Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 171: Đừng để tôi lặp lại lần ba

Ôn Đề Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh của Kiều Diêm Vương, muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau, Kiều Thừa Huân chủ động mở miệng, “Muốn nói cái gì thì nói đi.”
“Khụ.” Ôn Đề Nhi vội ho một tiếng, “Bác sĩ có nói Phượng Vũ uống phải thứ gì mà phát bệnh không?”


“Không rõ lắm.” Kiều Thừa Huân trầm giọng nói.
Ôn Đề Nhi nhíu mày, “Anh không có hỏi sao?”
Kiều Thừa Huân không nói gì, lại im lặng rồi.
Lúc này, đột nhiên di động của Kiều Thừa Huân vang lên, không thể không tạm thời dừng động tác bôi thuốc lại, lấy điện thoại ra nghe.


Ôn Đề Nhi tò mò nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, hình như Kiều Diêm Vương nghe điện thoại đều không thích chủ động nói chuyện, cũng không biết đối phương nói gì, anh nghe rất chăm chú.
Một lúc lâu sau, Kiều Thừa Huân mới nói ra một câu: “Sau này vĩnh viễn cấm số 1 xuất hiện ở Đế Kiêu Bạc Cung.”


Chỉ nói câu này, liền tắt điện thoại.
Ôn Đề Nhi tò mò hỏi anh: “Số 1 là cái gì thế?”
Kiều Diêm Vương nghiêm túc nói về số 1 như vậy, cô cảm thấy đó là thứ cực kỳ đáng sợ.
Đôi mắt lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân liếc cô một cái, vẫn không nói lời nào.


Khóe miệng Ôn Đề Nhi giật giật, thôi dẹp đi. 
Vừa rồi nghe anh nói chuyện nên cô không cảm thấy đau đớn, bây giờ tâm tư trở lại người mình, Ôn Đề Nhi mới cảm thấy đau đớn.
“Đau quá, không cần bôi!”


Bây giờ cô trực tiếp ngồi dậy, mang theo một đám lửa giận nhỏ, thực sự không muốn bị anh hành hạ tiếp, đau muốn chết rồi.
Động tác của Kiều Thừa Huân cứng đờ, đôi mắt lạnh lẽo như gông xiềng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn nhỏ nhắn đột nhiên tức giận.


Thiếu nữ tức giận nói: “Anh ở trong phòng tôi lâu như vậy, chắc chắn Khinh Khinh đã biết anh bôi thuốc cho tôi, không cần thiết phải diễn tiếp nữa, mời anh rời khỏi phòng tôi, tôi muốn đi ngủ rồi.”
“Nằm xuống đi.” Thiếu nữ nói như vậy, Kiều Thừa Huân chỉ trả lời lại cô ba chữ.


Ôn Đề Nhi cắn môi, giữa lông mày thoáng hiện sự quật cường, thờ ơ ngồi đó.
Người phụ nữ chết tiệt, cô đang giận dỗi với anh sao?
Kiều Thừa Huân âm thầm bật cười, anh không nhớ rõ anh đã cho cô loại quyền lợi này.
“Đừng để tôi lặp lại lần ba, nằm xuống.”


“Có bản lĩnh anh đánh tôi đi, má phải tôi không bị sao, bổ sung thêm 12 cái tát cho má trái, ừm…”
Người đàn ông đột nhiên dùng lực chặn lại cái miệng không ngoan của cô.
Trong lúc vô tình phát hiện, thiếu nữ nhíu mày lại.
Không thể nghi ngờ, động tác này làm đau mặt sưng của cô.


Kiều Thừa Huân không đành lòng làm cô tổn thương, sau khi đẩy cô ra, nói ra cảnh cáo lạnh lùng.
“Còn dám mạnh miệng nữa không?”
“Lưu manh!”
Ôn Đề Nhi tức giận mắng một tiếng, ngoan ngoãn nằm trên giường.


Bây giờ cô hoàn toàn bị anh thuần hóa, vẫn nằm yên không nhúc nhích để anh lăn qua lăn lại mặt mình.
Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Kiều Thừa Huân muốn nói gì đó, sau đó phát hiện, hơi thở của thiếu nữ cực kỳ vững vàng, hóa ra cô đã ngủ rồi.


Đôi mắt lạnh nhạt chậm rãi nhìn má trái sưng đỏ của thiếu nữ, không khỏi nhớ tới cảnh cô chịu ấm ức ở trong bệnh viện, còn có chút tức giận ở trong lòng.


Nhưng mà Phượng Vũ mua dây buộc mình suýt nữa vứt bỏ tính mạng, ông Phượng bị Đề Nhi đánh trọng thương nằm viện, bà Phượng cũng bị đánh sưng mặt lên, coi như người một nhà này nhận được trừng phạt tương ứng.


Còn Vạn Mỹ Trân, gây ra chuyện còn diễn như vậy, nói vậy nhà họ Phượng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
Nghĩ đến đây, Kiều Thừa Huân kìm lòng không nổi vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má phải cô.
“Cô không bị thiệt thòi nhiều lắm, chuyện này dừng ở đây.”


“A…” Thiếu nữ đột nhiên nói mơ.