Ôn Đề Nhi sợ tới mức vội vàng lùi về sau vài bước, đỏ mặt mắng: “Khốn nạn, đừng dùng loại ánh ắt say mê này nhìn tôi!”
“Cô cố ý mặc ít như vậy, không phải là vì làm tôi có cảm giác với cô sao?” Kiều Thừa Huân đùa giỡn, dưới đáy mắt sâu thẳm đang bao phủ khát vọng của đàn ông.
“Tôi mời anh đến sao? Rõ ràng là anh không mời mà đến, bệnh thần kinh!” Ôn Đề Nhi vừa mắng vừa đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác mùa đông mặc vào người, lại lấy một chiếc khác…
Trong nháy mắt, cô đã quấn mình thánh cái bánh chưng.
Đôi mắt Kiều Thừa Huân đông cứng, nhìn hành động ngây thơ của thiếu nữ, nóng bỏng ở phía dưới không hiểu sao lại bị dập tắt vài phần, khóe môi cong lên nụ cười xấu xa.
Người phụ nữ này, nói cô thông minh, có đôi khi ngu ngốc đáng yêu cũng đúng.
Xem cô cố gắng tìm đường chết như vậy, tạm thời bỏ qua cho cô, xoay người rời đi.
Trước khi đi lại nói một câu: “Ngày mai diễn tốt một chút, đừng làm ông nội thất vọng…”
Ôn Đề Nhi nhíu mày, trong lòng điên cuồng gào thét: Kiều Diêm Vương, đại gia nhà anh!
Đóng cửa khóa trái, đi trở về giường, cầm lấy di động lần nữa.
Đường Vực Tân gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Đường Vực Tân: Chiều ngày mai trở về thăm mẹ nhé?
Đường Vực Tân: Em đâu rồi?
Ôn Đề Nhi trả lời: Chiều ngày mai phải cùng Kiều Thừa Huân về nhà làm tiệc mừng thọ cho ông nội anh ấy, không thể đi cùng anh rồi.
Đường Vực Tân: Đáng tiếc, mẹ vẫn nhớ chúng ta đó.
Ngự tỷ hung mãnh: Anh giúp em hỏi thăm sức khỏe của mẹ nhé, có thời gian em nhất định trở về thăm mẹ.
Đường Vực Tân: Được.
Ôn Đề Nhi có chút mệt mỏi, cuối cùng nhắn một tin ‘Ngủ ngon’, để điện thoại xuống.
Nghĩ một lát, hình như đầu tỉnh táo hơn một chút.
Nói đi nói lại, không phải cô thề son sắt tuyên bố, muốn Kiều Diêm Vương yêu cô sao?
Sao luôn bị anh hố ngược lại thế?
Không được, cô tuyệt đối không cúi đầu trước ɖâʍ uy của tên đàn ông xấu xa đó, cách mạng chưa thành công, cần phải cố gắng nhiều hơn!
Nghĩ đến điều này, cô lại cầm lấy di động, gửi một tin nhắn tràn ngập oán hận cho Kiều Diêm Vương: Chồng à, kỳ thật vừa rồi người ta có phản ứng, nhưng mà không thể cho anh, anh phải tha thứ cho người ta đó… Ngủ ngon nhé moa moa.
..
Phòng ngủ đối diện.
Kiều Thừa Huân vừa mới nằm xuống, thói quen trước khi ngủ của anh là kiểm tra di động xem có bỏ quên tin tức quan trọng hay không, không ngờ đột nhiên nhận được tin nhắn ‘Ân cần thăm hỏi’ của thiếu nữ.
Ôn Đề Nhi: Chồng à, kỳ thật vừa rồi người ta có phản ứng, nhưng mà không thể cho anh, anh phải tha thứ cho người ta đó… Ngủ ngon nhé moa moa.
Người phụ nữ chết tiệt, cô thật sự dám làm mà, không sợ anh qua đè cô sao?
Xì… Phát ra tiếng khinh thường, môi mỏng lại không phối hợp cong lên.
Để điện thoại di động lên tủ đầu giường, kết quả mơ một giấc mộng đẹp.
… …
Ngày hôm sau, đúng hai giờ chiều, Kiều Thừa Huân đúng giờ gõ cửa.
“Ôn Đề Nhi, mười phút sau ra cửa.”
“A…” Trong phòng truyền ra tiếng thiếu nữ lười biếng.
Đôi mắt Kiều Thừa Huân đông cứng, người phụ nữ chết tiệt, cô làm cái gì ở bên trong thế?
Trong phòng ngủ, Ôn Đề Nhi nằm ở trên giường, hơn một phút đồng hồ mới dậy khỏi cái giường.
Thay chiếc váy màu xanh duy nhất, cũng là chiếc váy mới mua mấy ngày hôm trước từng mặc một lần, chải đầu xong, ra cửa.
Trong phòng khách, Kiều Thừa Huân đợi mặt đã đen lại, đáy mắt đều là âm u.
“15 phút rồi.” Tiếng nói khàn khàn, rõ ràng mang theo tức giận.
Ôn Đề Nhi cười xấu hổ, “Không phải là tôi không biết mặc gì ra ngoài sao, vào những lúc quan trọng phụ nữ cực kỳ dễ dàng rơi vào hội chứng…”
Lo lắng vớ vẩn.
Đôi mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân nhìn thoáng qua, không nói tiếp, “Đi thôi.”
Nói xong đi ra ngoài trước.