Trở lại trong biệt thự, Ôn Đề Nhi lập tức chạy vào toilet rửa sạch miệng vết thương, sau khi rửa sạch máu và bùn, băng bó vết thương xong mới đi vào phòng khách.
"Khinh Khinh, qua đây giúp tôi một chút."
"Đến đây ạ!" Đang dọn dẹp ở trong phòng bếp- Bộ Khinh Khinh lập tức chạy ra.
Bộ Khinh Khinh đi tới trước mặt Ôn Đề Nhi, lúc nhìn thấy miệng vết thương trên tay Ôn Đề Nhi, thiếu chút nữa kêu lên, may thay khắc chế kịp, quan tâm nói: "Mợ chủ, sao cô lại bị thương?”
"Không cẩn thận vấp ngã, cô nhanh lấy hòm thuốc tới đây."
"Vâng, tôi lập tức đi!"
Bộ Khinh Khinh nhanh chóng chạy đi, rất nhanh liền mang theo hòm thuốc tới.
Nói cho cùng thì vẫn là cô gái nhỏ, dưới sự hỗ trợ cẩn thận của Bộ Khinh Khinh, miệng vết thương trên tay Ôn Đề Nhi liền được xử lý tốt.
Vốn tưởng có thể thả lỏng một chút, Bộ Khinh Khinh đột nhiên kêu khẽ một tiếng: "Trời ạ, mợ chủ, trên cổ cô làm sao thế này?"
"Hử?" Ôn Đề Nhi sợ run, rất nhanh phản ứng kịp, "Cô nhìn giúp tôi vết thương trên cổ có nghiêm trọng không, không nghiêm trọng thì không cần băng bó, không chết được."
"Mợ chủ!" Bộ Khinh Khinh không vui, dùng sức chuyển thân thể của cô qua, "Cô không thể không biết thương tiếc cơ thể của mình thế được, một cô gái không biết yêu bản thân mình, đàn ông sẽ không thích."
Những lời này, Ôn Đề Nhi nghe thấy hết sức chói tai.
Cô không thương tiếc bản thân mình sao?
Nếu cô không tiếc chính mình, cô đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Không thích cô chính là người đàn ông chẳng hiểu sao đột nhiên phát hỏa với cô ở trong vườn hoa kia kìa.
A, Ôn Đề Nhi, cô chính là bị người ta coi thường.
Thấy sắc mặt cô khác lạ, Bộ Khinh Khinh bất đắc dĩ than một tiếng, vẫn là xử lý tốt miệng vết thương trước cổ cho mợ chủ đã.
Trên cần cổ trắng noãn như ngọc của Ôn Đề Nhi xuất hiện mấy vết xước do bị gai hoa hồng xượt qua, tuy miệng vết thương không sâu, nhưng đau muốn chết, nhất là lúc bôi thuốc.
Bôi thuốc xong, cả người Ôn Đề Nhi đều đầm đìa mồ hôi lạnh, môi có chút trắng bệch.
Mà Bộ Khinh Khinh cũng phát hiện ra chút vấn đề, một bên thu dọn hòm thuốc một bên hỏi: "Mợ chủ, có phải vừa rồi cô vào vườn hoa không?"
Ôn Đề Nhi bất đắc dĩ cười cười, "Bị cô nhìn ra rồi."
Bộ Khinh Khinh cất hòm thuốc xong, ngồi trên mặt đất bên cạnh sofa, thấm thía nói:
"Mợ chủ, tất cả hoa trong Kiều Hào Uyển đều là do cô Tư Tư trồng, trước kia cậu chủ chẳng bao giờ để ý, về sau cô Tư Tư đột nhiên qua đời, cậu chủ liền coi những bông hoa này như trân bảo, ngoài cậu chủ ra, cậu chủ không cho bất cứ kẻ nào đụng đến, cho nên về sau lúc đi vào, cô nhất định phải cẩn thận, một gốc cỏ cũng không được đụng tới...."
Nghe xong, Ôn Đề Nhi mới hiểu bản thân cô vừa phạm phải sai lầm nghiêm trọng thế nào.
Thì ra những gốc hoa này là của bạn gái anh trồng...
Khó trách ngày đầu tiên cô tới liền cảm thấy chỗ này cực kỳ thơ mộng, thì ra là do có bàn tay của một người phụ nữ chăm sóc.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra, cô gái tên Tư Tư kia cực kỳ yêu hoa, hơn nữa còn là cô gái rất giàu tình yêu cùng lòng kiên nhẫn.
Cô gái Kiều Thừa Huân thích nhất định rất đẹp đi?
Ôn Đề Nhi, về sau đừng giẫm lên vết xe đổ này nữa, nhớ lấy.
Nghĩ tới đây, Ôn Đề Nhi ra vẻ như đã hiểu rõ cười cười, "Cô yên tâm, tôi đã có bài học kinh nghiệm, về sau có đánh chết tôi cũng sẽ không bước chân vào nơi đó nữa."
Đừng nói là một cây cỏ, cho dù là không khí nơi đó cô cũng sẽ không hít.
"Vâng, mợ chủ, cô đi nghỉ ngơi trước đã, tôi đi hầm tổ yến cho cô uống." Bộ Khinh Khinh nhìn sắc mặt cô đã trở lại bình thường liền an tâm trở về phòng bếp.
Ôn Đề Nhi ngồi trên ghế sofa một lúc, sau đó đứng dậy trở về lầu hai.
Vào trong phòng mình, khóa trái cửa, đi đến trước máy tính ngồi xuống.