Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 160: Tự làm tự chịu

Trên giường lớn, Phượng Vũ lăn qua lộn lại, cả người chảy đầy mồ hôi nóng, mày nhăn thành một nhúm, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
"Mỹ Trân... Tôi rất khó chịu... Cứu tôi... Thật muốn chết! Mỹ Trân, cứu tôi...”


Vạn Mỹ Trân ngồi bên cạnh, lo lắng sốt ruột nhìn chị em tốt của mình đau khổ giãy dụa, tuy rằng trong lòng rất sốt ruột, lại không có biện pháp nào.
"Phượng Vũ, thuốc số 1 không có thuốc giải, tôi cũng không biết nên làm thế nào bây giờ, thật xin lỗi."


Bây giờ làm sao Phượng Vũ còn nghe được, lý trí đã bị thuốc ăn mòn, "Giết tôi đi... Mỹ Trân, giết tôi đi! Tôi không chịu nổi rồi! Mau giết tôi đi...”


"Phượng Vũ, thật xin lỗi... Tôi không thể giúp cô." Tuy rằng Vạn Mỹ Trân cũng coi Phượng Vũ là đối thủ cạnh tranh, nhưng giao tình của hai người vẫn không tồi, cô tuyệt đối sẽ không để chị em tốt của mình sa đọa.
"Tôi... Tôi sắp chết...”Phượng Vũ lăn đi lộn lại, trong lòng vẫn luôn có cảm giác muốn chết.


Đột nhiên!
Khuôn mặt Phượng Vũ nhăn lại, hô hấp trở nên dồn dập, "Mỹ Trân... Mỹ Trân... Tôi... Phù... Phù... phù...”
Chuyện không tốt rồi!
Sắc mặt Vạn Mỹ Trân lập tức biến đổi, bệnh tim của Phượng Vũ lại tái phát!
"Phượng Vũ, thuốc của cô ở đâu? Phượng Vũ! Phượng Vũ...”
.........


Trên đường về Kiều Hào Uyển, mắt thấy còn gần một km nữa là đến, đột nhiên Kiều Thừa Huân nhận được một cuộc điện thoại.
Bên kia di động truyền đến tiếng nói vội vã của Vạn Mỹ Trân, "Anh Thừa Huân, bệnh tim của Phượng Vũ tái phát, đang ở bệnh viện, anh nhanh đến đây được không? Hu hu...”


Mắt lạnh của Kiều Thừa Huân tối lại, trên mặt không có biến hóa gì, trầm giọng nói," Bệnh viện nào?"
Vạn Mỹ Trân nghẹn ngào nói: "Bệnh viện nhân dân, anh nhanh đến đây đi, em sợ quá, hu hu hu... Phượng Vũ sẽ khôn có việc gì chứ?"


"Đừng nghĩ nhiều, bây giờ anh sẽ tới ngay." Kiều Thừa Huân nói xong liền ngắt điện thoại.
Thời gian cấp bách, anh không kịp đưa Ôn Đề Nhi về nhà, dứt khoát trực tiếp đưa cô cùng đến bệnh viện.
Ôn Đề Nhi thấy anh đột nhiên quay đầu, tò mò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"


Cuộc điện thoại kia vừa tới, dường như là chuyện rất nghiêm trọng, có người nằm viện.
Kiều Thừa Huân đi một đoạn, thật lâu mới trả lời: "Bệnh tim của Phượng Vũ tái phát, đang cấp cứu ở bệnh viện, tôi qua xem một chút."
"Ồ." Ôn Đề Nhi kêu một tiếng, lòng có chút rầu rĩ.


Hóa ra Phượng Vũ có bệnh tim?
Không ổn, bệnh tim của Phượng Vũ tái phát, có phải bởi vì uống ly nước chanh cùng cô giao bối không?
Aizz, cô đoán mò làm gì, loại chuyện này cũng không liên quan đến cô.
Nửa giờ sau, vợ chồng hai người đi vào bệnh viện.


Ngoài phòng giải phẫu, Vạn Mỹ Trân ngồi trên ghế tâm thần không yên, đôi mắt hồng hồng, trên mặt chứa nước mắt.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy Kiều Thừa Huân mang theo Ôn Đề Nhi đến, trên mặt vui vẻ, trực tiếp bỏ qua cô gái phía sau người đàn ông, chạy nhanh tới.


Dường như cô ta dùng hết sức lực, nhào vào trong ngực Kiều Thừa Huân, hai tay ôm chặt eo anh.
"Anh Thừa Huân, cuối cùng anh cũng tới, đến bây giờ Phượng Vũ còn chưa ra, hu hu...”
"Buông tay."
Kiều Thừa Huân ghét bỏ dùng sức đẩy người phụ nữ khóc lóc sướt mướt này ra, động tác còn hơi thô lỗ.


Vạn Mỹ Trân chiếm được tiện nghi, bị đẩy ra cũng không cảm thấy gì, trên mặt vẫn khóc đến rối tinh rối mù, nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi, chỉ là em cảm thấy quá khổ sở."
Kiều Thừa Huân mắt lạnh, trầm giọng nói: "Gọi điện cho nhà họ Phượng chưa?"


"Đã gọi." Vạn Mỹ Trân gật đầu, "Chú Phượng và dì Phượng sắp đến rồi."