Kim Ái Hoa nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai anh tuấn, không khỏi nổi lên hoa si.
Đây là người đàn ông phụ nữ khắp thế giới đều muốn ngủ, đẹp trai có thể nói là khủng hoảng, lạnh đến mức khó mà nhìn thẳng, tàn bạo khó có thể kháng cự… Tình nhân trong mộng của cô ta đó.
Chỉ là… người phụ nữ Ôn Đề Nhi này lại làm cái gì thế? Vậy mà kêu anh Kiều cầm quần áo giúp cô ta, không phát hiện mặt anh Kiều đen lại sao?
Cô ta không nghe nói Ôn Đề Nhi và anh Kiều có quan hệ gì.
Có thể thấy được, Ôn Đề Nhi nhất định điên rồi.
Nghĩ đến vừa rồi chịu sỉ nhục ở trong cửa hàng quần áo nam, trong lòng Kim Ái Hoa vẫn còn tức giận, không bằng nhân cơ hội này làm một ván hòa, há miệng nói: “A, đây không phải là cô ba nhà họ Ôn sao? Đã lên giường với ông lão 1m72 rồi, bây giờ còn có mặt mũi đến quyến rũ anh Kiều sao? Không thấy mất mặt à?”
“Bây giờ phụ nữ đúng là đê tiện, cả ngày đều nghĩ quyến rũ người giàu có đẹp trai, không nhìn địa điểm một chút được sao?”
“Đúng vậy, cũng không nghĩ lại Kiều Thừa Huân là ai, người phụ nữ như vậy mà cũng dám, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Ha ha… Người phụ nữ này muốn chết, mọi người nhìn mặt anh Kiều đi, Diêm Vương mặt lạnh xuất hiện rồi.”
…
Ôn Đề Nhi nghe được những lời này, không chỉ tức giận còn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Kiều Diêm Vương đại gia nhà anh, có giúp hay không thì nói một câu, nói một câu sẽ chết à!
Cảm xúc của Ôn Đề Nhi lại nổi lên, “Anh không thể trả lời tôi một câu sao?”
Đôi mắt lạnh như băng của Kiều Thừa Huân ngưng lại, cô đang cáu kỉnh với anh sao?
Ai cho cô quyền lợi này?
Nhưng mà… Anh lại cảm thấy cô như vậy, có vài phần đáng yêu.
Lúc này Kim Ái Hoa tốt bụng nhắc nhở: “Anh Kiều, anh đừng để ý bà điên này, cô ta tên là Ôn Đề Nhi, là con gái riêng nhà họ Ôn, không biết nhặt được ở đâu. Lúc học trung học đã bắt đầu lêu lổng với đàn ông ở bên ngoài, không học vấn không nghề nghiệp, bây giờ học đại học cũng chưa học xong, nói không chừng cô ta còn có bệnh AIDS đấy!”
Bệnh AIDS sao?
Ôn Đề Nhi rất muốn cười, ha ha ha… Không được, buồn cười quá, cô nhịn không được cười ra rồi.
Kim Ái Hoa là kẻ không có não, nghe được từ đâu cô bị bệnh AIDS? Cô cũng không biết mình có bệnh đấy.
Nói cô đến loại trình độ này, tuyệt đối là antifan trung thành rồi.
Kim Ái Hoa bị cô cười vẻ mặt không hiểu ra sao, “Ôn Đề Nhi, cô cười cái gì?”
“Tôi cười cô là kẻ không có não.” Ôn Đề Nhi nói thẳng.
“Cô, cô mới không có não ấy!” Kim Ái Hoa khó thở, khuôn mặt từng phẫu thuật biến dạng, lại nói với Kiều Thừa Huân, “Anh Kiều, anh thấy rồi chứ? Ôn Đề Nhi đúng là không có não.”
Đôi mắt phượng của Kiều Thừa Huân hiện lên một tầng âm u, liếc nhìn Kim Ái Hoa, mày hơi nhăn lại.
Anh Kiều liếc nhìn, có hi vọng!
Kim Ái Hoa kinh ngạc vui mừng nói: “Anh Kiều, em là bạn tốt của Vạn Mỹ Trân, nửa năm trước ở trong party sinh nhật của Mỹ Trân, chúng ta đã gặp mặt, anh có ấn tượng không?”
Trên thế giới này, người phụ nào mà không muốn quyến rũ Kiều Thừa Huân?
Hoàng Tiểu Long đứng ở một bên nghe bạn gái có ý leo lên, nhưng không hề phản ứng, bởi vì anh ta cũng có ý đó, chỉ cần nịnh bợ đế vương trong buôn bán, vậy thì có thể nắm được rất nhiều cơ hội rồi.
“Anh Kiều, tôi cũng là bạn Mỹ Trân, cha tôi là chủ tịch tập đoàn Hoàng Thuần, Hoàng Đại Long, tôi tên là Hoàng Tiểu Long.”
Đôi cẩu nam nữ đã nói xong, cùng chân thành nhìn về phía Kiều Thừa Huân.
Đôi mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân không nhìn đôi cẩu nam nữ này bao lâu, cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười giảo hoạt của cô gái, “Cô quen bọn họ sao?”
Ôn Đề Nhi gật đầu, “Quen, vừa rồi lúc mua quần áo cãi nhau một trận, thiếu chút nữa bị bọn họ đánh.”