Kiều Thừa Huân đang ở tư thế nửa quỳ, bị cô đụng như vậy, thân thể ngã xuống giường.
Hai tay Ôn Đề Nhi nắm chặt cổ anh, trong mắt tràn ngập lửa giận, “Kiều Diêm Vương, tôi muốn giết chết anh!”
Chỉ là lực bóp của cô không mạnh, cho dù dùng hết toàn sức, cũng không thể chân chính tổn thương anh.
Động tác của thiếu nữ càng ngày càng mạnh, tâm tình của Kiều Thừa Huân càng ngày càng tốt, khóe miệng cong nhẹ lên, đột nhiên đứng dậy, đẩy cô trở về.
Ôn Đề Nhi chớp chớp mắt, đầu đột nhiên mơ màng rồi.
Lúc này, đột nhiên di động của Kiều Diêm Vương vang lên.
Kiều Thừa Huân không chút hoang mang nhận điện thoại, sau khi im lặng vài giây, mới hỏi: “Lúc nào?”
Bên kia điện thoại là giọng Vương Hữu Vỹ: “Ngày mùng 8 tháng 9, tổ chức ở khách sạn Long Thắng, ông chủ, anh muốn đi không?”
“Ừm.” Kiều Thừa Huân lên tiếng.
“Dạ, ông chủ, bây giờ đã là 11 giờ, anh có đi làm không ạ?”
“Buổi chiều tôi đi.”
“Bên đây cô Vạn mới có chút mâu thuẫn nhỏ với Lý Song Song, tuyên bố muốn đuổi việc Lý Song Song, chuyện này…”
Kiều Thừa Huân đang định trả lời, cô gái nhỏ ở dưới người anh kìm nén không được muốn chạy trốn.
Anh nhếch môi cười mỉa, đâm thủng tâm tư nhỏ của cô, không để cô tránh thoát.
“Kiều Diêm Vương, anh làm gì thế? Tôi muốn đi toilet.” Tay nhỏ của Ôn Đề Nhi dùng lực đẩy anh ra, nhưng anh vẫn bất động như ngọn núi to.
“Kiều Diêm Vương, buông, có nghe thấy không!”
“Anh là tên lưu manh, muốn đè chết tôi có phải không!”
“Buông, nếu không tôi tìm ông nội tố cáo!”
“Khốn nạn…”
Cuối cùng thiếu nữ chửi rủa và vùng vẫy dần dần yên tĩnh lại.
Cô không chịu nổi nữa, mệt mỏi quá…
Kiều Thừa Huân thấy thế, không thể không vứt di động sang một bên, nhìn thiếu nữ đột nhiên yên tĩnh lại, trong mắt có chút hoang mang.
Một lúc lâu sau, thiếu nữ đột nhiên khóc ra thành tiếng, “Hu hu hu… Kiều Diêm Vương, tôi hận anh!”
“Sao đột nhiên lại hận tôi rồi?”
“Hu hu hu…”
Thiếu nữ chỉ khóc, không nói gì cả.
“Ôn Đề Nhi, nói chuyện.”
“Hu hu hu…”
Chết tiệt!
…
Sau đó, Kiều Thừa Huân giống như người không có việc gì, thay quần áo đi làm rồi.
Ôn Đề Nhi buồn bực ngồi ở cuối giường, giống như oán phụ vậy, vẻ mặt đầy oán hận, oán khí ở trong lòng không phát tiết ra được, buồn bực làm cô sắp tan vỡ rồi.
Hai tiếng trước, mặt mũi 20 năm của cô mất hết rồi!
Mẹ kiếp, chỉ nghĩ lại cô lại cảm thấy mất mặt, tức chết rồi!!!
Kiều Diêm Vương có ý gì đây? Mỗi lần muốn ăn thịt lại làm loạn với cô, coi cô như công cụ, gọi thì đến, đuổi thì đi sao?
Em gái anh!
Không được, nếu như không phản kháng, cô sẽ thành con sơn dương nhỏ đáng thương, chỉ có thể để anh làm thịt tùy ý.
Cho nên, cô muốn rời nhà trốn đi!
Quyết định rồi!
Từ hôm nay trở đi, cô không muốn trở về nơi quỷ quái này nữa, Diêm Vương gì đó đều đi găp quỷ đi!
Trong đầu Ôn Đề Nhi hiện lên ý niệm này, lập tức hành động.
Chạy đến trước tủ quần áo, lấy mấy bộ quần áo bỏ vào trong túi, ra cửa.
…
Buổi tối, Kiều Thừa Huân tan làm về nhà, hiếm khi trên tay cầm thêm một túi đồ trở về.
Đó là điểm tâm đặc biệt khách hàng đưa, trước đây anh chưa bao giờ lấy thứ này, thứ nhất là vì mình không thích ăn, thứ hai trong nhà không ai muốn ăn.
Buổi chiều nghe thấy khách hàng khen ngợi đồ ăn thành mỹ vị trên thế giới, vậy mà anh động tâm, muốn cầm về cho cô gái không nghe lời nào đấy nếm thử, coi như báo đáp buổi sáng cô hiến thân cho anh.