Ôn Đề Nhi ngủ rất ngon, mở mắt ra liền thấy Kiều Diêm Vương sắc mặt lạnh lùng, ý thức liền tỉnh táo ba phần.
Nhìn chung quanh một chút.
A, sao lại về nhà rồi?
Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Cô hoàn toàn không nhớ gì cả.
Kiều Thừa Huân thấy cô tỉnh lại, liền đi tới trước sô pha, thả cô xuống.
Ôn Đề Nhi sau khi ngồi xuống, vỗ vỗ đầu: "Chóng mặt quá, tôi ngủ thϊế͙p͙ đi sao?"
"Chỉ sợ là hôn mê." Kiều Thừa Huân trầm giọng nói.
"Hôn mê?" Ôn Đề Nhi nhíu mày lại, trong đôi mắt đen láy phủ lên một tầng âm trầm.
Khó trách vừa nãy buồn ngủ như vậy, thì ra là trúng chiêu!
Mẹ nó!
Ly đồ uống đó có vấn đề!
Không, loại chuyện này không trách được người khác.
Ôn Lệ Nhi chưa bao giờ muốn để yên cho cô, muốn trách chỉ có thể trách chính cô đã quá sơ ý chủ quan.
Chẳng qua may mắn, Kiều Diêm Vương cứu được cô một lần.
Nếu không phải Kiều Diêm Vương, chỉ sợ bây giờ cô đang nằm dưới người một tên đàn ông nào đó mà cầu xin tha thứ.
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Kiều Thừa Huân, mỉm cười cảm kích: "Cám ơn anh đã cứu tôi."
Ánh mắt Kiều Thừa Huân ngưng lại, cũng không để ý lời cảm ơn của cô: "Trước kia hay gặp chuyện như vậy?"
Thấy vẻ mặt cô thoải mái như vậy, hiển nhiên là trải qua nhiều lần mới có thể bình tĩnh như vậy.
Nếu là lần đầu, anh không tin một thiếu nữ 20 tuổi bị người chuốc thuốc mê còn có thể lạnh nhạt như vậy.
"Không kém bao nhiêu đâu, trước kia tôi đề phòng rất cẩn thận, bọn họ chưa một lần thành công, lần trước tại khách sạn G, không cẩn thận lại trúng chiêu..."
Ôn Đề Nhi dừng một chút, tò mò hỏi anh: "Tôi vẫn luôn có chút nghi hoặc, người ở trong phòng tôi, tại sao lại là anh?"
Kiều Thừa Huân cười lạnh, anh cũng không định đem chuyện ông nội gài bẫy anh nói cho cô biết: "Có lẽ là do duyên phận đi."
Ôn Đề Nhi: "..."
Duyện phận? Kiều Diêm Vương sẽ tin tưởng?
Ha...
"A~" không khống chế được mà ngáp một cái: "Tôi buồn ngủ, đi lên ngủ một chút, chừa cơm tối lại cho tôi."
Nói xong đi lên trên lầu.
Bộ Khinh Khinh đi tới, mỉm cười hỏi: "Cậu chủ, cậu và mợ chủ làm hòa rồi sao?"
Kiều Thừa Huân mặt lạnh nhìn qua, hỏi ngược lại: "Cô nói gì với ông nội của tôi?"
"Ngày mùng 3 tháng 8, mợ chủ vừa tới ngày đầu tiên, cậu chủ cùng mợ chủ hoà hợp ăn một bữa cơm, sau đó mợ chủ đi lên lầu tìm cậu chủ, đồng thời ở trong phòng sách ngây người hai phút; đêm đó mợ chủ bởi vì suốt đêm chơi game, cậu chủ tức giận xông vào phòng, làm... chuyện đó với mợ chủ..."
Nói xong lời cuối cùng, giọng của Bộ Khinh Khinh đã nhỏ như muỗi kêu.
Kiều Thừa Huân nghe xong nhíu nhíu mày, chuyện đêm đó, anh vẫn còn khắc sâu ấn tượng đến bây giờ.
Anh đáng mông cô, sau đó bôi một chút dầu.
Nhưng, anh cũng không có làm gì cô.
Nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lẽo có chút bối rối, thật bội phục sức quan sát và tưởng tượng của nha đầu này.
"Sao cô biết tôi làm chuyện gì?"
"Ách..." Bộ Khinh Khinh trên mặt có chút nóng lên: "Tôi nghe được, mợ chủ phát ra tiếng động có chút lớn."
Kiều Thừa Huân nhếch môi, đối với lời giải thích này, anh rất hài lòng.
"Cô còn nói qua cái gì?"
"Ngày mùng 7 tháng 8, cậu chủ về nhà chậm, bị mợ chủ nhốt ở ngoài cửa, về sau cậu chủ tức giận xông vào trong phòng mợ chủ, lại... làm chuyện đó"
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Bộ Khinh Khinh lại yếu đi mấy phần.
Trong đáy mắt Kiều Thừa Huân trào lên một tia áy náy khó mà phát hiện được, đêm đó anh bị đám bạn xấu bỏ thuốc, sau khi về đến nhà làm cô bốn năm lần thuốc mới hết tác dụng.
Nhưng không thể phủ nhận, thân thể của cô thực sự để cho người ta rất là mê muội, đụng một cái thành nghiện, muốn ngừng mà không được.
Bỗng nhiên Kiều Thừa Huân nghĩ đến một vấn đề, nhướng mày nhìn về phía Bộ Khinh Khinh: “Ông nội tôi chỉ hỏi cô những chuyện như vậy?”