Kiều Thừa Huân bất đắc dĩ thở dài: "Ông nội, buổi sáng ngày mai cháu bề bộn nhiều việc, buổi tối có một bữa tiệc, cháu dẫn cô ấy đến đó nhé.”
"Thằng nhóc chết tiệt!" ông Kiều lại bị anh làm cho tức giận: "Xem lại giọng điệu của mình đi, Đề Nhi bị cháu làm bị thương chảy máu, cháu không đi xin lỗi còn chưa tính, kêu cháu dẫn cháu bé đi ra ngoài dạo phố cháu còn tỏ vẻ miễn cưỡng, rốt cuộc cháu có phải đàn ông hay không?"
Kiều Thừa Huân thật sự là sợ ‘lải nhải thần công’ của ông nội, vội nói: "Buổi sáng ngày mai sau khi tan ca cháu sẽ dẫn cô ấy đi dạo phố, buổi tối lại cùng nhau tham gia tiệc tối, là cam tâm tình nguyện."
"Hừ, như vậy còn tạm được, tốt nhất là cháu nói được làm được, nếu là ngày mai Đề Nhi chơi không vui, ông sẽ lột da của cháu!"
Ông Kiều uy hϊế͙p͙ nói, nói xong cúp điện thoại.
Kiều Thừa Huân buông điện thoại di động xuống, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo, so với ánh mắt nhu hòa khi nói chuyện với ông nội chính là khác nhau một trời một vực.
Nha đầu Khinh Khinh này, xem ra là cô ta sống rất thoải mái.
Nghĩ đến đây, Kiều Thừa Huân đi đến phòng ngủ đối diện, gõ cửa.
Lát sau, giọng nói của thiếu nữ vang lên: "Ai vậy?"
"Chồng của cô."
"..."
Trong phòng không có một chút tiếng động.
Kiều Thừa Huân sầm mặt, chết tiệt, vậy mà dám giả câm điếc với anh, muốn chết!
"Tôi có chìa khoá, đừng có ép tôi."
"Bịch bịch bịch..."
Trong phòng truyền ra tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau, cửa mở.
Thiếu nữ xuất hiện ở cửa ra vào, trên đầu đeo một cái băng tóc màu trắng hình tai thỏ, trên mặt còn còn đắp mặt nạ tơ tằm.
Đôi mắt linh động, con ngươi nghịch ngợm đảo vòng vòng, cuối cùng tập trung trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Chỉ đơn giản là nhìn, không nói lời nào.
Cô đã từng nói, muốn chiến tranh lạnh với anh cả đời.
Ánh mắt lạnh như băng của Kiều Thừa Huân nhìn xoáy vào trong con ngươi thiếu nữ: "Trưa mai trước 12 giờ, đến công ty của tôi một chút."
Ôn Đề Nhi vẫn không nói lời nào.
Lúc này trên gương mặt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân đã tràn ngập sát khí, trầm giọng nói: "Nói chuyện."
"Tôi không đi."
"Cô Nhi Viện Xuân Nha."
"Mẹ nó." Ôn Đề Nhi mắng một tiếng, lui về sau một bước, đóng sầm cửa lại.
"Cạch..." một tiếng, cửa hẳn là đã bị khóa trái.
Kiều Thừa Huân bị giam ở ngoài cửa, câu chửi tục của thiếu nữ vẫn còn vang vọng bên tai, cô mới mắng chửi anh?
Chết tiệt!
Nghiện điện tử còn chưa tính, sống về đêm cũng chưa tính, nhưng mà tật xấu ăn nói thô tục tuyệt đối không thể xuất hiện trong nhà họ Kiều.
Nghĩ đến đây, Kiều Thừa Huân trở về phòng sách, cầm chìa khoá trở lại, trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong khuê phòng của thiếu nữ, Ôn Đề Nhi đang rửa mặt, tiếng nước chảy quá lớn, cũng không chú ý là có người mới đi vào.
Cho đến khi anh xuất hiện phía sau gương, cô mới phát hiện, chuẩn xác mà nói, là bị giật nảy mình.
Không đợi cô phát tác, anh cúi đầu ban cho cô một nụ hôn trừng phạt.
Hôm nay nhất định phải cắn nát cái miệng nhỏ hay nói lời thô tục của cô!
"Ưm... Ưm... Ưm...!" Thiếu nữ liều mạng chống cự, nhưng cũng không làm gì được, lực cánh tay của anh quá mạnh khiến cho cô không tài nào thoát ra được.
Đau quá...
Mỗi lần đều như vậy...
Kiều Diêm Vương đáng chết, chỉ biết bắt nạt tôi thôi!
Thiếu nữ không cam lòng nhắm mắt lại, không giãy dụa nữa.
Mặc kệ... Đã anh muốn chơi, cô phải ngoan ngoãn phối hợp thôi, không phải anh rất ghét cô chủ động tiếp cận sao, cô không tin cô làm như vậy anh còn có thể có hứng thú làm tiếp.