Kiều Thừa Huân sợ ông nội không mặc được quần áo, cùng đi theo một lúc.
Ôn Đề Nhi một mình ngây ngốc ở trong vườn hoa, cầm máy ảnh Kiều Thừa Huân không biết lấy đâu ra, cố gắng ôn tập khóa nhϊế͙p͙ ảnh ở trong trường học.
Không lâu sau, ông cụ Kiều và cháu nội đi cùng, xấu hổ ngại ngùng đi tới, hiển nhiên là không mặc quen trang phục như vậy.
Ôn Đề Nhi đứng từ xa nhìn hai ông cháu, ánh mắt tập trung vào ông cụ.
Quần áo rất vừa người, tràn ngập sức sống che dấu hoàn mỹ tuổi của ông cụ, giống như trẻ thêm mấy chục tuổi.“Ông nội, ông mặc bộ này còn đẹp trai hơn Thừa Huân đó!” Ôn Đề Nhi lớn tiếng khen, giơ máy ảnh lên, chụp hai bức ảnh ông cháu.
Chụp xong, trên ảnh chụp là người đàn ông vóc dáng cao lớn toàn thân cao ngạo lạnh lùng, giống như quân vương cô độc; ông cụ vóc dáng thấp hơn tỏa ra sức sống bốn phía, trái ngược lại giống như đại thần bên cạnh quân vương.
Không có một chút cách biệt nào, quá đẹp trai rồi!
Ông cụ Kiều đi tới, trong lòng cực kỳ kích động, nhưng trên mặt cố giả bộ rụt rè, “Đề Nhi, trước đây ông nội chưa từng chụp ảnh, cháu dạy ông nội chụp thế nào nhé.”
“Dạ, ông nội, chúng ta đến đó chụp, bối cảnh nơi đó cực kỳ thích hợp chụp ảnh…” Ôn Đề Nhi vui vẻ dẫn ông cụ đi, để lại Kiều Thừa Huân đứng một mình tại chỗ.