Bên cạnh Maybach, Kiều Thừa Huân đè tính tình xuống chờ cô vợ mới cưới của anh.
Sự kiên nhẫn bị tiêu hao gần như hết sạch, nhưng thấy cô giống như một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, tạm biệt bạn tốt của cô, không biết vì sao, anh lại không đành lòng đi thúc giục cô.
Ôn Đề Nhi nói rất nhiều, chân tê rần mới đứng lên, dùng dáng đi kì quái đi qua.
Lúc cô đi tới cạnh xe, Kiều Thừa Huân đã ngồi vào trong xe, cô nhanh chóng ngồi vào.
Mới vừa lên xe, Kiều Thừa Huân lập tức nhắc nhở cô: "Sau này đừng đụng chạm tôi, không quen."
"À...." Ôn Đề Nhi ngoan ngoãn lên tiếng, trên mặt cũng không có vẻ phản cảm hay không thoải mái, giống một chú mèo con đột nhiên mệt mỏi, yên tĩnh lại.
Mắt Kiều Thừa Huân sâu sắc, thấy dáng vẻ trầm lặng không sức sống của cô, vì sao anh lại cảm thấy rất khó chịu?
Tâm trạng Ôn Đề Nhi không tốt, bởi vì... cô lấy chồng rồi.
Không có chúc phúc, cũng không có người thân ra cửa đưa tiễn, đáng buồn nhất là, vào lúc phải đi khỏi này, cô không tìm thấy bất kì thứ gì đáng lưu luyến.
Nghĩ tới điều này, trong lòng không hiểu sao thấy buồn bã.
Ôn Đề Nhi lấy điện thoại ra, đăng một câu trong vòng bạn bè: Ngay cả người để nói lời từ biệt cũng không có, cứ như vậy gả đi.
Rất nhanh thu được mấy người bạn nhắn lại.
【 Dịch Hạch 】 gả đi?
【 Đầu Viên Đạn 】 tôi đi, Ngự Tả cô gả đi?
Ôn Đề Nhi trả lời từng bình luận: Gả đi, hôm nay vừa mới lĩnh chứng.
【 Dịch Hạch】 đối tượng là ai?
【 Đầu Viên Đạn】 không phải anh chàng giàu có thế hệ hai bị cô ngủ chứ?
Ôn Đề Nhi nhếch môi cười yếu ớt, trả lời: Không sai, đúng là người đàn ông bị tôi ngủ, anh nói muốn lấy thân báo đáp.
"Lấy thân báo đáp?" Người đàn ông bên cạnh phát biểu một câu nghi ngờ.
Ôn Đề Nhi mới phát hiện, những chuyện cô vừa làm, bị anh thấy được.
Trên mặt hơi ngượng, cười tít mắt nói: "Tôi lập gia đình ngay cả người thân tiễn đưa cũng không có, để cho tôi làm màu một chút trong vòng bạn bè cũng không được sao?"
Không có ý oán giận, nhưng trong lòng Kiều Thừa Huân, trong lúc vô tình biến thành đâm, đâm đến đau đớn.
Cho dù là hợp tác nên mới kết hôn, thì cũng là kết hôn.
Theo như cô lời cô nói, hôm nay lấy chồng, một người bằng lòng tiễn cô cũng không có, cô chỉ có thể chạy tới trước ổ chó nhà hàng xóm, nói lời từ biệt với một con chó.
"Cô còn có người thân nào, xong việc tôi đi thăm hỏi với cô."
"Không có."
Kiều Thừa Huân nhất thời nghẹn lời, cô thật sự cô đơn như vậy?
Ôn Đề Nhi cất kỹ điện thoại di động, lười biếng ngáp một cái, tựa vào cửa kính xe, nhắm nghiền mắt.
...
Lúc tỉnh lại, Ôn Đề Nhi đi tới một chỗ hoàn toàn xa lạ - - Kiều Hào Uyển, biệt thự tư nhân của Kiều Thừa Huân.
Lúc Ôn Đề Nhi vừa bước xuống xe, đã bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.
Trừ bỏ biệt thự xa hoa cổ điển, trong này còn có vườn trái cây, vườn hoa, hồ bơi, sân bóng rổ, ngày hôm nay bắt đầu tối, trong vườn sáng lên ánh đèn nhu hòa mông lung, giống một cảnh tiên ảo mộng.
Nhưng mà, một người đàn ông ở chỗ như thế này, sao có cảm giác phong cách vẽ có phần không đúng?
Đôi mắt lạnh của Kiều Thừa Huân âu vẫn trầm như cũ, đi đến bên người cô, trầm giọng nói: "Vào thôi."
Ôn Đề Nhi nhanh chóng bắt kịp, vừa đi vừa hỏi: "Anh Kiều, chỗ này còn có ai sống nữa không?"
"Mấy người giúp việc."
"Người nhà của anh không sống gần đây sao?"
"Ngẫu nhiên mới tới, bọn họ có chỗ ở riêng."
"À...." Cục cưng tò mò hỏi xong rồi.
Lúc sắp đi đến cửa biệt thự, bỗng nhiên một nữ sinh mặc váy hồng nhạt bồng bềnh xinh đẹp chạy tới, "Anh Thừa Huân, cuối cùng anh đã về, em chờ anh cả buổi rồi!"
Giọng nói nhõng nhẽo mềm mại, khiến người ta chịu không nổi.