Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 104: Không thể ngồi yên được nữa, tôi muốn đánh chó mù đường!

Kiều Thừa Huân lạnh nhạt nói: "Tôi dự toán một chút tổng giá trị của bàn đồ ăn này, một bàn này giá trị 28888 tệ, tổng giá trị của 800 bàn, tôi giảm giá cho hai vị, chỉ lấy 2300 vạn thôi, đa tạ sự ủng hộ của các vị đối với khách sạn Ốc Nhĩ Thánh."
Mọi người:...
Con mẹ nó!


Ôn Đề Nhi minh bạch.
Khó trách Kiều Diêm Vương hiểu rõ lượng khách của khách sạn Ốc Nhĩ Thánh như vậy, hóa ra anh ta là ông chủ của khách sạn này!
Không được, cô ngồi không thể ngồi yên được nữa, cô muốn đánh chó mù đường!


Hóa thân thành một đóa hoa trắng nhỏ, giả vờ vô tri nhìn Hoàng Ngọc Linh hỏi: "Dì Linh, nhà chúng ta và nhà anh Thiện Vũ có nhiều thân thích như vậy sao? Con tính một chút, 800 bàn, một bàn 15 người, tổng cộng phải mời 12000 người đó."
Nói xong vẻ mặt chân thành chớp chớp mắt.


Hoàng Ngọc Linh tức giận đến mức trên mặt lúc đỏ lúc trắng, sắc mặt thay đổi so với đèn giao thông còn đổi nhanh hơn.
Da trâu một khi thổi vỡ là không thể dán lại được.


Vương Tố Linh nhìn thấy bà thông gia mất mặt như vậy, yên lặng gục đầu xuống, không có trả lời bà ta, tránh cho bà cũng mất mặt xấu hổ theo.
"Khụ..." Ôn Chấn Quốc vội ho một tiếng, cảm thấy có chút thất vọng với người vợ luôn làm cho ông mất mặt này, mở miệng hòa giải.


"Ngọc Linh, em cũng thật là... coi như em làm ngàn bàn vạn bàn, ở trong mắt cậu chủ Kiều cũng chỉ là một cái con số mà thôi, khoe khoang cái gì, chờ khi Đề Nhi tốt nghiệp, lúc đó cậu chủ Kiều sẽ bổ sung thêm cho Đề Nhi một cái hôn lễ, cậu nói có đúng không cậu chủ Kiều?" 


Trong đáy mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân hiện lên một tia sáng nhu hòa, nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi sẽ không để cho Đề Nhi chịu oan ức."


Ôn Chấn Quốc thấy sắc mặt anh có chút hòa hoãn, bạo gan nói: "Cậu chủ Kiều tuổi còn nhỏ liền trở thành người cầm lái của tập đoàn Kiều thị, không chỉ biết buôn bán, còn rất thương yêu vợ mình, chúng ta cùng nhau kính cậu chủ Kiều một ly đi."
Dứt lời, dẫn đầu nâng ly rượu lên.


Những người khác thấy thế, đều do dự một chút, vài giây sau mới có người nâng ly rượu.
Chỉ trong chốc lát, đàn ông trong bàn này hầu như đều cầm ly rượu lên, chỉ còn lại Kiều Thừa Huân cùng với ba người phụ nữ không hề động.


Ôn Chấn Quốc nháy mắt với Ôn Đề Nhi, nháy đến hai mắt cũng đau xót.
Ôn Đề Nhi nhẹ nhàng thở một hơi, nâng ly nước trái cây trước mặt lên, nói với mọi người: "Mấy ngày gần đây cơ thể Thừa Huân không tốt, không thể uống rượu, hi vọng mọi người không nên làm khó anh ấy."


"Ha ha, khó trách cậu chủ Kiều cũng không có uống rượu, người trẻ tuổi phải giữ gìn sức khỏe, đừng mãi lo làm việc, nếu không sẽ khiến cho vợ hiền lo lắng."
"Đã cậu chủ Kiều không thể uống rượu, chúng ta liền uống một lý này, kính cậu chủ Kiều!"
"Uống!"
.........


Tất cả mọi người uống xong rượu của mình.
Ôn Đề Nhi uống một ngụm nước trái cây, đặt ly xuống.
Không ai biết được, khi cô uống hết ly nước trái cây đó, trong đáy mắt Hoàng Ngọc Linh lóe ra một tia thâm ý.


Ôn Đề Nhi cũng không chú ý tới điểm này, mà Kiều Thừa Huân lại nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Hoàng Ngọc Linh, lặng lẽ chú ý hành động của bà ta.
Hoàng Ngọc Linh điềm nhiên như không có việc gì cầm điện thoại di động lên, không biết là gửi tin tức cho ai.


Lát sau, điện thoại của Ôn Đề Nhi vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi đến là: Chị hai.
Trong lòng có chút nghi hoặc, nghe máy: "Alo?"


Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Ôn Lệ Nhi: "Ôn Đề Nhi, sau khi em dọn ra ngoài, trong nhà nhận được một túi đồ gửi cho em, chị đã đem tới, vừa đúng lúc chị cũng có mấy phút nghỉ ngơi, em đến lấy đi."
Ôn Đề Nhi khẽ đảo tròng mắt, thần sắc đạm mạc.
Chị hai, cái đồ ngu này...


Dùng đầu gối để suy nghĩ cũng có thể hiểu được ý cô ta muốn nói: Tới, tôi muốn xử lý cô, không tới cô liền chết chắc.
"Dạ, là ai gửi cho em? Trong đó là cái gì?"
"Tên đề trên đó là Lạc Ly, về phần là cái gì thì chị làm sao mà biết được, chị cũng không có mở ra xem."