Kiều Diêm Vương nói như vậy, sự việc liền biến thành anh chủ động theo đuổi cô, mà không phải cô đi quyến rũ anh.
Như vậy, cho dù sau này có người nhảy ra nói chuyện cô và anh bị "bắt gian" ở khách sạn, cũng sẽ không ảnh hưởng lớn đến thanh danh của cô.
Lúc ấy vây xem "bắt gian" ở khách sạn chỉ có mấy người trẻ tuổi, nơi này lại có mấy chục người, hơn nữa còn có tam cô lục bà làm chủ lực, tin đồn có khả năng làm chết người, đến lúc đó khẳng định sẽ nói ra ngoài.
Chuyện tán nhảm nhà họ Kiều truyền ra là chuyện tốt, mà để hai nhà Khương Ôn truyền ra lại là chuyện xấu, đến lúc đó quần chúng sẽ tin ai đây? Tất nhiên là người phía trước.
Chậc chậc chậc, chiêu này của Kiều Diêm Vương, thật sự cao tay.
"A?" Bà Kiều ngờ vực nhìn về phía Ôn Đề Nhi, "Các con uống rượu ở đâu?"
Không phải là quen biết nhau từ những nơi lung tung rối loạn chứ? Một cô gái thường xuyên đi đến mấy nơi đó, khẳng định có rất nhiều thói hư tật xấu.
Vạn Mỹ Trân ngồi cạnh vài lần muốn nói lại thôi, chuyện rõ ràng không phải như thế, vì sao anh Thừa Huân muốn nói như vậy?
Định đem sự thật nói ra, nhưng lại không tìm được thời điểm thích hợp để chen vào, chỉ có thể đợi dịp khác.
Ôn Đề Nhi ra vẻ thẹn thùng ậm ừ, do dự nửa ngày mãi không nói nên lời.
Vì thế Kiều Thừa Huân rất tự nhiên càn rỡ nói thay: "Hạng mục Phong Hoa năm trước, con uống nhiều quá, gọi Đề Nhi đến chăm sóc con, sau đó không cẩn thận tổn thương Đề Nhi."
Ý là muốn nói, anh không cẩn thận đem Đề Nhi **.
Một bộ dáng ra vẻ đạo mạo kia, Ôn Đề Nhi nghĩ muốn giơ ngón cái khen thưởng anh.
Lơ đễnh nhớ tới buổi tối hôm trước, cô cùng anh một đêm phong lưu, trong cơ thể vẫn nhè nhẹ từng đợt từng đợt ham muốn còn lưu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc che kín một tầng đỏ ửng thẹn thùng.
Bà Kiều thấy bọn họ phu xướng phụ tùy, sắc mặt dịu đi vài phần.
Nói như vậy, con trai với Đề Nhi phát sinh quan hệ ở nhà mình, hơn nữa bọn chúng đều quen biết nhau hơn một năm, nền móng tình cảm cũng đã có.
Thật không nghĩ tới con trai sẽ tìm được một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cái này bà cũng an tâm, nói với con: "Thừa Huân, về sau con uống ít rượu thôi."
Ông Kiều quay sang nói với Ôn Đề Nhi: "Đề Nhi, về sau con phải trông chừng Thừa Huân, đừng đề nó uống rượu, sẽ hỏng việc."
Ôn Đề Nhi ngoan ngoãn gật đâu, "Con nhất định sẽ trông chừng anh ấy thật tốt, ba mẹ yên tâm ạ."
Bà Kiều: "Aizz, nói nhiều như vậy, nhanh ăn cơm thôi, Đề Nhi con ăn nhiều một chút, tương lai sinh cho Thừa Huân của chúng ta một đứa bé mập mạp."
Nghe được bốn chữ "đứa bé mập mạp", tay cầm đũa của Ôn Đề Nhi cứng lại một chút.
Bốn chữ này thật dọa người mà.
Kiều Thừa Huân bỗng nhiên gắp vào bát cô một miếng thịt kho tàu, "Ăn nhiều một chút."
Biết rõ là diễn kịch, nhưng lòng Ôn Đề Nhi lại hung hăng run rẩy một chút.
Trái tim trống rỗng nhiều năm như vậy, dường như có gì đó đang phá kén chui ra.
Thật lâu rồi mới có người gắp đồ ăn cho cô, tính ra cũng khoảng mười năm đi.
Chỉ tiếc, cuối cùng cũng chỉ là diễn kịch, không cần thiết phải cảm động.
Ôn Đề Nhi cũng gắp một miếng cá, bỏ vào bát Kiều Diêm Vương, cười nhẹ nói: "Anh cũng ăn nhiều một chút, như vậy làm việc sẽ không mệt."
Một câu nói vô tâm vô ý, nghe vào tai người ngoài, lại có đến mười phần ái muội.
Hai ông bà Kiều nhìn thấy con trai với con dâu tình cảm ân ái như vậy, tất cả nghi ngờ trong lòng đều bỏ xuống, trên mặt đều lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Nhưng Vạn Mỹ Trân ngồi bên cạnh thì ngược lại, cô ta giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, trong lòng tràn ngập đố kị, cả người dường như muốn bốc cháy.
Anh Thừa Huân làm sao vậy?
Anh ấy vì sao phải đối xử đối tốt như vậy với một người con gái mới quen không đến hai ngày?
Rốt cuộc tiện nhân này đã nắm trong tay nhược điểm gì của anh Thừa Huân?
A a a! Trong lòng Vạn Mỹ Trân sắp phát điên mất rồi!