Ôn Đề Nhi ló đầu ra, nhếch miệng cười, “Kiều, Thừa Huân, có chuyện gì sao?”
Không biết vì sao, mỗi lần gọi tên anh cô đều không thể thuận lợi gọi hai chữ đó.
“Quần áo này là mua cho ông nội sao?” Kiều Thừa Huân đưa túi giấy cho cô, lúc ở công ty, anh lấy ra xem vài lần, hoàn toàn không phải phong cách của ông nội.
Ôn Đề Nhi biết anh nghi ngờ cái gì, vẻ mặt tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm, tôi đã có cách để ông nội thích.”
Mày Kiều Thừa Huân nhíu lại, anh hoàn toàn lo lắng.
Thấy anh không nói lời nào, Ôn Đề Nhi nhíu mày, “Anh còn chuyện gì khác không?”
“Thay quần áo, mười phút sau về nhà ăn cơm.” Kiều Thừa Huân trầm giọng nói.
“A…” Ôn Đề Nhi lên tiếng, mang quần áo vào phòng, còn đóng cửa lại.
Kiều Thừa Huân đứng vài giây bên ngoài cửa, xoay người trở về phòng mình, anh cũng cần phải thay quần áo.
Sau khi trở về phòng, Ôn Đề Nhi lập tức thay váy mới mua hôm nay.
Thời gian cấp bách, váy không có biện pháp giặt xong rồi mặc, bên trên có chút hương vị, tuy cực kỳ nhạt, nhưng mà Ôn Đề Nhi không thích hương vị này.
Nếu có nước hoa thì tốt rồi… Nhưng cô không dùng nước hoa, lấy đâu ra nước hoa cho cô dùng.
Không biết chỗ Kiều Thừa Huân có hay không, không bằng đến phòng anh hỏi.
Ôn Đề Nhi ra khỏi phòng, hoàn toàn không phát hiện ra, đằng sau váy còn chưa kéo khóa lên hết, phần lưng trắng như ngọc bị lộ ra ngoài, mơ hồ còn thấy vài vết hôn mờ nhạt.
Đi tới cửa phòng ngủ đối diện, gõ cửa.
“Kiều, Thừa Huân, anh ở bên trong sao?” Cô có linh cảm anh ở trong này.
Đợi một lát, cửa mở, Kiều Thừa Huân để trần thân trên xuất hiện phía sau cửa.
Da thịt màu đồng lộ trong không khí, rạng rỡ tỏa sáng, bắp thịt mạnh mẽ nhô lên, lộ ra hết mị lực nam tính, gợi cảm mê người.
Ôn Đề Nhi đỏ mặt xấu hổ một lát, chật vật quay mặt đi, ấp úng xin giúp đỡ: “Anh có nước hoa không? Váy tôi mới mua có mùi, muốn dùng nước hoa.”
Kiều Thừa Huân hơi cúi đầu, đôi mắt như chim ưng, dễ dàng bắt được ngây ngô trong đáy mắt cô.
Người phụ nữ không dùng nước hoa, đây là lần đầu tiên anh gặp được.
“Nước hoa của tôi cô dùng không hợp.”
Cách nghĩ của phụ nữ, cực kỳ kỳ lạ.
Kiều Thừa Huân im lặng một lát, không thể không thừa nhận, anh bị cô thuyết phục, “Vào đi.”
Ôn Đề Nhi cúi thấp đầu, ngoan ngoãn đi sau anh, sau khi đi được vài bước cực kỳ tự giác đứng lại, đợi anh tìm nước hoa đưa ra, cô phụ trách ngắm phong cảnh.
Sàn gỗ không có một hạt bụi, mành màu trắng, đồ đạc phong cách giản dị, chăn cũng gấp ngay ngắn chỉnh tề, mỗi một chi tiết đều cực kỳ thoải mái.
Phòng này, quả thực là thiên đường chứng minh nơi ở của người mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế và thích sạch sẽ.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khó mà nói, Kiều Thừa Huân chắc chắn thích sạch sẽ.
Kiều Thừa Huân đi vào toilet, cầm một lọ nước hoa màu vàng nhạt đi ra, đưa cho cô.
Ôn Đề Nhi không nhận lấy, hiếu kỳ nói: “Nước hoa dùng thế nào?”
Con ngươi đen của Kiều Thừa Huân liếc cô một cái, anh không có thời gian dạy cô dùng nước hoa thế nào.
Trực tiếp mở nắp ra, phun lên không khí, sau đó nhanh chóng nắm lấy vai cô, đẩy cô đến khu vực có nước hoa, “Xoay mấy vòng tại chỗ.”
“Hả?” Vẻ mặt Ôn Đề Nhi mơ màng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, xoay vài vòng choáng váng đầu.
Đợi cô xoay xong, Kiều Thừa Huân phát hiện bí mật sau lưng cô, cô cố ý quyến rũ anh sao?
“Như vậy là được rồi sao?” Ôn Đề Nhi ngửi thấy mùi hương nhạt trong không khí, cực kỳ hoài nghi có thành công bám vào váy cô hay không.