Ôn Đề Nhi lạnh nhạt tự nhiên đi đến quầy thu ngân, nhưng nhân viên hướng dẫn lại không đi cùng cô.
“Ôi chao, ôi, cô đứng ngây ngốc ở đó làm gì, mau đến đây, tính tiền.”
Nhân viên hướng dẫn cau mày nói: “Cô chắc chắn muốn mua những thứ này sao?”
“Bà đây không mua quần áo thì đến nơi rách nát này làm cái gì, mau đến đây.” Ngữ khí của Ôn Đề Nhi đã gần cơn bão.
Nơi rách nát sao?
A… Trong đáy mắt nhân viên hướng dẫn hiện lên khinh bỉ, người mặc quần áo vỉa hè này thật sự có thể mua được quần áo giá trị xa xỉ sao? Đánh chết cô ta cũng không tin.
Đáng tiếc, khách hàng là thượng đế, không có biện pháp không nghe theo.
Thu ngân tính tiền đống quần áo, nghiêm mặt nói: “Tổng cộng hết 65 vạn 3842 tệ.”
Lúc này, Kim Ái Hoa đợi một lúc lâu muốn nhìn Ôn Đề Nhi xấu mặt vội vàng chạy đến, chuẩn bị xem kịch vui.
Ôn Đề Nhi ở nhà họ Ôn không được cưng chiều, tuyệt đối không có khả năng mua quần áo 65 vạn, xem cô làm như thế nào!
Ôn Đề Nhi không chút hoang mang lấy thẻ kim cương Kiều Thừa Huân cho cô, “Quẹt thẻ.”
Thu ngân quẹt thẻ, mặt nhất thời đều bị quẹt đỏ, vậy mà quẹt thành công rồi!
“Mời cô ký tên lên trên.”
Ôn Đề Nhi yên lặng lấy bút ký tên.
Vẻ mặt của Kim Ái Hoa khó có thể tin, khá lắm Ôn Đề Nhi, hóa ra cô cũng quyến rũ được kẻ có tiền!
“A, cô thực sự được đó, Ôn Đề Nhi, bạn trai 1m72 của cô làm gì thế? Nhà giàu mới nổi sao?” Kim Ái Hoa cố ý nhấn mạnh 1m72, muốn cho Ôn Đề Nhi khó coi.
Ôn Đề Nhi chậm rãi quay đầu, đột nhiên nhắc nhở: “Họ Kim, tôi mua bộ quần áo cho ông nội mà thôi, đừng mở miệng ngậm miệng là bạn trai, bà đây không có bạn trai.”
“Ha ha ha…” Kim Ái Hoa cười điên cuồng, ngũ quan vốn ngay ngắn, vặn vẹo biến hình rồi.
“Ôn Đề Nhi, đừng giả bộ nữa, còn ông nội chứ! Tôi thấy người bao nuôi cô là ông già mới đúng ấy? Loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô cũng chỉ có ông cụ mắt mù mới nhìn trúng.”
Trong đôi mắt của Ôn Đề Nhi hiện lên chút lạnh lẽo, cô nhường nhịn lần nữa không muốn xé toạc ra, không muốn mất mặt xấu hổ.
Kết quả kẻ không có não này lại gây sự lần nữa, cần phải bức cô ra tay à.
Được, hôm nay bà đây oán hận chết cô!
Cái mũi của Ôn Đề Nhi nhếch lên, giận dữ oán hận nói: “Khuôn mặt của bà đây không có phẫu thuật thẩm mỹ, loại người giống như cô, mặt phẫu thuật thẩm mỹ sửa đến cha mẹ không nhận ra tốt hơn chỗ nào?”
“Cô, cô nói mặt ai phẫu thuật thẩm mỹ!” Kim Ái Hoa nghe thấy ‘Mặt phẫu thuật thẩm mỹ’ liền tức giận, khuôn mặt càng vặn vẹo hơn.
Không thể nghi ngờ, mặt phẫu thuật thẩm mỹ là tử huyệt của cô ta.
Ôn Đề Nhi mạnh chuẩn ngoan độc giẫm lên tử huyệt này, bắt đầu cắn không nhả, “Cô dám soi gương nói không phẫu thuật thẩm mỹ không? Không dám đúng không? Khi cười cả khuôn mặt đều đã biến đổi, xấu muốn chết!”
Mặt Kim Ái Hoa nhất thời xanh mét, môi giật giật, hoàn toàn không trả lời được.
Ôn Đề Nhi liếc nhìn khuôn mặt chữ điền đầy mụn của Hoàng Tiểu Long, tiếp tục oán hận: “Lại nhìn người đàn ông của cô xem, xấu thế mà cô cũng nhìn trúng được? Người đàn ông xấu xí phối với người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ, tuyệt phối đó!”
Hoàng Tiểu Long nằm không mà cũng trúng đạn, sửng sốt một phen mới phản ứng kịp.
Muốn phát tác, Kim Ái Hoa đột nhiên ôm anh ta nói, “Tiểu Long, cô ta nhục nhã chúng ta, anh nhanh dạy dỗ cô ta đi!”
“Bà tám thối tha, xem ra cô chán sống rồi, mau xin lỗi!” Bạn gái điềm đạm đáng yêu cầu xin, Hoàng Tiểu Long trong ngày thường sợ là chưa bao giờ đánh phụ nữ nháy mắt vùng lên, giơ tay dùng lực đẩy bả vai Ôn Đề Nhi.
Thân thể mềm mại yếu ớt của Ôn Đề Nhi không khống chế được lui về sau một bước, đụng vào quầy thu ngân mới dừng lại, sau lưng đau nhức, “A…”