Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 4: Hiện tại bà đây là người của anh Kiều

Vợ chưa cưới?
Đừng quá hài hước như vậy chứ? Từ đầu đến cuối, cô chưa từng chấp nhận mối hôn sự này.


Nếu hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không cần phải giấu giếm, giả vờ nữa: “Anh Thiện Vũ, thôi bỏ đi, hiện tại em đã là một người đê tiện không biết xấu hổ, chị hai mới là vợ hiền dâu đảm mà anh muốn cưới.”


Chị hai cô mất công tính kế, chẳng qua cũng chỉ là muốn cô thân bại danh liệt, đồng thời có thể hợp lý cướp đi Thiện Vũ, vẻ vang gả vào nhà họ Khương.
Thật mẹ nó buồn cười, ai muốn gả đến nhà họ Khương chứ!


Khương Thiện Vũ tức giận: “Đề Nhi, sao cô lại nói như thế được, mau mặc quần áo vào, theo tôi về gặp người lớn, chuyện này để bọn họ quyết định.”
Ôn Đề Nhi nghe vậy vô thức cười lạnh, giống như phù thủy, cả người đầy tà khí, hình tượng cô gái ngoan ngoãn lập tức sụp đổ.


Việc đã đến nước này, nước đổ khó hốt, không bằng trực tiếp nói ra: “Khương Thiện Vũ, đừng có nhắc người lớn gì đó với tôi, tại sao vận mệnh của bà đây lại phải nghe theo lời sắp xếp của hai ông bà già kia chứ, anh muốn tìm người liên hôn thương mại, vậy thì tìm người đẹp hoàn hảo bên cạnh anh kia kìa. Hiện tại bà đây là người của anh Kiều, không muốn chơi trò gia đình với mấy người nữa, mau cút đi!”


Lời này vừa nói ra, cả Khương Thiện Vũ và Ôn Lệ Nhi đều sợ ngây người.
“Cô... Cô…” Khương Thiện Vũ nói liền hai tiếng “cô” vẫn không nói được thành câu.


Ôn Lệ Nhi tức giận mắng: “Ôn Đề Nhi, sai cô lại dám nói những lời bất hiếu như vậy, tôi phải về nói cho cha biết, để ông ấy đuổi cô ra khỏi nhà!”
Ôn Đề Nhi lạnh nhạt “a” một tiếng, vươn tay làm động tác mời: “Xin cứ tự nhiên.”


Ai không biết còn tưởng rằng, cô tuyên bố mình là người phụ nữ của Kiều Thừa Huân.
“Cô!” Ôn Lệ Nhi nghẹn ra một tiếng, trong mắt hừng hực lòng đố kị, rất muốn chặt đứt cánh tay kia của Ôn Đề Nhi.


Ôn Đề Nhi đáng chết, rốt cuộc cô ta dẫm phải vận cứt chó gì, vậy mà lại bò lên được giường của Kiều Thừa Huân!
Hiện tại tất cả mọi người đều biết Ôn Đề Nhi là người phụ nữ của Kiều Thừa Huân!
A a a! Tức chết mất!


Khương Thiện Vũ mất hết mặt mũi, vội vàng kéo Ôn Lệ Nhi: “Lệ nhi, Đề Nhi đã không còn là Đề Nhi mà chúng ta quen nữa, chúng ta đi thôi.”
“Dạ!” Ôn Lệ Nhi gật đầu, theo anh ta rời đi.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn đôi nam nữ trần trụi nhìn nhau.


Ôn Đề Nhi vừa mới thả lỏng tinh thần lập tức lại căng thẳng, hai tay cô nắm chặt lấy áo sơmi che trước ngực: “Anh Kiều, làm phiền anh đứng lên có được không? Nặng muốn chết.”


Ánh mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tà mị.
“Hiện tại cô đã là người phụ nữ của tôi, vui vẻ không?”


Ôn Đề Nhi căng thẳng, vô thức duỗi tay đẩy anh, không may mắn là, nơi cô đặt tay đến, chính là cơ bụng rắn chắc của anh.
Cứng quá!


Ôn Đề Nhi sợ tới mức rụt tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ hơn, ngượng ngùng chuyển ánh mắt, không dám nhìn thẳng anh: “Vừa rồi là tôi muốn lấy lại mắt mũi nên mới nói như vậy thôi.”


Cơ bụng gợi cảm rắn chắc của Kiều Thừa Huân vô tình bị cô đụng vào, truyền đến cảm giác tê dại, dục vọng khó khăn lắm mới kiềm nén được, ngay lập tức lại bốc lên.
Đáng chết... Người phụ này đang đùa với lửa!


Cảm giác được cơ thể của người đàn ông phía trên trở nên cứng ngắc, Ôn Đề Nhi mơ hồ có một dự cảm không tốt, theo bản năng lại đẩy anh ra một lần nữa, muốn rời khỏi dưới người anh.


Không cần biết anh là Diêm Vương hay Thổ Địa, Ôn Đề Nhi dùng sức đẩy anh: “Tôi muốn đứng lên, anh mau tránh ra…”
Trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm, Kiều Thừa Huân cúi người, ghé sát bên tai cô: “Cô có biết, một số chỗ trên cơ thể đàn ông không thể tùy tiện chạm vào hay không?”